Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 14: Chương 14: Mộ Dung Sở 4




Tôi lắc đầu.

“Vậy tiểu thư, Thanh nhi đưa cô đi dạo quanh Mộ Dung Sơn trang nha !” Thanh nhi rất vui vẻ làm hướng dẫn.

Tôi gật đầu, cùng với cô ấy đi dạo trong Mộ Dung Sơn trang. Thiết kế bố cục của Mộ Dung Sơn trang so với Khúc trang đích thực hoa lệ hơn rất nhiều.

“Trước mặt là nơi mà Trang chủ dạy các công tử luyện kiếm, chúng ta cũng đừng đi qua đó, để tránh không cẩn thận bị thương”.

Tôi cười cười, đã là nơi luyện võ công, Mộ Thiên Vẫn tôi có lí gì không đi chứ ?

Tôi kéo Thanh nhi đi đến đó, chỉ xuyên qua lá cây nhìn thấy một vài nhân ảnh đang chuyển động.

“Thiện nhi, kiếm pháp của con lúc nào mới có thể tiến bộ đây, con bây giờ ngay cả 50 chiêu của Tuyên nhi cũng tiếp không được, càng không thể nói tới Sở nhi”.

Một thanh âm non nớt vang lên, nghe thanh âm dường như chỉ mới 10 tuổi : “Cha, cha thiên vị, cha dạy Tuyên ca ca và Sở ca ca kiếm pháp cao thâm, mà lại dạy Thiện nhi học kiêm pháp mà Thiện nhi không muốn học, Thiện nhi đương nhiên không có tiến bộ !”

“Ha ha, thực ra, ta còn môt bộ võ công tuyệt học, để xem trong mấy người các con căn cơ tốt hơn, đủ để luyện tập. Chỉ sợ Thiện nhi không đạt được. Ta vẫn khá xem trọng Sở nhi, kì tài võ học trời sinh”.

“Cha, người còn nói người không thiên vị ! Có cái gì tốt cũng đều cho Sở ca ca !”

“Cha” Một thanh âm trầm đục vang lên.

“Có chuyện gì, Tuyên nhi ?”

“Hôm qua con nghe nói hình như nhị đệ mang một cô gái về”.

“Thật không ? Ha ha” Mặt tôi nóng lên, Thanh nhi cũng xấu hổ kéo kéo y phục của tôi. “ Là cô gái như thế nào mà Sở nhi nhìn trúng vậy ?”

“Cha, người ít nói lại hai câu được không, Thiện nhi đang đợi người dạy kiếm đó”.

“Ha ha, nhị đệ con cũng biết xấu hổ sao ?”

Thanh nhi cúi đầu mừng thầm, tôi cảm thấy buồn bực không nói lên được, nên kéo Thanh nhi “Chúng ta đi”.

“Nhưng tiểu thư, không phải cô muốn tìm Nhị công tử sao ?” Thanh nhi không hiểu.

Tôi trừng mắt với cô ta, “Ta nói tìm lúc nào ?” Tôi chỉ muốn đến học lén võ công. Nhưng tại sao muốn học lén là mỗi lần xem không được vậy.

Tôi dứt khoát bỏ lại Thanh nhi đi trước.

Tôi đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt, rất muốn đi ra ngoài. Tuy rằng không biết tại sao. Dường như nếu tôi không đi ra sẽ hối hận cả đời.

“Tiểu thư, Nhị công tử kêu Bích nhi chuyển lời nói ngày mai cô sẽ đi gặp Trang chủ, ngày mai công tử sẽ đến tìm tôi”. Thanh nhi nói với tôi.

“Thanh nhi, nếu như em thấy Mộ Dung Sở, nói với y ta tên Mộ Thiên Vẫn”.

Thanh nhi gật đầu “Tiểu thư, cô ngủ đi. Có điều em cảm thấy cô tự mình đi nói sẽ tốt hơn, dù sao thì ngày mai cô cũng găp công tử”.

Tôi cười không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.