“…Giáo chủ, ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng của Huyền Thần Tuân ! Bị chọc tức đến phun khói ! Cũng may người mà thuộc hạ phái đi chạy nhanh, nếu không cũng không còn mạng…” Hộ pháp vui mừng rạng rỡ thuật lại.
“Nếu hắn trước khi khai chiến mà giết chết bất kì người nào của giáo ta, ta sẽ bắt bọn chúng trả giá gấp trăm lần !” Tôi cười nói.
Hộ pháp không nói gì nữa. Chỉ là khẩn trương nhìn tôi cười.
Tôi lại lên đỉnh núi đứng nhìn đội quân sáu vạn người bên dưới, bọn họ đã dừng lại, cách nơi này năm dặm. Đông nghìn nghịt, tạo ra áp lực cho những người chờ đợi bên dưới.
Tôi cau mày : “Tại sao bọn chúng lại khẩn trương ?”
“Bọn chúng không giống người trong Ma giáo chúng ta, chúng ta từng theo Giáo chủ tiêu diệt rất nhiều môn phái, tự nhiên sẽ không khẩn trương. Bọn họ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, có lẽ cũng có áp lực”
Tôi cười khẽ : “Chỉ vì thế ? Đó mà cũng là cao thủ ? Xem ra bốn mươi lăm môn phái kia sau này định chắc sẽ diệt vong”
“Có lẽ đã từ lâu, những chính phái đã trải mưa gió đã bị bóp chết trong tay Giáo chủ…” Hà Lẫm nhắc nhở.
Tôi không nói gì. Chỉ là cười. Trong nụ cười ẩn chứa sát khí mà người thường không dễ gì phát giác.
Màn đêm sắp sửa trôi qua, bình minh sẽ nhanh tới.
Tôi một thân bạch y đứng trên núi, ngạo mạn nhìn một điểm đen đang từ từ hạ xuống trên bầu trời.
“Tập kích cho ta” Tôi lạnh lùng hạ mệnh lệnh. Kế đó hộ pháp mau chóng xuống núi, tuyên bố mệnh lệnh của tôi.
Tiếp theo, chín trăm người dưới chân núi nhanh chóng nhưng không phát ra âm thanh lớn nào rời đi, chuẩn bị giết quân đội triều đình trở tay không kịp !
“Giáo chủ, tại sao không lựa chọn lúc nửa đêm tập kích ? Hiện tại trời đã sáng rồi…” Hà Lẫm hoài nghi hỏi.
“Ngươi tưởng bọn chúng không phòng bị sao ? Chính vì càng tối, càng không thể tập kích ! Nếu trời hoàn toàn sáng, vậy mà cũng gọi là tập kích sao, chỉ là tấn công một cách quan minh chính đại. Cho nên, ta chọn thời khắc sắp bình minh. Đợi khi chúng ta bắt đầu tập kích, trời cũng đã sáng hẳn. Hơn nữa, ta cũng đã xém xét tình huống. Lúc nào cũng có thể phái ra năm ngàn người còn lại”
“Giáo chủ anh minh, thuộc hạ tự thán không bằng” Hà Lẫm bội phục nói.
“Từ từ mà xem” Tôi phân phó.
Trời sáng dần.
Rất nhanh, từ xa có tiếng ồn ào phá vỡ sự tĩnh mịch của thế giới. Trong mơ hồ, dường như chín trăm người đang đánh nhau với quân đội triều đình.
“Giáo chủ, chín trăm người kia cầm cự không được lâu…” Hà Lẫm vươn dài cổ ra, có chút lo lắng nhìn.
Từ xa vọng lại những âm thanh hỗn tạp, có tiếng kêu thảm và tiếng va chạm của đao kiếm văng vẳng truyền tới. Người có nội lực thâm hậu còn có thể nghe thấy.
Tôi nở một nụ cười trào phúng : “Chín trăm người đó sẽ không cầm cự nổi. Trong thư của Huyền Thần Tuân nói không sai, sáu vạn hắn dẫn theo đích thực mỗi người đều là cao thủ”
“Vậy Giáo chủ, phải phái người…”
“Không cần” Tôi lạnh lùng ngắt ngang lời lão, “Hà tất phải ra oai trong nhất thời ?”
“Nhưng…”
“Hà Lẫm !” Ngữ khí tôi mang theo vẻ uy hiếp, “Hà Lẫm, ta biết ngươi lo lắng, nhưng ta chỉ muốn kiểm tra một chút, bốn mươi lăm môn phái kia có thật là đưa cao thủ cho chúng ta không ! Nếu chín trăm người này ngay cả hai vạn người cũng diệt không xong, vậy thì chết cũng đáng ! Hơn nữa, ta còn tính sổ với bốn mươi lăm môn phái đó nữa”
“Giáo chủ nghĩ rất chu đáo, thuộc hạ bái phục” Hà Lẫm không có biểu hiện gì nói, “Nhưng, hiện nay là triều đình đối phó với bổn giáo, làm sao còn có thể phái người đi đối phó với những môn phái kia được ? E rằng việc của triều đình cũng khó giải quyết !”
Tôi hừ lạnh một tiếng : “Những môn phái đó tính rất chính xác, nên mới muốn lừa gạt qua cửa ! Hừ, bọn chúng khi nào thì đồng tâm hiệp lực như vậy ? Sáu vạn người đích thực là tự chúng ta khó làm gì được, nhưng việc này, Mộ Thiên Vẫn ta cũng không xem ra gì !” Tôi quay đầu lại, nhìn Hà Lẫm, “Võ công của Hà Trưởng lão chắc cũng không yếu kém, hộ pháp của bổn giáo chắc cũng không phải kẻ tầm thường, tuy có thể không sánh bằng Bạch hộ pháp trước đây, nhưng võ công vẫn hơn người bình thường. Còn về tên phản đồ Lâm Hiến Thường, Hà Trưởng lão e là còn chưa biết hắn là Vũ Văn Quyết”
“Cái gì !” Hà Trưởng lão chấn động, không dám tin lời của tôi, “Lâm Hiến Thường là Vũ Văn Quyết ? Nhi tử của Vũ Văn Môn chủ của Hoài An Môn kia !”
“Đúng. Nếu không Hà Trưởng lão cho rằng ngày đó Vũ Văn Thích làm sao thuận lợi dẫn Hoài An Môn lên tập kích giáo ta”
Tôi trừng mắt nhìn dáng vẻ giận tím ruột của Hà Lẫm, lại mở miệng, “Có điều chuyện đã qua rồi, Hà Trưởng lão có thể không cần áy náy, bổn giáo chủ có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra” Tôi lại quay sang hộ pháp, “Các ngươi không thể cùng xem trận với ta. Khi đến lúc, mỗi người đều phải lên cho ta ! Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu ! Biết không ?”
“Giáo chủ, thuộc hạ biết !”
“Còn có” Ánh mắt tôi lại nhìn về đội quân hỗn loạn đằng xa, “Huyền Thần Tuân đừng động tới. Người này chắc có chút khả năng. Áp chế hắn được thì tốt. Nếu các ngươi làm không được, thì giao cho ta”
“Dạ, Giáo chủ !”
Trời đã hoàn toàn sáng. Đứng trên núi có thể thấy ánh bình minh còn sót lại ở phía xa. Phản chiếu vào trong đôi mắt đỏ như máu của tôi, màu sắc càng đậm hơn bình thường.
Loạn chiến dưới kia dường như đã hạ nhiệt. Có vài người đang thu dọn hiện trường.
“Thế nào ?” Tôi hỏi hộ pháp vừa mới đi điều tra về.
“Chín trăm ngươi toàn bộ vong trận” Giọng nói hắn không mang chút tình cảm nào.
Tôi khinh miệt cười, lại hỏi tiếp, “Bọn chúng thì sao ?”
Hộ pháp dường như rất ảo não và tức giận, đôi mắt âm u, “Nhân mã triều đình của Huyền Thần Tuân tổn thất hơn tám ngàn…”
Tôi nắm chặt nắm tay, giận dữ nói : “Vô dụng ! Hai vạn người cũng không giết được cho ta !” Tôi nhanh chóng rút Tương Thiên kiếm ra, dùng sức đâm xuống vách đá cứng chắc bên cạnh ! Tia lửa xẹt qua, mũi kiếm đã ghim chặt vào !
“Giáo chủ…” Hà Lẫm quỳ xuống dưới đất, không dám nhìn tôi đang trong cơn thịnh nộ, “Giáo chủ…Thứ cho thuộc hạ làm việc bất lực…”
Tôi giận run toàn thân, cố hạ lửa giận, liếc nhìn Hà Lẫm, “Bỏ đi, là những môn phái kia cố ý dối gạt, ai ngờ “cao thủ” đã được nghiệm qua ngay cả một vạn cũng giết không được…”
Tôi lại bùng phát một trận cười lớn, cười đến Hà Lẫm lạnh cả gáy, bọn hộ pháp cũng bắt đầu phát run.
“Giáo chủ…”
Tôi vẫn cứ cười lớn, cười đủ rồi, mới lạnh lùng quét qua đám người, giọng nói buốt giá hạ lệnh : “Truyền lệnh của ta, năm ngàn người trong Ma giáo chuẩn bị ứng chiến ! Ngoài ra một ngàn người còn lại ở lại trấn thủ bổn giáo !” Tôi lại nhìn đám Hà Lẫm và hộ pháp đang quỳ dưới đất, “Đứng lên ! Các ngươi dẫn đầu năm ngàn người cho ta !”
“Dạ ! Thuộc hạ tuân mệnh !”
“Phái một người đi báo với bốn mươi lăm môn phái, đợi ta giải quyết xong việc với triều đình, sẽ tìm chúng tính sổ !” Tôi lạnh lùng hạ lệnh.
“Dạ, Giáo chủ !”
Một trận ác chiến dường như là khó tránh.