Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 15: Chương 15




Nghiêm Bách Tông sẽ nghĩ cậu như thế nào, Kỳ Lương Tần xấu hổ không muốn biết, nhưng cậu ước chừng cũng sẽ không phải ấn tượng quá tốt, nếu như nói mấy lần trước Nghiêm Bách Tông còn có thể cho là ngoài ý muốn, xem là mình suy nghĩ nhiều, vậy thông minh như Nghiêm Bách Tông, giờ khắc này đại khái đã thấy được Kỳ Lương Tần lẳng lơ ong bướm.

Nam nhân đứng đắn giống như Nghiêm Bách Tông, trong lòng đại khái là thực khinh thường người như Kỳ Lương Tần. Đừng nói giữa bọn họ còn cách một Nghiêm Tùng Vĩ, dù là một nam nữ đã kết hôn nào không hề có quan hệ với hắn muốn quyến rũ hắn, hẳn là hắn đều vứt bỏ như giày cũ.

Kỳ Lương Tần rất muốn dựng nên một hình tượng tối thiểu đáng để kính trọng trước mặt Nghiêm Bách Tông. Bất luận nam hay nữ, trước mặt người mình thích, đều cố ý vô tình muốn dựng lên hình tượng tốt cho mình, từ đó giành được thiện cảm của đối phương, chẳng sợ mình với đối phương cũng không có khả năng. Nhưng mà mỗi một chuyện cậu làm hiện tại, dường như đều đang xoát điểm nhẫn nại mấu chốt của Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông là một nam nhân vô cùng chính trực, bởi vậy chướng mắt sự lẳng lơ ong bướm của cậu, nhưng cũng vì vậy mà lựa chọn làm như không thấy đối với khiêu khích không có làm rõ của cậu. Hắn chỉ không dấu vết đứng lên, lặng lẽ đi ra ngoài, một nhóm người đều đang chơi mạt chược, không ai chú ý hắn đi ra ngoài, chỉ có Kỳ Lương Tần. Chỉ là Kỳ Lương Tần lại làm bộ như không phát hiện, hai mắt nhìn chằm chằm bàn mạt chược.

Chỉ chốc lát Nghiêm Bách Tông liền xuất hiện ở hoa viên bên ngoài, miệng ngậm một điếu thuốc.

Nghiêm Bách Tông không tính là kẻ nghiện thuốc, trong tiểu thuyết nói hắn ngẫu nhiên mới có thể hút, đây là một chỗ duy nhất có khả năng khiến một vài người không thích trong nhân cách hoàn mỹ của hắn, nhưng những người này cũng không bao gồm Kỳ Lương Tần. Thân là nam nhân, cậu cũng từng ngẫu nhiên hút một hai điếu thuốc lá, chẳng hạn như lúc sinh nhật hàng năm, hoặc là lúc tết âm lịch. Cậu hút thuốc chỉ là vì tâm lý đặc biệt nào đó, cũng bởi vậy mà có thể hiểu được những người hút thuốc. Nam nhân cách xa khói rượu, chung quy luôn thiếu một chút vị khói lửa, khiến trong lòng người khác không kiên định. Cậu có thể tiếp thu hành vi khói rượu vừa phải hoặc là ngẫu nhiên.

Cậu thừa dịp chơi mạt chược mà ngẩng đầu, thường thường liếc nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng trong cảnh xuân phun ra sương khói. Nhưng ánh mắt của cậu bị Nghiêm Viện đối diện bắt được. Nghiêm Viện quay đầu nhìn thoáng qua, vừa xoa bài vừa nói với Nghiêm lão thái thái: “Lần này anh cả trở về hình như tâm tình không quá tốt.”

“Có sao?” Nghiêm Tùng Vĩ nhìn Nghiêm Bách Tông bên ngoài một cái.

“Có hay không anh đều không có khả năng nhìn ra được, tim anh thô như vậy mà.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười: “Nói thật là điểm này anh rất bội phục em đó, em nói xem em làm sao thấy được, anh cả từ nhỏ đã là bộ dạng không mặn không nhạt, dù sao thì anh thấy hắn một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều là một dạng, không có lúc cao hứng, cũng không thấy lúc hắn không cao hứng, cái gì cũng giấu ở trong lòng. Em xem anh em nhà người ta, uống rượu nói chuyện phiếm cùng nhau ra ngoài chơi, anh cả lại chưa bao giờ nói lời trong lòng với anh.”

Nghiêm Viện mím môi cười: “Anh ấy không tâm sự với anh là biết nói với anh cũng vô dụng, lại nói anh ấy không nói thì anh cũng nói mà, không phải anh cứ có chút việc liền thích kéo anh cả phun tào sao.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Vậy em nói một chút xem, em nhìn thế nào mà ra anh cả tâm tình không tốt?”

“Cái này rất đơn giản, bình thường anh cả rất ít khi hút thuốc, chỉ có lúc phiền não ảnh mới hút thuốc, mỗi lần ảnh hút thuốc, không phải cãi nhau với chị dâu, thì chính là công ty có vấn đề. Anh biết chị dâu phiền chán nhất là người hút thuốc đó, ở phương diện này anh cả luôn rất tiết chế.”

Nghiêm Tùng Vĩ nghe xong đột nhiên buồn cười, cúi đầu xếp mạt chược nói: “Hắn có chỗ nào mà không tiết chế.”

Nói xong hắn ta ngẩng đầu lên, lại bị Nghiêm lão thái thái trừng mắt một cái, hắn đành phải cúi đầu buồn cười, Nghiêm Viện nói: “Em xem anh là muốn bị đánh mà.”

Trong lòng Kỳ Lương Tần âm thầm đem hai anh em này ra so sánh, cậu cảm thấy Nghiêm Tùng Vĩ tương đối thích hợp để yêu đương, làm bạn bè, bởi vì hắn ta trẻ tuổi thú vị, Nghiêm Bách Tông tương đối thích hợp làm đối tượng kết hôn, bởi vì hắn kiên định đáng tin cậy.

Bởi vì chơi bài vốn không tốt, hơn nữa không yên lòng, Kỳ Lương Tần thua vô cùng thảm, cuối cùng lúc tính sổ, cậu phát hiện cậu thua hơn một vạn.

Kỳ Lương Tần sợ tới mức thiếu chút nữa xụi lơ trên ghế, vô cùng xấu hổ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ. Cậu không có nhiều tiền như vậy.

“Em đừng nhìn tôi, em đánh thay anh cả mà, tìm hắn chi trả.”

Nghiêm Bách Tông đã không còn ở trong sân, hình như là trở về phòng rồi. Kỳ Lương Tần tâm hoảng ý loạn đứng lên, Nghiêm Viện nhìn thấy mặt cậu gần như muốn khóc, cười nói: “Lương Tần, đừng có keo kiệt, nhanh chóng lấy tiền, hôm nay em mời mọi người ra ngoài ăn.”

“Anh không nghĩ là đánh lớn như vậy…” Kỳ Lương Tần than thở. Trước kia cậu xem nhóm anh em họ của cậu chơi mạt chược, một hồi đánh xong không quá trên dưới một trăm đồng tiền, đó còn là thua thảm nhất toàn trận đó. Cậu quên đây là Nghiêm gia, không xem tiền là tiền.

Nghiêm Tùng Vĩ thu mạt chược lại, nói với Nghiêm Viện: “Em thắng nhiều lắm, nên là em mời khách. Mẹ, chúng ta làm thịt nó một trận!”

Nghiêm lão thái thái nói: “Ta biết một chỗ, bảo đảm nó nhổ hết tiền thắng ra, kêu dì Xuân đi, mấy người chúng ta cùng đi, còn có anh cả con nữa.” Đánh bài xong tâm tình Nghiêm lão thái thái không tồi, cười nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Ta nói tiểu Tần à, nhanh lấy tiền đi.”

Kỳ Lương Tần đành phải vào phòng, chờ lúc Nghiêm Tùng Vĩ vào thay quần áo, cậu nhanh chóng bắt lấy nói: “Trong túi tôi không có nhiều tiền như vậy, làm thế nào?”

“Tiền này cậu mắc gì tự mình ra, đã nói cậu đánh thay anh cả, thắng thua đều tính cho hắn. Hắn không quan tâm chút tiền ấy, tìm hắn đòi đi… Ngại à? Nếu không thì tôi giúp cậu đòi?”

Kỳ Lương Tần xấu hổ mặt có chút hồng: “Anh cũng không thiếu tiền đi… Nếu không anh thay tôi ra nhé…”

“Cái này không thể được, mẹ biết sẽ không cao hứng, vốn chơi mạt chược chính là tìm cái việc vui, nếu bởi vì là người một nhà liền không tính rõ ràng, vậy lúc đánh bài chẳng phải là cũng rất không có ý nghĩa à? Luôn phải định ra thắng thua thì lần sau đánh lại mới hăng hái. Cậu không cần ngại ngùng, đều là món tiền nhỏ, trong nhà không ai để ý, cậu chỉ cần đi nói một tiếng với anh cả, cứ nói thua bao nhiêu, hắn sẽ tự lấy tiền cho cậu.”

Kỳ Lương Tần có chút nóng vội, nghe xong Nghiêm Tùng Vĩ nói lại cảm thấy rất có đạo lý, vì thế liền ra cửa, đi đến trước phòng Nghiêm Bách Tông gõ gõ cửa.

“Cửa không có khóa, vào đi.”

Kỳ Lương Tần đẩy cửa đi vào, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng ngủ của Nghiêm Bách Tông, chỉ cảm thấy trang trí bên trong thực khác biệt so với bên Nghiêm Tùng Vĩ. Cậu cảm thấy có chút lạnh, sắc điệu lạnh, gia cụ trang trí cũng có chút lạnh, cũng thực giản lược, không giống như là chỗ ở của người đã kết hôn, ngược lại như là quý tộc độc thân.

“Thua à?” Nghiêm Bách Tông ngồi ở trước bàn sách trực tiếp mở miệng: “Thua nhiều ít?”

“Một vạn lẻ ba trăm khối…”

“Nhiều như vậy?”

Kỳ Lương Tần vừa nghe mặt liền xấu hổ đỏ hơn: “Xin lỗi, tôi không biết đánh, không nên thay anh…”

Nghiêm Bách Tông cười cười, nói: “Không có việc gì, người một nhà tùy tiện chơi, thua ai cũng là vào túi nhà mình.” Hắn nói xong lớn tiếng hỏi về phía Nghiêm Viện: “Em muốn tiền mặt hay là chuyển khoản?”

Giọng Nghiêm Viện xuyên qua phòng khách truyền tới: “Đương nhiên là chuyển khoản, anh cả, đừng keo kiệt, làm tròn số đi, cho một vạn mốt đi.”

Nghiêm Bách Tông cười cười, lấy điện thoại cầm tay ra chuyển khoản, Kỳ Lương Tần xấu hổ đứng ở nơi đó, cảm thấy mình không thể đứng tiếp nữa, liền im lặng không lên tiếng từ trong phòng hắn đi ra.

Về sau cậu không bao giờ chơi mạt chược với người nhà này nữa, hơn một vạn, cũng quá nhiều, dù không phải tiền của cậu, cậu cũng rất khó chịu.

Kỳ Lương Tần nhớ rõ lần trước cậu có loại cảm giác này, là lúc cậu lên đại học, năm đó tốt nghiệp, cậu với vài bạn học nữ thân thiết đến một tiệm ăn liên hoan, con người cậu bình thường rất tiết kiệm, chỉ là đặc biệt sĩ diện, bởi vì đi với một đám bạn học nữ, lúc tính tiền, cậu liền xung phong nhận việc muốn tự mình đi tính, ngại ngùng chia AA với nữ sinh, kết quả phục vụ tiệm ăn nói: “Chín trăm.”

Sắc mặt cậu lập tức trắng đi: “Chín trăm?”

Phục vụ cười khanh khách nhìn cậu: “Chúng tôi ở đây đều là một trăm rưỡi một người đó anh đẹp trai, các anh là sáu người.”

Lẩu gì mà một người một trăm rưỡi, trước đây cậu cũng từng ăn không ít lẩu, đều là một người ba bốn chục, nhiều nhất cũng không vượt qua năm chục, Tứ Xuyên khắp nơi đều có lẩu, nào có lẩu đắt như vậy.

Sắc mặt cậu trắng bệch, nói: “Tôi không mang nhiều tiền mặt như vậy, gần đây có máy rút tiền không?”

“Ra cửa quẹo trái, bên cạnh Metersbonwe có một cái máy rút tiền tự động của Ngân hàng Nông nghiệp.”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng chạy ra ngoài, đến hiện tại cậu cũng còn nhớ rõ đó là một ngày mùa hè nắng chói chang, ngã tư đường người xe tấp nập, hơi nóng thổi lên trên mặt cậu, khiến cậu choáng đầu nóng não. Lúc cậu lấy tiền trở về, đầy lòng chỉ có thương tiếc. Chờ tính tiền xong đi vào lại cậu liền ăn rất nhiều, bạn học nữ đi cùng kinh ngạc cười nói: “Cậu ăn được ghê.”

Kỳ Lương Tần liền cười ha ha, lúc đi còn thưởng thức vài hớp rượu đỏ. Bạn học nữ chơi thân với cậu nói: “Tiệm ăn này rất đắt, nếu không chúng ta vẫn là AA đi.”

“Không cần không cần, để tôi mời mọi người.” Nói xong câu đó, Kỳ Lương Tần cảm thấy mình cũng sắp khóc, nhưng vẫn phải giả làm người giàu có, tay cắm trong túi quần, đón gió nóng ngày hè. Tính cách con người cậu có rất nhiều nhược điểm, mà nhỏ mọn, là khuyết điểm mà cậu không muốn để người ta biết, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều biết.

Sau đó cậu sống một mình, lại càng nhỏ mọn, sau khi tốt nghiệp càng biết sự gian nan của củi gạo dầu muối, thường xuyên so sánh xem đồ ăn ở siêu thị Vĩnh Huy và quán vỉa hè dưới lầu chỗ nào rẻ hơn, thịt cũng phải cuối tuần mới có thể mua, chỉ có khi mua đồ cho người nhà và lúc tụ hội với đồng nghiệp mới tương đối hào phóng.

Lúc này tốt rồi, vốn chỉ là vui đùa một chút, thế mà lập tức thua hơn một vạn, dẫn đến toàn bộ buổi cơm trưa cậu đều ăn vô cùng không có mùi vị. Tuy rằng không phải tiền của cậu, nhưng cậu chính là khó chịu, nhìn đến Nghiêm Bách Tông, trong lòng càng áy náy.

Cậu luôn nghĩ hơn một vạn có thể làm những thứ gì, đủ cho cậu mua quần áo vài năm, nếu dựa theo một chuyến siêu thị bốn năm mươi khối của cậu để tính, thì đủ cho cậu đi siêu thị mấy trăm lần, mà bình thường ba bốn ngày cậu mới có thể đi siêu thị một chuyến, đây cũng có nghĩa là đủ cho cậu ăn vài năm, nếu đổi thành bánh màn thầu, thì chính là hơn một vạn bánh màn thầu, đủ cho cậu ăn thật nhiều năm.

“Sao cậu rầu rĩ không vui thế, ” Nghiêm Tùng Vĩ nhẹ giọng hỏi: “Bởi vì thua tiền à?”

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Không nghĩ tới thua nhiều như vậy, tôi không bao giờ chơi nữa.”

“Sao cậu trở nên keo kiệt vậy. Lần trước đi bệnh viện còn ngồi xe bus, xe cũng không nỡ kêu hả?”

“Tôi lại không có tiền như anh…”

“Tiền tôi đưa cho cậu không đủ tiêu sao?”

Ánh mắt Kỳ Lương Tần sáng lên: “Tiền anh cho tôi ở chỗ nào?”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi làm sao biết cậu để chỗ nào. Tiền của cậu cho tới bây giờ tôi chưa từng hỏi, chúng ta đã nói không can thiệp không hỏi tới chuyện của nhau.”

Kỳ Lương Tần tính toán quay về tìm tiền của mình thật kỹ. Lúc ở trên đường cậu nghĩ chuyện này, đột nhiên cảm thấy lúc trước mình bảo Nghiêm Tùng Vĩ thay cậu bỏ ra hơn một vạn này thực buồn cười, Nghiêm Tùng Vĩ là cái gì của cậu, Nghiêm Tùng Vĩ không phải người yêu chân chính của cậu. Cậu và Nghiêm Tùng Vĩ là hợp đồng hôn nhân, theo đạo nghĩa mà nói, Nghiêm Tùng Vĩ cũng không nên cho cậu một phân một hào nào ngoài yêu cầu của hợp đồng. Chính bởi vì là hợp đồng hôn nhân, về tiền bạc hẳn là càng nên rõ ràng, việc này đối với mọi người đều tốt, cậu không phải người yêu của Nghiêm Tùng Vĩ, cũng không phải tình nhân của hắn, cậu chỉ là người chấp hành hợp đồng.

Nghiêm Tùng Vĩ không ngốc, ngược lại là cậu ngốc.

Cậu trở về nhà liền lục tung, tìm hết thẻ của Kỳ Lương Tần ra, chỉ có điều cậu lại không biết mật mã, cậu còn lật hợp đồng hôn nhân của cậu và Nghiêm Tùng Vĩ ra, nhìn nhìn đại khái, cuối cùng nhìn trọng điểm ở phần tiền bạc.

Nghiêm Tùng Vĩ trả duy nhất cho cậu khoản tiền một trăm vạn.

Một trăm vạn, Kỳ Lương Tần quả thực sôi trào! Cậu xuyên thành tiểu phú bà nha. Cậu xấu hổ nghĩ.

Hết chương 15


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.