Tuy ngày đầu tiên bán được sáu lọ, nhưng ngày hôm sau cùng ngày thứ ba lại chẳng thu hoạch gì, ngày thứ tư lại bán tiếp được ba lọ, qua một tháng, mỗi ngày sinh ý có tốt có xấu, nhưng tổng lượng tiêu thụ lại không ít, chờ đến cuối tháng thời điểm chủ tiệm kết toán, trừ bỏ các hạng mục sở hữu khác, lãi ít nhất một vạn đồng.
Tô Hử ngay từ đầu cũng không thể xác định được bán nước hoa ở gian phô có phải hay không sinh kế tốt, cho nên vẫn chưa nghỉ việc thu ngân ở siêu thị, thẳng đến lúc lượng nước hoa tiêu thụ đã đi vào ổn định, y mới quyết định nghỉ việc, dành ra thời gian vào không gian gieo trồng tốt các loại hương liệu, hoàn thành nhiệm vụ của “Điều Hương Đại Sư“.
Đợt kết toán kế tiếp, Tô Hử quyết định mua cho Thẩm Gia Duệ một chiếc máy tính. Thẩm Gia Duệ là một thiên tài toàn năng, thiên phú ở phương diện máy tính cùng buôn bán đều làm cho người ta lực bất tòng tâm. Trong nguyên thư khi cùng con Thẩm phu nhân tranh đoạt gia sản, Thẩm Gia Duệ chính là nhờ thành lập nên công ty phần mềm cùng game mà thành danh. Bất quá hiện tại y cấp máy tính cho Thẩm Gia Duệ không phải là để bồi dưỡng năng lực tranh đoạt cho nhóc, y không muốn Thẩm Gia Duệ thiếu thứ gì, hiện tại gia đình không có máy tính rất ít a.
Vì thế vào thứ bảy, Tô Hử liền đưa Thẩm Gia Duệ đến trung tâm máy tính trong thành phố, tính toán mua một chiếc máy tính phối trí thật hiện đại cho nhóc.
Tô Hử hiểu biết về phối trí máy tính chỉ tàm tạm, nhưng Thẩm Gia Duệ ở phương diện này lại là cao thủ. Tuy rằng nhóc trước giờ chỉ xem qua sách lý luận tri thức, nhưng không chút trở ngại mau chóng mang lý thuyết áp dụng vào thực tế, thực mau gia nhập công tác lựa chọn đánh giá máy tính. Chủ tiệm nhìn ra đứa nhỏ này tuy tuổi không lớn, nhưng lại hiểu biết khá nhiều, nên không dám gian dối, lấy hàng kém chất lượng mà giới thiệu, thành thành thật đem máy tính lắp ráp hảo, mau chóng tiễn hai vị này ra khỏi cửa.
“Thật lợi hại.” Tô Hử một tay ôm lấy thùng máy tính thật to, một tay khác sờ sờ đầu Thẩm Gia Duệ tán dương, “Không nghĩ con hiểu biết về máy tính nhiều như vậy, còn có cái gì con không biết không?”
“Có a.” Thẩm Gia Duệ nắm lấy tay Tô Hử, vừa đi vừa nói, “Nước hoa con không biết chế a, ba ba mới là lợi hại nhất.”
“Miệng như thế nào mà lại ngọt như vậy, vừa rồi lén ăn vụn đường có phải không?” Tô Hử cười nói, “Con gọi điện thoại cho mẹ xem, nàng đến đâu rồi.”
Tô Hử tính toán bữa tối sẽ tìm một quán ăn ngon ở trung tâm thành phố, một nhà ba người tổ chức một bữa tiệc lớn, xem như cáo biệt quá khứ gian nan, từ đây sinh hoạt cả gia đình sẽ bước sang chương mới.
Thẩm Gia Duệ lấy điện thoại từ trong túi quần Tô Hử, gọi đến số của Hà Nguyên Tĩnh, nhưng nửa ngày chẳng có ai tiếp máy.
“Chắc là đang đi trên đường.” Tô Hử nói, “Chúng ta đi đến gọi món trước, khi nào mẹ con đến liền trực tiếp ăn cơm. Hoặc là chúng ta đến nơi khác trước......”
Di động Tô Hử đột nhiên rung lên, màn hình hiển thị là Nguyên Tĩnh, Thẩm Gia Duệ không tính buông tay Tô Hử, liền giúp y bắt điện thoại, đem điện thoại đến bên tai y. Tô Hử bất đắc dĩ cười cười, ngầm đồng ý động tác trẻ con của nhóc.
Di động vừa đặt đến bên tai, liền nghe một trận thanh âm gấp gáp nôn nóng: “Xin hỏi có phải là người nhà của nữ sĩ Nguyên Tĩnh?”
Tô Hử trong lòng nhảy dựng, buông tay Thẩm Gia Duệ bắt lấy di động: “Đúng vậy, ta là, ta là chồng của nàng, xin hỏi......”
Không đợi Tô Hử nói xong, người bên kia liền nói: “Vợ ngài gặp tai nạn xe cộ, hiện tại đang ở Bệnh viện Đệ Tam cứu chữa, nhanh lại đây!” Nói xong điện thoại liền tắt, không cho Tô Hử cơ hội hỏi thêm chuyện gì.
Nói giỡn đi! Hà Nguyên Tĩnh? tai nạn xe cộ? Trong truyện làm gì có tình tiết này? Tô Hử nhìn cuộc gọi đã kết thúc, trong lòng kinh nghi bất định, sắc mặt cũng nháy mắt tái nhợt rất nhiều.
“Ba ba, làm sao vậy?” Thẩm Gia Duệ nâng đầu, nhìn mặt Tô Hử, “Ba ba, ngươi vì cái gì sắc mặt khó coi như vậy? Xảy ra chuyện gì nhi?”
Tô Hử lấy lại bình tĩnh, duỗi tay ngăn cản xe taxi, nói xong nơi đến, mới đem Thẩm Gia Duệ gắt gao ôm vào lồng ngực, nói: “Gia Duệ, đừng sợ...... Nghe ba ba nói, mẹ con nàng gặp tai nạn, hiện tại đang ở......”
“Cái gì?” Thẩm Gia Duệ đẩy Tô Hử ra, gắt gao nhìn chằm chằm mặt y, khuôn mặt không còn huyết sắc, “Mẹ ta nàng làm sao? Bị tai nạn xe cộ? Nàng bị thương như thế nào? Nghiêm trọng sao?”
Tô Hử đau lòng không thôi, vuốt mặt nhóc hòa hoãn nói: “Tình hình phải đến bệnh viện mới có thể rõ ràng...... Gia Duệ, đừng sợ, thả lỏng một chút, ba ba đang ở cạnh con này......”
Cơ thể Thẩm Gia Duê run lên nhè nhẹ, nước mắt không hề báo trước rơi xuống.
“Nàng sẽ...... Nàng sẽ chết sao?” môi khẽ nhúc nhích, thanh âm rất nhỏ cứ như thì thầm.
“Sẽ không, sẽ không.” Tô Hử lập tức phủ định, lại một lần nữa ôm nhóc vào ngực, “Mẹ con về sau còn phải hưởng phúc của con mà, nàng còn chưa trở thành Thẩm phu nhân đâu...... Đừng sợ, đừng sợ, nhất định sẽ không có việc gì, ba ba bảo đảm......”
Thẩm Gia Duệ đem mặt chôn trong quần áo y, hô hấp không ngừng gián đoạn, một lúc sau mới phát ra âm thanh nghẹn ngào không thể nghe thấy, chậm rãi nâng tay ôm lấy eo Tô Hử.