Trời tờ mờ sáng, bên ngoài phòng đã có người đang ồn ào, hình như xen lẫn là “phu nhân” gì đó. Mặc kệ, ngủ trước cái đã.
Trong lúc mơ màng, dường như có một bàn tay đặt trên trán tôi, tôi trở mình, đã lâu rồi không có ai đối với tôi như vậy, ngoài trừ mẹ lúc trước, có thể mẹ và cha đều do tây Môn Ngạo giết. Trên môi tôi nở một nụ cười cay đắng.
“ Thiên Vẫn dậy rồi à, ta kêu nhà bếp nấu cháo cho con nhé”.
“Thiên Vẫn, Thiên Vẫn”
Mẹ ? Tôi giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, là vị Khúc phu nhân đó.
Tôi không tránh khỏi thất vọng, nhưng kho7ng biểu lộ ra mặt “ Nghĩa mẫu”
Bà cười, sau khi thấy tôi súc miệng, mang môt chén cháo đến trước mặt tôi “ Mau ăn đi, đợi một lát mẹ sẽ dẫn con đi gặp lão gia. Hôm qua mẹ đã nói với ông mẹ nhận vừa nhận được một nghĩa nữ rất ngoan, lão gia cũng rất thích”.
Khóe mắt bà tràn ngập tình cảm, trong ngữ khí đều thể hiện tình cảm với vị “lão gia” đó.
Tôi không nói gì, cúi đầu im lặng ăn cháo. Lúc trước tôi với Lăng Sở cũng như vậy, nhưng sau đó, anh đã hận đến muốn tôi biến mất. Thề non hẹn biển, lời nói ngon ngọt đều hóa thành hư vô. Tình yêu, đáng tin cậy bao nhiêu ?
Tôi thay một chiếc váy dài màu trắng, không khoa trương, không tầm thường. Nghĩa mẫu vốn dĩ muốn để nha hoàn chải cho tôi một búi tóc gọn gàng, nhưng lại bị tôi đổi thành kiểu duôi ngựa mà họ có thể chấp nhận.
Mái tóc của thân thể này rất tốt, rất thẳng cũng rất dài. Xem ra tôi dựa dẫm vào thân thể này cũng là một điều may mắn.
Nghĩa mẫu đặt tay lên vai tôi, cùng tôi đi vào đại sảnh.
Ngồi ngay chính giữa gian phòng là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Xem ra lúc còn trẻ chắc chắn là một thiếu niên tuấn mỹ. Ngồi bên cạnh là hai người phụ nữ. Người ngồi bên tay trái khoảng trên 30 tuổi, gương mặt nhuốm màu năm tháng, cho dù là tô bao nhiêu phấn son cũng không thể che giấu được. Người ngồi bên phải là một người phụ nữ mặt nhọn miệng nhỏ, vừa nhìn là biết là người đanh đá chua ngoa thích lươn lẹo. Tuổi tác cũng không hơn nghĩa mẫu bao nhiêu.
Lúc tôi còn đang nghĩ làm sao nói, nghĩa mẫu đã bắt đầu hành lễ : “Diệc Nhu hành lễ với lão gia, hai vị tỷ tỷ”.
Người phụ nữ chua ngoa chắc là Nhị nương, bà ta không nhìn lấy một cái, chì “ Ừ” một tiếng. mà Đại nương lại cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười “ Muội muội hà tất đa lễ”. Người đàn ông trung niên mở miệng “ Người bên cạnh là đứa con gái mà Diệc Nhu nói. Cũng rất đẹp”
“ Đich thực là một tiểu mỹ nhân, muội muội đúng là có mắt nhìn, bản thân sinh không được, kết quả kiếm được một bảo bối. Có phải không”.
Người phụ nữ đanh đá cuối cùng cũng mở miệng.