Tô Hử liếc mắt một cái liền nhận ra đứa bé này, bởi mỗi lần hắn đến trường đón Thẩm Gia Duệ, đều sẽ nhìn thấy nhóc này đi theo phía sau Thẩm Gia Duệ trò chuyện, đôi khi còn cưỡi xe theo họ cả một đoạn đường, thẳng đến ngã tư mới lưu luyến rời đi.
Lúc đầu Tô Hử còn nghĩ Thẩm Gia Duệ cùng Trương Kế Dương là bạn bè, tuy đứa nhỏ này với con mình có “mưu đồ gây rối”, nhưng Tô Hử đối với nhóc vẫn thập phần ôn hòa, tình cảm thiếu niên là thuần khiết nhất tốt đẹp nhất, đáng giá để tôn trọng cùng bảo hộ. Bất quá, Tô Hử là gay, thời niên thiếu cũng không thể đem tình cảm thầm mến bày ra ánh sáng mà thống khổ, hắn cũng không yêu cầu một thẳng nam như Thẩm Gia Duệ phải tiếp thu. Bất quá đồng bệnh tương liên, đối với Trương Kế Dương, thái độ so với bạn học khác của Thẩm Gia Duệ tốt hơn nhiều. Mà không bao lâu, Thẩm Gia Duệ nói với Tô Hử rằng mình thực chán ghét Trương Kế Dương, đối phương mỗi ngày quấn quýt chính mình là vì muốn sao chép bài tập, mà nhóc chẳng qua là sợ mích lòng bạn học nên mới không nói.
Tô Hử nhìn Thẩm Gia Duệ mỗi lúc một sâu, tự nhiên sẽ không tin một bên lời nói của nhóc, chính là hắn nguyên bản nghĩ con trai đã kết được bạn mới, nghe nhóc nói vậy có chút tiếc nuối. Tuy hắn hy vọng Thẩm Gia Duệ có thể kết giao bằng hữu, nhưng không muốn chuyện này trở thành gánh nặng cho nhóc, nhân duyên hảo tất nhiên là tốt, nhưng độc lai độc vãng cũng chẳng có gì đáng lên án, kết giao bằng hữu không phải là nhiệm vụ.
Tô Hử không nghĩ đến ở nơi này gặp bạn con trai, tha hương gặp bạn cũ, trong kinh ngạc hiển nhiên chứa kinh hỉ, mà nhìn phụ thân vui vẻ đầy mặt Thẩm Gia Duệ lại chẳng vui chút nào, kinh ngạc không nhiều chán ghét không ít.
Trương Kế Dương không biết trong lòng hai cha con nghĩ gì, đỏ mặt đi đến trước mặt Thẩm Gia Duệ, khẩn trương gãi tóc mình, hắng giọng một tiếng rồi cùng Tô Hử chào hỏi, lại tiếp tục nhìn mặt Thẩm Gia Duệ, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể ngây ngô cười nói: “Gia Duệ, cậu cùng b aba đến đây du ngoạn a.”
Thẩm Gia Duệ trong lòng không kiên nhẫn tay ngứa không thôi, rất muốn một quyền đánh lên đầu tên này, để tên này lăn ra xa chút, lại nhìn Tô Hử lộ ra tươi cười ôn hòa với Trương Kế Dương, xúc động ấy càng thêm mãnh liệt, bất quá suy ngĩ tuy tràn đầy huyết tinh, nhóc vẫn lễ phép mỉm cười, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trương Kế Dương biết mình hỏi ngốc, ha hả cười gượng hai tiếng, đi đến bên người lão nhân họ Lôi cùng nam nhân trung niên, giới thiệu với cha con hai người: “Vị này là ông ngoại mình, còn vị này là cậu hai mình.” Lại dùng tiếng Dương Châu giới thiệu thân phận hai cha con họ.
Vì thế họ càng thêm nhiệt tình mời Tô Hử cùng Thẩm Gia Duệ, vô luận là Trương Kế Dương hay ông ngoại cậu ta cũng đều mong muốn mời đủ cả hai người đến nhà làm khách, cuối cùng xuống tay, không để ý hai người phản đối, trực tiếp kéo hai người lên xe.
Trương Kế Dương sinh ra ở phương bắc, phụ thân cũng là người phương bắc, bất quá mẹ của nhóc là người Dương Châu, mỗi lần có dịp nghỉ toàn thể gia đình sẽ đến Dương Châu thăm ông bà ngoại.
Trương Kế Dương có hai người cậu, đều là tinh anh xã hội, gia cảnh giàu có, vì hai vị lão nhân mà mua một phục thức lâu hai tầng cạnh Tây hồ, Trương Kế Dương cùng gia đình khi đến Dương Châu đều ở nhà ông bà ngoại, mà hai cậu khi có thời gian cũng đến đây, bồi bọn họ đi dạo, vừa lúc một cậu cả cũng vừa tới.
Vừa vào nhà, Lôi gia gia liền có chút chờ không được muốn lôi kéo Thẩm Gia Duệ vào thư phòng chơi cờ, Trương Kế Dương đi sau họ làm phiên dịch. Nhìn bóng dáng phụ thân, cậu cả Trương Kế Dương có chút bất đắc dĩ cười, nói: “Gia phụ lớn tuổi, bình thường thích chơi cờ, khiến cậu chê cười rồi.” Nói xong, liền mang Tô Hử đến gặp mẫu thân đang nấu ăn cùng nữ nhi và con dâu trong bếp, thông báo về hai vị khách mà phụ thân mang về.
Cha mẹ Trương Kế Dương đối với thần đồng Thẩm Gia Duệ trong miệng nhi tử đã sớm nghe qua, cũng biết thành tích khảo thí của con trai có tăng lên cũng nhờ công lao đứa trẻ này hack vào xưởng in ấn đề thi. Tuy rằng hài tử ở giữa có lợi ích, nhưng không gia trưởng nào thích học sinh giúp đỡ hài tử mình như vậy, bởi vậy hai vợ chồng với Thẩm Gia Duệ không có cảm tình gì. Nhưng ai biết vừa lên sơ trung, Trương Kế Dương đột nhiên thông suốt, bắt đầu thích học tập, ngay từ đầu còn có chút cố hết sức, nhưng dù sao tri thức sơ trung cũng không quá khó khăn, giãy dụa mấy tháng, Trương Kế Dương cuối cùng không còn là hạng nhất khối từ dưới đếm lên nữa, tại khảo thí cuối kì cũng đạt đến trung bình.
“Bởi Gia Duệ hạng nhất khối, con thành tích quá kém, cũng thấy ngượng ngùng khi cùng làm bằng hữu với cậu ấy.” Trương Kế Dương giải thích như vậy.
Vì thế ảnh hưởng của Thẩm Gia Duệ đối với Trương Kế Dương từ tiêu cực thành tiêu cực, thái độ cha mẹ Trương Kế Dương cũng trỏ nên tích cực hơn, gặp được phụ thân thần đồng thái độ tự nhiên thân cận rất nhiều, lúc Thẩm Gia Duệ bồi Lôi gia gia chơi cờ, người lớn hai nhà liền ngồi xuống tán gẫu kinh nghiệm nuôi con.
Trong thư phòng, Thẩm Gia Duệ cùng Lôi gia gia chơi khoái kỳ (cờ nhanh) mười giây. Khoái kỳ mười giây yêu cầu song phương trong mười giây hạ một nước, phi thường khảo nghiệm trình độ kỳ thủ cùng năng lực thừa nhận. Bởi hạn định thời gian suy nghĩ, tính công kích trong cờ Thẩm Gia Duệ hoàn toàn bại lộ, nhóc cầm được thì cũng buông được, đối địch nhân ngoan độc đối chính mình còn ác hơn, bỏ được lấy lợi tương dụ, gậy ông đập lưng ông, lại chém tận giết tuyệt. Lôi gia gia chơi cờ nhiều năm, mấy lần thiếu chút nữa nói Thẩm Gia Duệ, bất quá gừng càng già càng cay, Thẩm Gia Duệ tưởng thiết bộ vây ông, ông lại thuận nước đẩy thuyền, ngược lại đem đối phương vây lấy, cuối cùng thắng hiểm Thẩm Gia Duệ.
Một ván khoái kỳ mười giây bất quá chỉ có mười phút, mà Thẩm Gia Duệ lại thấy như đã chơi một giờ, mệt cả người. Lôi gia gia cũng lau mồ hôi, cười a a nói gì đó. Trương Kế Dương không hiểu cờ vây, bên cạnh nhìn một hồi vẫn không hiểu cái gì, nhàm chán trồng nấm, nghe được ông ngoại nói chuyện, vội phiên dịch: “Ông ngoại nói, cậu thời điểm chơi cờ không để cho mình lối thoát, như vậy thật không tốt. Làm người không thể quá mức bén nhọn, trát thương người khác, chính mình cũng sẽ bị thương, không cẩn thận còn sẽ gây thương tổn đến người thân cận.”
Phiên dịch xong, Trương Kế Dương dùng tiếng Dương Câu nói với ông ngoại “Ông ngoại, ngài vì gì mà nói thế với Gia Duệ a, Gia Duệ bình thường tính tình rất tốt, người cũng thực ôn nhu, chính là không thích nói chuyện mà thôi, một chút đều không bén nhọn.”
Lôi gia gia cười mà không nói. Thẩm Gia Duệ tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ nặng lòng dạ sâu, nhân tài như vậy có thể ở trong xã hội cạnh tranh tror hết tài nằng rồi thành kẻ chiến thắng, nhưng Lôi gia gia lịch duyệt (có nhiều hiểu biết cùng kinh nghiệm đối nhân xử thế do đã từng trải) phong phú, qua vài thập niên mưa gió, mới biết được, người như thế, có lẽ có thể nhất thời đắc ý, nhưng phần lớn đều có kết cục bi thảm, loại cá tính này thực dễ dàng xuất đầu, đồng dạng dễ dàng đưa tới tai họa. Đồ vật quá mức bén nhọn, nếu không thể bị xã hội mài giũa bóng loáng mượt mà, cũng chỉ có thể bị xã hội đè đến tan xương nát thịt. Thẩm Gia Duệ không giống cháu ngoại ngốc của mình, thành tích hiện tại không có gì lo lắng, Lôi gia gia biết sau khi nghe chính mình nói, đứa nhỏ này sẽ hảo hảo tự hỏi.
Đây là, cửa thư phòng bị người mở ra, một nam nhân thân hình cao lớn đi vào, ngũ quan nhìn là biết ngay là huyết thống dị quốc, mà dáng người cao lớn cường tráng cũng không phải là thứ mà người Trung Quốc thuần có thể đạt tới.
Hắn cúi đầu tránh đi môn lương, đi vào phòng, bay thẳng đến chỗ Lôi gia gia duỗi người mở rộng hai tay, phi thường nhiệt tình ôm chầm đối phương, lại trên mặt Lôi gia gia hung hăng thân hai cái, miệng dùng tiếng Dương Châu, tiếp lại hướng phía Trương Kế Dương, Trương Kế Dương bất đắc dĩ đứng lên ôm lấy hắn, bất đắc dĩ tiếp nhận, lúc này mới đem hắn giới thiệu cho Thẩm Gia Duệ.
Mà lúc Thẩm Gia Duệ nhìn người này, khiếp sợ trong lòng không thể che giấu nổi, thiếu chút nữa biểu lộ ra. Cũng may nam nhân kia ngay từ đầu lực chú ý đều đặt trên người Lôi gia gia cùng Trương Kế Dương, nên nhóc mới có đủ thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Nam nhân này là con lai tên Lôi Tỉnh Khanh, là đại nhi tử của đại cửu Trương Kế Dương, bất quá người này không phải là con của đại cửu cùng thê tử, lai lịch nói ra có chút xấu hổ.
Cậu cả cùng mợ cả Trương Kế Dương là khi học tại Mỹ mà quen biết, hai người là bạn học cùng trường cùng năm cùng được phê chuẩn học đại học tại Mỹ theo quỹ, lâu ngày sinh tình, tại Mỹ xác định quan hệ, rồi định ra chung thân đại sự, quyết định sau khi về nước liền kết hôn. Sau đó hai người hoàn thành xong chương trình học, lấy được bằng, trước ngày mua vé máy bay trở về nước, lại ma xui quỷ khiến quyết định đến hộp đêm quốc gia tư bản chủ nghĩa xa xỉ hủ bại kiến thức một chút.
Cậu cả chỉ là một học bá đơn thuần, không có ham mê bất lương nào, lại cùng đi với lão bà tương lai, tự nhiên sẽ không nghĩ phát sinh bất cứ diễm ngộ nào. Mà không may, hắn không nghĩ sẽ cô phụ vị hôn thê, lại cố tình có người theo dõi hắn. Một đại tiểu thư của gia tộc hắc bang coi trọng cậu cả khi ấy vẫn còn là phần tử tri thức ngốc manh đơn thuần, không màng đến ý nguyện cá nhân của hắn, mạnh mẽ đem hắn đoạt, hạ dược vào ly rượu của hắn, cường thượng hắn.
Bị một nữ nhân cường bách, cậu cả cùng mợ hận không thể nôn hết lục phủ nguc tạng, nhưng ngay lập tức rời khỏi quốc gia này, hai người phải nén giận lên máy bay, đem chuyện này vứt ra sau đầu, về nước kết hôn.
Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc, một năm sau, cậu cả phát hiện trước nhà mình là đứa nhỏ, còn thêm một phong thư, trong đó nói, đứa nhỏ này là kết quả “một đêm nỹ diệu” của đại tiểu thư hắc bang cùng hắn, thân thể đại tiểu thư có vấn đề, sẩy thai sẽ có nguy hiểm tánh mạng, chỉ có thể đem đứa nhỏ này sinh hạ, bất quá không muốn dưỡng bên người, chỉ có thể phó thác đến sinh phụ bên này, nhân tiện thanh toán một lần phí phụng dưỡng, từ nay về sau cả hai không liên quan.
Đấy là lai lịch Lôi Tĩnh Khanh. Mặc dù là kết quả của tình một đêm, bất quá cậu cả cùng mợ cả cũng không đem oán hận trút lên người đứa nhỏ. Mợ cả vẫn luôn xem hắn như con ruột, Lôi Tĩnh Khanh tự nhiên đối cha mẹ phi thường hiếu thuận, hắn từ nhỏ đã biết thân thế của mình, lại chưa từng nghĩ rời đi để tìm kiếm mẹ ruột, cậu cùng mợ cả lại sinh hài tử, hắn cùng đệ đệ muội muội cùng cha khác mẹ cũng phi thường hòa thuận.
Bất quá, Lôi Tĩnh Khanh bề ngoài nhu thuận thế thôi, nội tâm vẫn kế thừa tính cách thị huyết cùng táo bạo từ mẹ ruột, hắn không an phận với thân phận thành phần tri thức khuôn mẫu mà cha mẹ hiện tại mong muốn, vì thế hắn đặt chân vào hắc đạo. Ở mặt ngoài hắn là kiến trúc sư của một công ty thiết kế tư nhân tốt nghiệp đại học hàng đầu, trên thực tế lại trà trộn vớ hắc bang địa phương, làm một ít hoạt động trái pháp luật.
Mà về việc vì sao Thẩm Gia Duệ biết mấy việc này đó, cũng là bởi vì Lôi Tĩnh Khanh chính là “thunder” thường xuyên ở trên internet hướng nhóc muốn một ít “tiểu công cụ“. Nhóc đã từng đem máy tính thunder phiên qua một lần, biết hắn có mẫu thân là đại tiểu thư của một gia tộc hắc bang ở Mỹ, được cha ruột cùng vợ ông ấy nuôi lớn, hnhóc chỉ xem xét sơ sơ bối cảnh cha mẹ đối phương, lại không nghĩ đến “thunder” thế nhưng là thân thích của Trương Kế Dương học cùng mình nhiều năm.