Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 100: Chương 100: Trở lại Minh giới Địa cung 1




Rất nhiều người nói Mộ Mộ càng lúc càng đáng sợ, nhân đây tôi xin thanh minh một chút, là vì tôi muốn thể hiện ra được sau khi cô ấy trở thành quỷ đáng sợ đến thế nào, tôi còn sợ tôi viết như vậy vẫn còn chưa đủ đáng sợ, không đạt đến chữ “Tu La chi nữ”. Viết đáng sợ như vậy, để đoạn sau khi nàng khôi phục thần trí thì hối hận, sau cùng che giấu ý đồ của tôi…Kết thúc vẫn tốt đẹp, chỉ là khoảng giữa có chút phong ba…Cô ấy không thể sau khi giết nhiều người như vậy lại có thể cùng Minh Sát hạnh phúc bên nhau, cả đời này của cô ấy đều sẽ không an lòng.

Con đường phồn hoa nhất, trong một khắc đã bị “Bạch y Tu La” biến thành địa ngục chết chóc.

Có gần ngàn người bất hạnh bị thảm sát, cảnh tượng thê thảm vô cùng.

Chỉ vì sự bực bội trong nhất thời của nàng.

Khi Hà Lẫm nói với tôi về tin tức này lan truyền trong giang hồ, trong lòng tôi có chút nhói đau. Không biết vì sao, trong lòng lại mong muốn được gặp Minh Sát đến vậy.

“Hà Trưởng lão, ngươi có biết Minh Sát đang ở đâu không ?” Tôi hỏi.

Hà Lẫm kinh ngạc, nói : “Minh Sát ? Hắn không phải đã đi rồi sao ?”

“Đi rồi !” Tôi kêu lên, “Đi đâu ?”

Hà Lẫm lắc đầu, “Giáo chủ, người cũng biết hắn mà, từ sau trận Đại chiến Giang Hoài, hắn mất tích mười một năm, lần này hắn không nói không rằng bỏ đi, bọn thuộc hạ làm sao biết được hắn đi đâu !”

Giống như đã lạc mất thứ gì đó rất quan trọng. Là rất quan trọng, quan trọng đến mức cho dù có chết cũng sẽ không quên được tên của hắn.

“Hà Trưởng lão, có phải ta có lỗi với hắn không…” Tôi nhẹ nhàng nói, “Hắn đem tất cả võ công dạy cho ta, hắn tặng ta Huyền Minh kiếm tốt như vậy, hắn tặng ta Hắc ám linh ngọc, hắn còn cứu ta…Nhưng, ta cái gì cũng không cho hắn, còn làm bị thương hắn, ta đúng là vong ân phục nghĩa…”

Hà Lẫm trầm mặc một lát, chầm chậm nói : “Giáo chủ, làm bị thương hắn cũng không phải là người sai, người đã bị tâm ma của mình khống chế rồi”

“Ta biết” Tôi lãnh đạm nói, bước ra khỏi phòng khách, xuống núi.

Tôi biết tôi phải đi đâu.

Tôi phải đi tìm hắn.

Thảo nguyên đã hai năm không đi qua. Tôi còn có thể nhận ra năm đó khi tôi đi ra đã ngủ một giấc trên cây.

Còn có hồ nước đã từng soi bóng dung nhan tôi.

Tôi của năm đó, từ Minh giới Địa cung bước ra, vẫn chưa có sát khí lớn như hiện nay. Mà chỉ mới có chưa đến hai năm công phu, ngọn nguồn của hào kiếp võ lâm đã biến đổi tôi. Tôi lại có chút mất mát. Tôi muốn quay trở lại làm Mộ Thiên Vẫn của năm mười sáu tuổi, cũng không bước chân vào giang hồ, vậy chắc sẽ không tiếp tục làm Giáo chủ Ma giáo“Bạch y Tu La” ?

Thực ra không cần nói, tôi cũng có thể nhìn ra sự sợ hãi của người trong Ma giáo khi nhìn thấy tôi. Hà Lẫm cũng vậy. Chỉ có điều lão chưa biểu hiện rõ ràng ra ngoài, nếu tà giáo lấy giết người làm niềm vui đối với tôi cũng sợ hãi như vậy, thì tôi đúng là ma quỷ rồi…

Tôi giết người là giết đúng không ?

Minh Sát năm đó nếu thích như vậy, vậy tại sao hắn lại phải trốn tránh mười năm ?

Tôi đột nhiên phát hiện, những thứ mà tôi trông thấy đều đã phai dần màu đỏ, dần xuất hiện màu sắc trở lại.

Xa xa, tôi có thể thấy cửa của Minh giới Địa cung.

Vách đá lồi lõm hai bên không bằng phẳng lại thô, có ánh đuốc được cắm vào khe nứt của vách đá, soi rọi rõ ràng Địa cung tối đen bên trong.

Minh Sát nhất định ở trong này. Tôi áp chế niềm vui đột nhiên xuất hiện xuống, từ từ bước vào.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đỏ. Tóc đen xõa tới gót. Hắn đưa lưng về phía tôi, trong tay hình như đang cầm thứ gì đó để xem, thậm chí bước đến gần như vậy hắn cũng không phát hiện.

“Minh Sát…” Tôi nhẹ nhàng gọi, tay bất giác ôm lấy eo của hắn, ôm hắn thật chặt.

Lạnh lẽo như vậy.

“Thiên Vẫn…là nàng sao ?” Hắn vui mừng kêu lên, kéo tôi đến trước mặt.

Trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ trắng bệch không che giấu được. Hắn tiều tụy hơn. Là một kiếm tôi đâm hắn làm hắn trở nên như vậy sao ?

Hắn nhìn tôi làm tôi sững sờ trong chốc lát. Tiếp theo, vô vùng mừng rỡ ôm chặt hắn.

“Thiên Vẫn ! Nàng đến tìm ta !” Hắn ôm tôi vào lòng, “Thiên Vẫn, nàng biết không ? Ánh mắt nàng rất đẹp ?”

Tay tôi chạm vào vành mắt : “Thật không ?”

Hắn nắm cánh tay tôi đang nâng lên, chăm chú nhìn tôi : “Thiên Vẫn, ma tính của nàng đã giải trừ rồi sao ? Mắt của nàng…”

Trong lòng tôi đột nhiên có một loại cảm giác giống như chìm thẳng xuống tới đáy rồi lại nổi lên.

Tôi lắc đầu, hoang mang nói : “Ta không biết…”

Hắn nghi ngờ nhìn tôi : “Không thể nào, Mộ Dung Sở từng nói loại ma tính này chỉ có chết đi mới giải trừ được, nàng…”

Hắn ngừng một lát, lại cười nói : “Không cần biết thế nào, Thiên Vẫn, chỉ cần nàng đến tìm ta, Minh Sát ta có chết cũng vui”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.