Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 82: Chương 82




Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Có phải cậu yêu đương không?”

Kỳ Lương Tần sấy tóc: “Tôi yêu với ai?”

Nghiêm Tùng Vĩ há miệng, rốt cuộc vẫn là cái gì cũng không nói.

Kỳ Lương Tần không có hoàn toàn sấy khô tóc, cậu nghe nói tóc sấy khô một nửa là tốt nhất, không tổn thương tóc. Cậu cất máy sấy, nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Gần đây cậu ngủ càng ngày càng sớm.”

“Thức đêm không tốt với thân thể, phải ngủ sớm dậy sớm.”

Kỳ Lương Tần nói xong liền đi ra, hiện giờ mọi người đều chưa ngủ, trong phòng khách vẫn sáng đèn. Cậu liền tới phòng cho khách, tựa vào trên bàn chơi di động, đại khái chơi nửa giờ, cậu liền nhịn không được, trộm đi ra ngoài nhìn thoáng qua, nhìn thấy dì Xuân đã ngủ, liền nhanh chóng chạy tới phòng Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông vừa thấy cậu ánh mắt liền thẳng tắp. Kỳ Lương Tần hôm nay mặc quần đùi và áo ba lỗ, cậu là người thực bảo thủ, lại thêm thẹn thùng, mấy bữa qua bên này ngủ, đều là áo thun quần dài, đột nhiên ăn mặc mát mẻ như vậy, Nghiêm Bách Tông nhịn không được nhìn thêm hai cái.

“Anh đang làm việc hả?” Kỳ Lương Tần hỏi.

“Không có việc gì xem video giết thời gian, chờ em luôn, ” Nghiêm Bách Tông nói xong liền tắt máy tính: “Hôm nay lạnh, sao em lại mặc ít như vậy?”

Kỳ Lương Tần hơi có chút quẫn bách, nói: “Không còn đồ mặc.”

“Rất đẹp.” Nghiêm Bách Tông thản nhiên nói.

“A.” Kỳ Lương Tần cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là lỗ tai ửng đỏ. Nghiêm Bách Tông nhìn thấy lỗ tai cậu đỏ, lại nghĩ tới chuyện trước đó không lâu, nói: “Lỗ tai em sao lại mẫn cảm như vậy.”

“…” Kỳ Lương Tần càng xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Chẳng lẽ cậu phải đáp rằng cậu trời sinh cực phẩm thụ, trên người mẫn cảm cũng không chỉ mỗi lỗ tai hả?

Thiệt mất mặt…

Nghiêm Bách Tông nhìn thấy Kỳ Lương Tần cả người bốc hơi đã cảm thấy khí nóng dâng lên. Nhưng hắn trời sinh có chút khô khan ở phương diện tính dục, dục vọng chỉ dám không kiêng nể gì ở chỗ tối, hiện giờ dưới ánh sáng, nếu Kỳ Lương Tần cứng rắn ôm hắn thân thiết, bản thân hắn cũng có chút xấu hổ. Anh cả Nghiêm gia ba mươi tuổi, trên tình cảm vẫn là một người học nghề ngây ngô.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần vẫn luôn cố ý vô ý quyến rũ hắn, ít nhất ở trong mắt hắn chính là như thế. Hắn trải đệm chăn trên mặt đất, Kỳ Lương Tần nói: “Trời mưa xuống, dưới đất có thể ẩm hay không?”

Nghiêm Bách Tông nói: “Không đâu, sàn nhà chống ẩm.”

Kỳ Lương Tần liền tựa vào trên giường lắc lư hai cái đùi. Cậu mặc một cái quần đùi màu xanh sẫm, cẳng chân thon dài lộ ra hơn phân nửa, nhìn rất thon dài, cẳng chân cân xứng, lông chân rất ít, thưa thớt mấy sợi, cách xa một chút căn bản là nhìn không thấy. Có thể là do ngọn đèn, làn da có vẻ thực trơn bóng, chỗ mắt cá chân hơi hơi có chút hồng, chân cũng rất sạch sẽ, khiến hắn sinh ra một loại ý muốn đem ra đùa giỡn.

Hắn cảm thấy bệnh sạch sẽ bao nhiêu năm của mình đều khỏi rồi. Nhưng mà dường như cũng không có khỏi, nếu đổi thành người khác, hắn vẫn cảm thấy thực bẩn, dục vọng vốn là một thứ có chút bẩn, cho nên trước đây hắn khắc chế, hiện giờ đối tượng dục vọng là Kỳ Lương Tần, hắn lại cảm thấy dục vọng này là tốt đẹp, khiến người ta ngứa ngáy run sợ, trong tim buộc chặt. Từ đầu đến chân Kỳ Lương Tần, hắn đều cảm thấy là một bảo vật.

Cũng không biết lúc hắn thật sự muốn làm gì đó, Kỳ Lương Tần sẽ là phản ứng gì. Bất quá là đùa lỗ tai thôi, cậu đã mềm nhũn thành như vậy.

Kỳ Lương Tần không biết những suy nghĩ đó trong đầu anh cả Nghiêm gia. Cũng rất kỳ quái, trước đây Nghiêm Bách Tông với cậu mà nói giống như thiên nga bay trên trời, con cóc đòi ăn thịt thiên nga là cậu, muốn đến lòng như lửa đốt, vừa ngửi hương vị trên người Nghiêm Bách Tông, đã có thể khiến máu cậu sôi trào. Nhưng mà hiện giờ dục vọng thân thể dường như không có hấp tấp nóng nảy như vậy nữa, càng nhiều là tình yêu vui sướng và cảm giác thỏa mãn, ngứa, nhưng mà thực thoải mái, như là sóng nước nhộn nhạo ngày xuân, gợn sóng từ từ lướt qua thân thể cậu. Tình và dục tương đương, tuyệt vời trong đó không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Tựa như hiện tại, cậu đã cảm thấy thực hạnh phúc, nghe tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài, cùng Nghiêm Bách Tông câu có câu không trò chuyện. Mặc dù im lặng cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, giống như là trời sinh ăn ý. Ăn ý vốn nên là cảm giác thực bình thản thư hoãn, nhưng ở giữa bọn họ lại lưu chuyển xúc động bị mạnh mẽ đè nén, như là nham thạch nóng chảy dưới núi lửa, cả hai đều biết sớm muộn gì cũng có một ngày ngọn núi lửa này sẽ phun trào ra, hủy thiên diệt địa.

Bên ngoài mưa rất lớn, Nghiêm Tùng Vĩ nằm ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi ào ào, trằn trọc.

Hắn thậm chí có một suy nghĩ khiến bản thân hắn cảm thấy thực hoang đường. Nhưng mà bởi vì rất hoang đường, ngược lại luôn luôn ở trong đầu hắn không đuổi đi được.

Kỳ Lương Tần thích anh cả của hắn không. Dấu hôn ở trên cổ cậu, là anh cả của hắn để lại sao?

Hắn cảm thấy loại trước vẫn rất có thể. Anh cả của hắn là người đàn ông số lượng không nhiều lắm trên đời này khiến hắn tự thẹn không bằng, nói thật ra, ai thích anh hắn hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Còn loại thứ hai, hắn cảm thấy hẳn là khả năng không lớn. Nhưng mà dấu hôn kia, là ai để lại chứ.

Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên ngồi dậy. Hắn nhìn mưa to bên ngoài, trong lòng nghĩ, nếu, giả thiết, một phần vạn khả năng, Kỳ Lương Tần thân mật là anh cả hắn, vậy hiện giờ Kỳ Lương Tần một mình ngủ ở trong phòng cho khách, có khả năng không phải là ngủ một mình. Dù sao thì nếu đổi lại là hắn, khẳng định sẽ hàng đêm chạy tới ngủ với Kỳ Lương Tần. Đàn ông rơi vào trong ái dục, làm sao có thể nhịn được ở dưới cùng một mái hiên với đối phương lại còn có thể thờ ơ.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức từ trên giường đứng lên, mặc vào một cái quần, im ắng ra cửa. Hắn đi đến trước cửa phòng cho khách, đứng ở trong hành lang do dự một hồi.

Kỳ thật vẫn có chút thấp thỏm, hắn sợ sau khi hắn đi vào, nhìn thấy không chỉ một mình Kỳ Lương Tần.

Hắn vươn tay gõ gõ cửa phòng, gọi một tiếng: “Lương Tần, là tôi.”

Trong lòng hắn đập bình bịch, dán cửa phòng nghe động tĩnh bên trong, giống như là muốn nghe tiếng sợ hãi tránh né bên trong. Nhưng mà cái gì hắn cũng không có nghe được, hắn thử chuyển động nắm đấm cửa, cửa phòng liền mở.

Bên trong tối đen một mảnh, mơ mơ hồ hồ có thể nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hắn lại kêu một tiếng: “Lương Tần?”

Hắn nói xong liền ấn chốt mở trên tường, trong phòng nhất thời trở nên sáng ngời, chỉ là trên giường rỗng tuếch, không có một ai.

Kỳ Lương Tần thế mà lại không ở trong phòng.

Hắn đi vào trong phòng, nhìn nhìn chăn trên giường, vẫn là cái vốn có ở phòng khách. Hắn lại mở ngăn tủ ra nhìn nhìn, sau đó đi đến phía trước cửa sổ, nhìn đêm mưa bên ngoài.

Nhưng mà hắn lại thấy được phòng của Nghiêm Bách Tông.

Phòng khách này song song với phòng ngủ của hắn, đều đối diện phòng Nghiêm Bách Tông. Phòng Nghiêm Bách Tông kéo rèm, ở trong phòng hắn cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng mà ở bên phòng khách này, từ góc độ hắn đứng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một góc bên cạnh bức màn. Hắn nhìn thấy bên trong bật một cái đèn bàn, mà Kỳ Lương Tần thì nằm trên giường của anh cả hắn, dùng tay chống cằm, nói gì đó với Nghiêm Bách Tông đang ngồi.

Đầu Nghiêm Tùng Vĩ oanh một tiếng, nháy mắt trống rỗng.

Hắn khiếp sợ, giống như một ý niệm hoang đường không có khả năng nhất trở thành sự thật. Nhưng hắn cũng chỉ là khiếp sợ mà thôi, bởi vì quá mức khiếp sợ, trong đầu ngược lại trống rỗng, ngay cả nhịp tim đập cũng không có tăng tốc. Hắn có ý đồ tìm một cái lý do cho hết thảy hắn nhìn thấy.

Tại sao Kỳ Lương Tần lại xuất hiện trong phòng Nghiêm Bách Tông? Có lẽ là hai người có chính sự muốn nói, cũng có khả năng chỉ là đêm mưa nhàm chán, cho nên cùng nói chuyện phiếm, những điều này đều có khả năng, mặc dù có vài phần kỳ quái, nhưng mà nói cũng thông.

Nhưng mà hắn không lừa được mình, bởi vì Kỳ Lương Tần nằm trên giường anh cả hắn. Mà anh cả của hắn, không thích nhất là có người chạm vào giường mình, đối với Nghiêm Bách Tông mà nói, giường không khác gì một bộ phận thực tư mật của mình, sẽ không dễ dàng để người ta đụng vào.

Tim hắn lúc này mới bắt đầu đập kịch liệt, giống như muộn màng phát hiện. Hắn đưa tay nhéo nhéo mũi, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn nên tiến lên gõ cửa sao, nên nói gì, hắn không biết mình nên nói gì, trong căn phòng kia có anh cả hắn kính trọng nhất, là anh em máu mủ tình thâm, vừa là anh vừa là cha của hắn, hắn cũng không muốn khiến Nghiêm Bách Tông xấu hổ. Hơn nữa hắn cảm thấy hết sức khó xử và quẫn bách, hắn không có biện pháp đi qua ép hỏi: “Hai người thông đồng từ lúc nào?”

Nghiêm Tùng Vĩ trở lại phòng ngủ, tim đập vẫn thực kịch liệt, hắn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy đối diện, đại khái là ngọn đèn trong phòng quá mờ, màn che không lộ ra một chút ánh sáng. Hắn lại nghĩ tới tình cảnh vừa rồi mình nhìn thấy, Kỳ Lương Tần nằm trên giường, anh cả của hắn ngồi dưới đất.

Cái này nói rõ hai người kia hẳn là còn chưa tới nông nỗi đó, như thế phù hợp với tác phong luôn luôn cũ kỹ nghiêm cẩn của anh cả hắn. Nhưng hắn cũng là đàn ông, cũng biết hai người kia hiện giờ còn có thể phân giường mà ngủ, hẳn là tình cảm vừa mới bắt đầu, chờ đến khi lửa cháy đổ thêm dầu, anh cả của hắn cho dù có cũ kỹ bảo thủ nữa, chỉ sợ cũng là hổ đói vồ dê.

Chỉ là anh cả của hắn đổi tính từ lúc nào chứ. Y theo hiểu biết của hắn với anh cả hắn, hẳn là không đến mức nhất thời nóng đầu làm ra hành động hồ đồ, anh hắn có thể làm như vậy, hẳn là đã trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng. Anh cả của hắn cho tới bây giờ đều không phải người xúc động.

Hắn nằm ở trên giường, hồi tưởng lại từng tí hình ảnh đã qua, ý đồ tìm xem anh cả của hắn với Kỳ Lương Tần là từ lúc nào bắt đầu “gian tình”. Nhưng mà khiến hắn cảm thấy thất bại chính là, hắn thế mà cảm thấy nơi chốn đều là gian tình.

Tiềm thức con người thật là một thứ kỳ quái. Trước đây hắn quá mức tin tưởng Nghiêm Bách Tông cương trực, mặc dù phát hiện một vài chỗ không thích hợp, cũng thấy bình thường, bằng phẳng trong sáng. Nhưng mà một khi trong tiềm thức nhận định hai người kia có quan hệ tình nhân, lại quay đầu nhìn lại, thì nơi chốn đều không bình thường, nơi chốn lộ ra dục vọng mờ ám. Thậm chí hắn cảm thấy lần đầu tiên Kỳ Lương Tần nhìn thấy anh cả của hắn, trong ánh mắt liền bốc lên xuân thủy, mặt mày Kỳ Lương Tần buông xuống lộ ra hơi thở xôn xao, trong trí nhớ hắn dường như nơi chốn đều là tình ý đè nén muốn nói lại thôi

Dẫn sói vào nhà mà, dẫn sói vào nhà! Trước dây hắn vẫn cảm thấy, Kỳ Lương Tần tuy rằng cũng là nam, nhưng hôn nhân với hắn cũng không tính là ngang hàng, hắn vẫn luôn đảm đương thân phận nhà chồng, mà Kỳ Lương Tần là “gả vào”, tựa như cũng bởi vì vậy, người trong nhà đều xem Kỳ Lương Tần là con dâu, xem như nhân vật phụ nữ. Cho nên một người như vậy ở Nghiêm gia, chỉ có thể bị sói ăn, lại không ăn người.

Cơ mà bọn họ đều là thẳng nam, Kỳ Lương Tần ở bên cạnh bọn họ, kỳ thật là an toàn nhất. Ngược lại bọn họ ở trong mắt Kỳ Lương Tần, lại là từng khối từng khối thịt thơm ngon, Kỳ Lương Tần mới là con sói kia, có lẽ ngay từ khi tiến vào nhà bọn họ, đã theo dõi con mồi Nghiêm Bách Tông này.

Hắn nhất thời hồ đồ xúc động, thế mà bù cả anh trai nhà mình vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.