Tô Cách nhìn phía trước, một đám người đang tiến vào.
Đi đầu là một lão đại của bang Hải Kình mới nổi lên gần đây, cũng là mối họa lớn mà cô phải diệt trừ. Cô cười thầm trong lòng, đến đây, đến một người ta giết một người ! Ánh mắt cô ngay lập tức trở nên sắc bén ngoan độc, khiến cho lão đại bang Hải Kình bị một trận run rẩy. Ánh mắt này…Dường như là phải đem hắn đuổi cùng giết tận. Nhưng hắn điều chỉnh sắc mặt, không để sự hoảng sợ lộ ra ngoài. Không thể thua khí thế được ! Hắn tỏ ra bộ dáng của một lão đại hung thần ác sát, nhưng trong mắt của Mộ Thiên Vẫn, không nghi ngờ gì là bộ dáng của kẻ tiểu nhân.
Bọn họ đã đến gần. Tô Cách cúi đầu nói với Mộ Thiên Vẫn :“Lão đại đi đầu họ Giang, gọi là Giang Tường, 34 tuổi, làm việc chẳng chịu lép vế, đó là nguyên nhân tại sao bọn chúng tiến nhanh như vậy. Hắn thích tay trái cầm súng, là người thuận tay trái. Kĩ thuật bắn súng bình thường”.
Cô vừa cười nói “Xem ra anh rất am hiểu về hắn” vừa quan sát người của đối phương.
“Đó là đương nhiên, tôi và hắn đã từng giao thủ qua”.
“Anh thắng?” Cô tỏ vẻ dửng dưng.
“Chiếm được một chút thế thượng phong. Hắn bị tôi đánh bị thương cách tay, tôi chỉ bị đạn sượt qua làm trầy da một chút”.
“Anh biết tôi không nuôi phế vật. Nếu cả hắn anh cũng đánh không thắng, vậy anh ở lại đây để làm gì”
Tô Cách cười ngượng ngùng, thần sắc hết sức ngượng ngập.
Đối phương đã dến trước mặt Mộ Thiên Vẫn. Giang Tường hai tay khoanh trước ngực, miệng ngậm một điếu thuốc “ Ngươi là Mộ Thiên Vẫn?”
Bởi vì hắn nói chuyện, nên điếu thuốc run run. Sau đó tàn thuốc rớt xuống. Mộ Thiên vẫn cau mày. Nhìn Giang Tường cao hơn cô một cái đầu “ Tên tiểu tử họ Mã đâu?”
Giang Tường cười lớn : “Ở trong đám người đó, ngươi có bản lĩnh thỉ tự đi mà lôi ra !” Đám người cao lớn vạm vỡ phía sau hắn cười rộ lên.
Cô liếc mắt, nhìn thấy Mã Lục đang lẩn trốn trong đám người, hắn cũng đang cười. Cô dằn cơn tức giận, bất động thanh sắc nắm chặt khẩu súng trong túi áo.
“ Nhiều người như vậy, làm sao lôi ra được đây? Mà lại là người của ông”. Cô liếc nhìn Tô Cách. Tô Cách hiểu rõ.
Giang Tường cười càng kiêu ngạo, căn bản không để ý đến khẩu súng cô đã tìm được “ Thì ra đường đường Mộ Thiên Vẫn bất quá cũng chỉ là một kẻ nhát như…”
“A…” Một tiếng hét thảm thiết chặn ngang tiếng cười của hắn. Hắn vội vã quay đầu nhìn, Mã Lục đã nằm trên vũng máu. Hắn cố áp chế sự sợ hãi bất ngờ kéo đến, tức lồng lộn nhìn Mộ Thiên Vẫn. Mà người phía sau lại dùng khẩu khí đáng tiếc nói “ Thật xin lỗi, tôi dùng súng giảm thanh, nhưng thật không tổn hại đến người của ông”
Người đầu tiên phản ứng móc súng ra xông lên phía trước, đánh thức đám người đang sững sờ. Nhưng phía Tô Cách phản ứng càng nhanh, vô số tiếng súng vang vọng khắp con đường nhỏ. “Tô Cách, xử lý cho tốt!”. Cô bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.
“Vâng!”