Cậu thậm chí có ý muốn giả đáng yêu.
Trước đây cậu ghét nhất là ẻo lả, cũng chịu không nổi người ta giả vờ đáng yêu. Cậu một đống tuổi, tự nhiên cũng ngại ngùng giả vờ đáng yêu, nhưng mà giờ này ngày này, cậu thế mà lại giả bộ đáng yêu, hy vọng Nghiêm Bách Tông cảm thấy cậu có chút manh.
“Ai nha, anh hai!” Nghiêm Viện đột nhiên kêu to một tiếng kinh động tất cả mọi người. Nghiêm Tùng Vĩ ngẩng đầu lên: “Anh nói nè út, em có thể đừng bất chợt cả kinh hay không?”
“Anh hai, tình hình chiến đấu của hai anh cũng quá kịch liệt đi, ” Nghiêm Viện nói: “Cổ với trên ngực anh là cái gì?”
Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng vươn tay kéo áo, nhưng mà hắn tắm rửa ra liền quên chuyện này, cởi hai nút trên cùng áo sơmi. Mặt Kỳ Lương Tần liền đỏ, đang ngồi đây cũng không phải đồng nam đồng nữ gì, vài thứ trên cổ Nghiêm Tùng Vĩ, bọn họ khẳng định đều nhìn đến rõ ràng, phỏng chừng đều nghĩ tới trên đầu cậu, cảm thấy cậu ở trên giường chính là con mèo cuồng dã.
Trời cao chứng giám, cuồng dã chính là Đàm Thanh Thanh, cậu luôn luôn đi con đường rụt rè đoan trang, cái loại chuyện nơi nơi làm ký hiệu này, cậu làm không được.
Ngay lúc vạn phần xấu hổ này, lại nghe Nghiêm Bách Tông đối diện vẻ mặt hồn nhiên nói: “Cổ của hắn có chút mẫn cảm.”
Nghiêm Viện phì một tiếng bật cười, quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông: “Anh cả làm sao biết?”
“Lúc chơi bóng anh liền thấy được, hỏi qua hắn, ” Nghiêm Bách Tông vừa nhai bánh bao vừa nói: “Nếu không thì đợi lát nữa trên đường đến công ty cậu vòng qua bệnh viện một chút, nhìn xem rốt cuộc là mẫn cảm gì, dự phòng chút, mẫn cảm không chú ý cũng sẽ xảy ra chuyện lớn, đi cho yên tâm.”
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng gật đầu, lại thấy Nghiêm Viện cười khẽ đánh vai Nghiêm Bách Tông: “Anh cả, anh rốt cuộc là giả ngu hay là ngốc thật vậy.”
Nghiêm Bách Tông thực nghi hoặc nhìn cô, Nghiêm lão thái thái đằng trước cũng bật cười: “Nó là khờ thật.”
“Làm sao vậy? Không đúng à?” Nghiêm Bách Tông quay đầu nhìn Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ cúi đầu, nhịn không được cũng cười: “Đúng, đúng.”
Nghiêm Bách Tông dường như ý thức được xảy ra vấn đề gì, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần đang cúi đầu ăn cháo, thấy hắn nhìn qua, nhanh chóng cúi đầu thấp hơn.
Trời ạ trời ạ, đừng ngây thơ như vậy được không, không thể tin được đây là một nam nhân đã kết hôn nhiều năm.
Nghiêm Viện bên cạnh cười đủ, thở hổn hển một hơi, nói: “Cũng không trách anh cả, anh cả phỏng chừng đời này còn chưa từng có thể nghiệm kịch liệt như vậy.”
“Được rồi, đều là người lớn rồi, muốn thảo luận chuyện này trên bàn cơm sao?” Nghiêm lão thái thái ngồi thẳng thân thể: “Ngủ không nói ăn không nói, ăn cơm. Cái đó, tiểu Tần, cơm nước xong theo ta lên lầu, ta có lời nói với cậu.”
“A.” Kỳ Lương Tần ăn xong một mgụm cháo loãng cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Nghiêm Bách Tông, vừa muốn tránh đi, chỉ thấy Nghiêm Bách Tông vươn ngón tay cái ra, ý bảo cậu lau khóe miệng. Cậu nhanh chóng vươn tay lau khóe miệng, kết quả lau được một hạt gạo nhỏ, cảm kích cười cười với Nghiêm Bách Tông, nhưng mà Nghiêm Bách Tông đã không nhìn cậu.
Nhưng mà Kỳ Lương Tần vẫn vui vẻ.
Cậu cảm thấy sau khi đánh trận bóng này, đại khái thay đổi trình độ rất lớn ấn tượng về cậu trong lòng Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông thân cận với cậu hơn không ít.
Ăn cơm xong cậu liền đi theo Nghiêm lão thái thái lên lầu, Nghiêm lão thái thái tự nhiên là muốn nói với cậu về “thú vui khuê phòng” của cậu với Nghiêm Tùng Vĩ, luôn mãi dặn dò cậu, người trẻ tuổi phải biết tiết chế, thêm nữa chính là trong nhà nhiều người, làm việc phải chú ý.
Về phần làm chuyện gì, tự nhiên không nói mà rõ.
“Tốt xấu Tùng Vĩ cũng là lãnh đạo cấp cao, về sau trên người thì cậu tùy tiện gieo, còn mấy chỗ cổ gì dó lộ ra bên ngoài, thì cậu đừng có gieo.”
Về phần gieo cái gì, tự nhiên cũng là không nói mà rõ.
Kỳ Lương Tần gật đầu vâng dạ, thật vất vả từ trong phòng lão thái thái đi ra. Không biết có phải là do lâu lắm không vận động hay không, cảm thấy trên người có chút mệt mỏi, cậu trở về ngủ một hồi, chờ đến lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau, đầu cũng đau.
Kỳ Lương Tần bệnh.
Dì Xuân và Nghiêm Viện đều đến xem cậu, ngay cả lão thái thái cũng tới một lần, dặn cậu uống thuốc, lúc đi miệng lão thái thái vẫn không có lời hay: “Gió thổi thổi liền gục, chỗ nào giống nam nhân.”
Kỳ Lương Tần sốt đỏ mặt ngượng ngùng cười, lão thái thái nói: “Nằm một hồi nhìn xem, không được thì nhanh chóng đi bệnh viện.”
Dì Xuân đưa cho cậu một cái nhiệt kế: “Ngậm trong miệng, đợi lát nữa nhìn xem sốt bao nhiêu độ.”
Hôm nay Nghiêm lão thái thái mời bạn đến chơi mạt chược, cách cửa phòng cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, nhóm quý bà đó cười rộ lên rất là khoa trương. Cậu ngậm nhiệt kế nằm ở trên giường, híp mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Có thể là do sống một mình, lúc lẻ loi một mình bên ngoài, nếu như đụng phải cảm mạo phát sốt, luôn phá lệ thê lương, giống như trong ngày thường cũng không có gì, một khi sinh bệnh, cô đơn thương cảm liền che trời lấp biển mà đến, nuốt gọn cậu. Cậu đều tìm vài tiết mục tống nghệ để xem, một mình nằm ở trên giường cười chảy nước mắt, cái gì cô độc thương cảm đều quên mất.
Dường như cậu rất biết cách qua một ngày là một ngày, tự mình giải sầu tịch mịch cho mình. Tương lai sẽ như thế nào, muốn đi con đường nào, cậu cũng chưa bao giờ suy nghĩ.
Hiện giờ cậu cảm thấy trong ngực trống rỗng, sinh bệnh, trong ngực liền có vẻ càng tịch mịch. Cậu ôm chăn, cảm thấy còn không đã nghiền, liền kẹp lấy một cái gối đầu.
Tuy rằng không phải người, nhưng mà cũng khiến cậu cảm thấy cả người thoải mái. Kỳ thật cậu vẫn luôn muốn mua một cái gối ôm hình người, hoặc là mua một con gấu bông, cậu có một trái tim thiếu nữ khiến cậu xấu hổ thế đó.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kỳ Lương Tần hữu khí vô lực hô một tiếng “Mời vào”, người nọ liền đẩy cửa tiến vào.
“Mẹ nói cậu bị bệnh à?”
Kỳ Lương Tần vừa nghe âm thanh kia, xoạt cái ngồi dậy, mở to đôi mắt mơ hồ, nhìn Nghiêm Bách Tông, miệng còn ngậm nhiệt kế.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng phụ nữ cười to, Nghiêm Bách Tông nhíu mày, đóng cửa phòng lại, đi đến trước giường cậu đứng lại: “Quả nhiên là bị bệnh, mặt đều sốt đỏ, uống thuốc chưa?”
Nghiêm Bách Tông nhìn cậu hỏi.
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, cảm thấy nói chuyện có chút không tiện, liền bỏ nhiệt kế ở miệng ra, ai biết Nghiêm Bách Tông lại vươn tay cầm qua, nhìn nhìn: “Đi bệnh viện, cũng bốn mươi độ rồi.”
Kỳ Lương Tần cũng có chút giật mình, cậu không nghĩ sẽ sốt tới bốn mươi độ, bốn mươi độ sẽ không sốt hỏng đầu sao?
“Cậu mặc quần áo, tôi mang cậu đến bệnh viện nhìn xem.”
“Không cần, tôi nằm…”
“Đã bốn mươi, còn không cần?” Không biết có phải là do cậu sốt hồ đồ hay không, giọng Nghiêm Bách Tông nghe vào không hề có tính uy hiếp, ngược lại có chút ý tứ thân thiết ở bên trong: “Đừng cậy mạnh, trị sớm khỏe sớm.”
Kỳ Lương Tần đành phải gật đầu, Nghiêm Bách Tông nói: “Tôi ra bên ngoài chờ cậu.”
Kỳ Lương Tần xuống giường mặc quần áo tử tế, mới cảm thấy chân mình mềm nhũn, như là đạp trên bông, quả nhiên là sốt lợi hại, có chút chếnh choáng. Kỳ thật cậu rất ít sinh bệnh, ngẫu nhiên cảm mạo phát sốt, chịu đựng xíu hoặc là uống viên thuốc thì tốt rồi, lần trước đó đi bệnh viện, còn phải ngược dòng đến lúc trung học. Khi cậu mặc quần áo, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Phát sốt, nếu đi bệnh viện, nhất định phải chích đi.
Sẽ không giống khi cậu trung học, muốn cậu cởi quần nằm ở chỗ đó, châm kim vào mông đi.
Cậu hình như bị suy nghĩ này dọa sợ, lập tức không dám đi ra bên ngoài nữa. Cởi quần cong mông trước mặt Nghiêm Bách Tông, vậy cũng quá xấu hổ đi, không nên không nên không được, tuyệt đối không được, cậu rất rụt rè đoan trang, cậu không làm ra loại chuyện này!
Đầu óc cậu bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, muốn tìm một cái cớ, ai biết bất quá chỉ sửng sốt không bao lâu, Nghiêm Bách Tông lại tiến vào, đẩy cửa hỏi: “Đi đường cũng không được rồi sao?”
Cũng không biết mình làm sao, Kỳ Lương Tần nghe đến câu này, trong lòng bỗng nhiên run lên, mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Nghiêm Bách Tông, cũng không biết là xấu hổ, hay là phát sốt, trên mặt chính là ửng hồng một mảnh, kinh ngạc nói: “Ừm, đi không được rồi.”
Giọng điệu mang theo chút ý tứ làm nũng. Trời cao chứng giám, đây là lần đầu tiên trong đời cậu dùng giọng điệu dính nhão như vậy nói chuyện.
Nhưng đối phương là Nghiêm Bách Tông đó, cậu muốn làm nũng với Nghiêm Bách Tông, cũng không phải ngày một ngày hai, từ thật lâu thật lâu trước kia, xa ở một thế giới khác, cậu đã muốn nũng nịu một phen với Nghiêm Bách Tông.
Hết chương 23