Trên cõi đời này có rất nhiều người, có thể gặp được người trong định mệnh cũng rất không dễ dàng. Bao nhiêu người cùng nhau sống qua ngày, bao nhiêu người cô độc một mình. Đại khái bởi vì trải nghiệm cuộc sống độc thân quá nhiều năm, mới biết ngày tháng hôm nay có bao nhiêu hạnh phúc. Cậu thật sự là một người rất bình thường, nếu như cậu là nam chính trong tiểu thuyết, đại khái sẽ có rất nhiều người phun tào cậu, nói cậu đói khát, cả ngày muốn đàn ông, trên người không có điểm sáng, không đủ ưu tú.
Nhưng trên cõi đời này có lẽ cũng rất nhiều người giống như cậu, có một bộ dạng bình thường, gia thế bình thường, không có vận may trên tình yêu, xoay xoay chuyển chuyển lần lữa năm tháng cũng không gặp được chân mệnh thiên tử, vì vậy liền nằm mơ, ý dâm ảo tưởng, suy nghĩ người yêu định mệnh của mình đạp thất thải tường vân tới gặp mình.
Cậu rất may mắn.
Một đêm túng dục, ngày hôm sau cũng không thể bò dậy giống như thường ngày. Sau khi Kỳ Lương Tần tỉnh, cũng chưa ngồi dậy, mà là nằm ở trong ngực Nghiêm Bách Tông. Bên ngoài tí ta tí tách, lại là trời mưa.
Đây là thời tiết mà Kỳ Lương Tần thích. Trời mưa xuống, nằm ở trong ngực người yêu.
Cậu ngửa đầu nhìn bên mặt anh tuấn cường tráng của Nghiêm Bách Tông, đầu ngón tay sờ râu cứng nhô ra sau một đêm. Nghiêm Bách Tông mở mắt, nhìn về phía cậu, cười cười.
“Dậy rồi?”
“Anh thế mà còn dậy muộn hơn em.”
“Anh dậy, thấy em ngủ, ôm thật chặt, sợ dậy kinh động em, cho nên lại ngủ một hồi. Bên ngoài trời mưa hả?”
“Phải.”
“Xem ra bọn họ sẽ không kêu chúng ta rời giường.” Nghiêm Bách Tông đưa tay cầm lấy điện thoại di động, nhìn đồng hồ.
Tân hôn ngày thứ nhất của bọn họ, gần như đều là vượt qua ở trên giường.
Đợi đến ngày hôm sau, Kỳ Lương Tần cảm thấy mình không thể quá lười biếng. Vì vậy cậu tự mình phấn chấn, muốn thay dì Xuân đi siêu thị một chuyến, đi mua đồ.
Siêu thị cũng không xa, ngay bên ngoài tiểu khu. Mua rất nhiều đồ, đầy hai cái túi lớn. Cậu giơ lên đi ra, cảm thấy thật nặng, tay cũng bị siết đỏ.
Tinh cảnh này giống như đã từng quen biết, trước đây cậu cũng xách nhiều đồ như vậy đi ra, đứng ở cửa siêu thị.
Sau đó cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông từ trong tiểu khu đi ra, đại khái là mới vừa tan việc trở về, đi ra đón cậu.
“Sao anh lại tới đây?” Cậu cười hỏi.
“Nghe mẹ nói em đi ra mua đồ rồi, tới đón em.” Nghiêm Bách Tông đi tới trước mặt cậu, liền cầm hai túi mua đồ qua, “đưa anh đi.”
Kỳ Lương Tần ở bên cạnh đi theo, trong lòng ấm áp dào dạt.
Bạn xem xem, thứ cậu cầu mong, cũng bất quá chỉ nhiêu đó, hy vọng có người đàn ông có thể giúp cậu xách đồ, cậu đi về, nấu canh cho hắn uống.
Con người sống, cần phải thỉnh thoảng mơ một giấc mộng đẹp, duy trì một trái tim ngây thơ, tin tưởng tình yêu, chỉ có tin tưởng và khát vọng, mới dễ dàng gặp được.
Anh yêu em, Kỳ Lương Tần.
Em yêu anh, Nghiêm Bách Tông.
—-HẾT—-