Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 100: Chương 100: Đắm mình trụy lạc?




Editor: Tĩnh

Sau khi Sở Diệp và Lâm Sơ Văn rời đi Cực Bắc Băng Vực, rồi trở về Tam Dương Thành, lần thứ hai họ quay về Tam Dương Thành.

Mà lần này trở về Tam Dương Thành là lấy thân phận Hồn Sư mà trở về, làm Lâm Sơ Văn có một cảm giác mới lạ.

“Tam Dương Thành so với trước khi chúng ta rời khỏi đã náo nhiệt hơn nhiều a!” Sở Diệp nói.

Lần trước khi hai người tới Tam Dương Thành đã chịu ảnh hưởng từ việc Tử La Tông bị huỷ diệt nên ở đây đã có đại lượng Hồn Sư chạy tới địa giới Tử La Tông thâm dò khiến nơi này vắng vẽ khá nhiều.

Hiện giờ sự việc của Tử La Tông cũng đã dần dần phai nhạt, mà dòng người đến Tam Dương Thành cũng đã dần dần khôi phục lại bình thường.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng là náo nhiệt hơn không ít."

“Tam thời chúng ta trước tiên ở Tam Dương Thành tu chỉnh một đoạn thời gian trước đã.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo."

Ở Cực Bắc Băng Vực gần một năm, không ngừng vất vả tìm kiếm, còn gặp phải vài lần bảo tuyết, làm cho thân tâm của Lâm Sơ Văn mệt mỏi.

Lần này trở lại Tam Dương Thành, Lâm Sơ Văn muốn hảo hảo nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái thân thể.

“Ta đi thuê một tiểu viện đã.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo."

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều là Hồn Sư, mà Sở Diệp hiện nay trong tay có không ít tiền, liền rộng rãi bỏ ra một vạn để thêu một cái động phủ.

Động phủ mà Sở Diệp thuê có chứa một cái dược viên, linh khí thì sung túc, mà bên trong dược viên có ba mẫu linh điền. Hoàn cảnh vô cùng mỹ lệ.

Thuê xong tiểu viện, Sở Diệp liền đem ong đàn phóng ra để thông khí, trước đó khi ở băng nguyên, rất nhiều Ngân Sí Ong vì cấp bậc quá thấp, chỉ có thể ở ngọc trụy trong không gian, này sẽ rốt cuộc có thể ra ngoài hoạt động trở lại.

Lâm Sơ Văn nhìn đám Ngân Sí Ong bay ra, bên trong đôi mắt hiện lên vài phần kinh nghi.

“Ong đàn? Hình như thực lực đã tăng lên phải không?” Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nhìn Sở Diệp.

“Này cũng không phải bởi vì do ăn quá nhiều sao?” Sở Diệp thầm nghĩ: Ngọc trụy không gian quả nhiên là nơi rất thích hợp ong đàn trưởng thành a!

Ở băng nguyên suốt mấy tháng, Sở Diệp cũng không quá để tâm tới không gian, vậy mà trong lặng yên thì đám Ngân Sí Ong đã trưởng thành rất nhiều, nay đem Ngân Sí Ong thả ra, hắn mới đột nhiên phát hiện, bất tri bất giác bên trong ong đàn, Ngân Sí Ong cấp 5 cấp 6 đã có hơn ba bốn trăm con, còn Ngân Sí Ong cấp 7 cũng có hơn một trăm con, nếu để mọi người biết được số lượng này chất chấn sẽ bị dọa cho nhảy dựng.

Lâm Sơ Văn nhìn ong đàn, nghiêm túc nói: “Tuy rằng tiêu hao có chút lớn, nhưng có thể đem ong đàn bồi dưỡng thành như vậy, tuyệt đối vẫn là đáng giá.”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Nếu giờ đây họ gặp phải ba bốn hồn sư thì bọn họ cũng không sợ. Nhưng cũng nhờ linh hồn lực của hắn hùng hậu nếu không cũng không chịu nổi cái gánh nặng này.

Sở Diệp cười, nói: “Ít nhiều đều nhờ dược tề của ngươi."

“Tiểu Ngân trưởng thành nhanh như vậy cũng là nhờ sự trợ lực không nhỏ từ ong đàn.” Lâm Sơ Văn nói.

Ở Cực Bắc Băng Vực gần một năm, thực lực của Tiểu Ngân cũng vững bước dâng lên, bây giờ đã bước tới Chiến Tướng cấp 2 đỉnh phong, nếu lại có chút cơ duyên, hẳn là có thể đột phá.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hẳn là vậy, mà hôm nay trước tiên nghỉ ngơi đi, rồi ngày mai chúng ta đi dạo phố, mua đồ vật."

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Hảo a!"

Trước kia khi Tuyết Bảo chưa tiến cấp nên có rất nhiều thứ không thể dùng được, như nay Tuyết Bảo đã là Chiến Tướng, nên những thứ trước kia không dùng được thì bây giờ lại cần phải đi mua.

Sở Diệp một tay tiêu tiền, liền thu không được tay, chỉ sau mấy ngày, liền tốn hơn hai mươi vạn đồng vàng.

.....

Lâm Sơ Văn ở tiểu viện tu luyênn mấy ngày, rồi đem trứng của Thất Thải Huyễn Điệp ra.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn lấy trùng trứng ra liền nói: “Muốn khế ước sao?”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.” hắn đã tiến giai Hồn Sư, nên có thể khế ước tân Hồn Sủng được rồi.

Lâm Sơ Văn đem trứng của Thất Thải Huyễn Điệp để một bên rồi láy ra một cái dược đỉnh, bên trong dược đỉnh này là Sinh Cơ dich vừa mới được phối trí ra.

Thất Thải Huyễn Điệp đã ở bên trong trứng quá lâu, nếu muốn khế ước nhất định phải trước đánh thức sinh cơ của trứng trước đã.

Bên trong dược đỉnh Sinh Cơ dịch có màu lam nhạt, tản ra một cổ hương thơn thuần kiết của cỏ cây mùi hương này làm người ta thấy dễ chịu.

Sau khi trứng của Thất Thải Huyễn Điệp tiến vào dược đỉnh thì bắt đầu nhanh chóng hấp thu dược lực bên trong Sinh Cơ dịch, rất nhanh sau đó dược lực bên trong nước thuốc đã bị hấp thu không còn. Hiện cảm giác được “Giống như nó đang sống.” lúc trước khi nhìn thấy cái trứng này Sở Diệp luôn cảm thấy nó tử khí trầm trầm, nhưng nay nhìn lại thì đã có sức sống hơn nhiều.

Lâm Sơ Văn gật đầu, có chút vui sướng nói: “Nó đã bắt đầu tỉnh lại.”

Trước kia Lâm Sơ Văn đã tiến hành quá lấy máu nhận chủ với cái trứng này, nên so Sở Diệp thì hắn càng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cái trứng.

Lâm Sơ Văn giơ lên khóe miệng, trạng thái bây giờ của Thất Thải Huyễn Điệp tốt hơn so với cả dự định của Lâm Sơ Văn nên làm hắn rất vui.

“Vậy ngươi bắt đầu đi, ta giúp ngươi hộ pháp.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo."

Lâm Sơ Văn cắt ngón tay đem máu tích lên trứng của Thất Thải Huyễn Điệp thú trứng đồng thời đọc ra chú ngữ khế ước.

Vỏ trứng hơi hơi phát ra ánh sáng, rồi sau đó giống như trứng gà phá xác, rắc rắc nứt vỡ mở ra.

Một con con bướm bay ra, đôi cánh của con bướm kia có đủ bảy màu y như cầu vòng, mỗi một phiến cách đều thoáng như một ngôi sao lập loè, nhìn qua thì dị thường mỹ lệ.

Bổng có một cổ liên hệ kỳ diệu đem Thất Thải Huyễn Điệp cùng Lâm Sơ Văn liên kết lại với nhau, do vừa mới phá xác nên Thất Thải Huyễn Điệp còn có chút suy yếu, nó ở trên không trung bay múa một vòng, rồi lại chui vào Hồn Thất của Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn đã là Hồn Sư, linh hồn lực khổng lồ, khế ước một con Thất Thải Huyễn Điệp ấu tể cũng không quá gian nan.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Cảm giác thế nào?

“Khá tốt.”

Sở Diệp gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, hỏi; “Ngươi đã nghĩ ra muốn khế ước với loại Hồn Sủng nào chưa?” Hắn tuy tiến giai sau Sở Diệp nhưng lại khế ước Hồn Sủng thứ hai trước Sở Diệp nên cảm thấy có chút xấu hổ.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không gấp, Hồn Sủng thà thiếu chứ không ẩu."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng."

“Dưỡng một mình Tiểu Ngân, đã tốn kém như vậy, nếu muốn dưỡng thêm một con ta cần phải hảo hảo trù tính.” Sở Diệp nói

“Việc khế ước Hồn Sủng, xác thật không thể qua loa.” Lâm Sơ Văn nói.

Lựa chọn Hồn Sủng để ký kết là việc đại sự nó có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của Hồn Sủng Sư, việc này không thể qua loa chọn đại, nếu lỡ như sau này muốn đổi cũng không phải muốn là được.

Sở Diệp cười, nói: “Không nghĩ tới cái này nữa, chúng ta đi dạo phố đi."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nhăn nhăn mày, nói: “Lại đi dạo phố?"

“Đúng vậy! Chúc mừng ngươi thành công khế ước được Hồn Sủng thứ hai chứ sao.” Sở Diệp đương nhiên nói.

Lâm Sơ Văn liếc nhìn Sở Diệp một cái, thầm nghĩ: Sở Diệp chính là muốn đi dạo phố, lại nói thành là muốn chúc mừng gì đó, bất quá chỉ là cái cớ."

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân trên vai Sở Diệp, nghĩ tới đi dạo phố cũng không tệ, vừa lúc hắn còn thiếu không ít dược liệu cần mua.

Sau khi tiến giai Hồn Sư, kỷ thuật luyện dược của Lâm Sơ Văn đã dâng lên nhanh chóng, đã bắt đầu thử luyện chế một số loại Linh cấp dược tề.

Tiểu Ngân đã là cấp 2 đỉnh phong, vừa lúc trong điển tịch mà trước đó Lâm Sơ Văn tìm được có vài loại dược tề Linh cấp có khả năng hiệp trợ Chiến Tướng Hồn Thú đột phá tiểu giai, hắn có thể thử luyện chế một ít, nếu có thể luyện thành công, có lẽ là có thể hiệp trợ Tiểu Ngân đột phá.

Sở Diệp xem Lâm Sơ Văn đáp ứng rồi, cười tươi, nói: “Chúng ta đi thôi."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được."

......

Rời đi tiểu viện, Lâm Sơ Văn đi cửa hàng dược liệu lớn nhất Tam Dương Thành tốn một vạn để mua dược liệu trong cửa hàng.

Lâm Sơ Văn cũng coi như là khách hàng quen của cửa hàng, trong cửa hàng tiểu nhị đối Lâm Sơ Văn thái độ thập phần nhiệt tình.

“Sơ Văn?” Một đạo kinh nghi thanh âm truyền tới.

Lâm Sơ Văn quay đầu nhìn thấy Viên Bân, sửng sốt một chút, rồi lấy lại tinh thần thái độ nhàn nhạt nói: “Viên thiếu, là ngươi a!"

Lâm Sơ Văn khi mười hai tuổi, được Lâm Thu mang theo đến Viên gia để làm nhiệm vụ, nên có nhận thức qua Viên Bân.

Khi mới quen biết, Viên Bân cũng rất chiếu cố Lâm Sơ Văn, hai người quan hệ cũng không tồi.

Viên Bân so với Lâm Sơ Văn lớn hơn 4 tuổi, lúc ấy đã khế ước Hồn Sủng, trở thành Hồn Sủng Sư.

Lâm Sơ Văn lúc ấy tuổi còn nhỏ, ở trong mắt hắn lúc đó, Viên Bân tư chất xuất chúng, kiến thức rộng rãi, phong độ nhẹ nhàng, nên rất là sùng bái vị đại ca ca này.

Lúc sau, Viên Bân đi Lâm gia bái phỏng, quen biết được Lâm Mộng Dung, liền như lần đầu vừa gặp đã yêu, thường xuyên cùng Lâm Mộng Dung, Lâm Tư Tuyết ra vào cùng nhau, mà quan hệ cùng Lâm Sơ Văn cũng dần dần xa cách.

Viên Bân nhìn Lâm Sơ Văn, cau mày, nói: “Không nghĩ tới sẽ ở chỗ này mà nhìn thấy ngươi, ta nghe nói, ngươi đã rời đi Tam Dương Thành."

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Đúng vậy trước kia ta có rời đi một đoạn thời gian.”

“Ta nghe người Lâm gia nói, ngươi cùng một Hồn Sư đang ở bên nhau, là thật vậy chăng?

Lâm Sơ Văn cau mày, cảm thấy lời nói của Viên Bân giống như lộ ra vài phần trách cứ, ngữ khí của Viên Bân làm hắn có chút không thoải mái.

“Là người nào của Lâm gia nói? Là người nào?” Lâm Sơ Văn hỏi ngược lại.

Viên Bân ninh mày, nói: “Cái này không quan trọng, việc quan trọng đó là đó là sự thật, không phải sao?"

Người nói chuyện này cho Viên Bân chính là Lâm Tư Tuyết, Lâm Tư Tuyết lần trước bị Sở Diệp làm cho một vố nên cũng không nói được câu nào tốt đẹp về Sở Diệp.

Lâm Tư Tuyết nói với Viên Bân, Lâm Sơ Văn vì tài nguyên tu luyện không màng gia tộc, đắm mình trụy lạc, còn ở cùng một nam Hồn Sư. Lâm Tư Tuyết đem Sở Diệp miêu tả thành loại đạo đức bại hoại, một tên không hề có liêm sỉ, chỉ biết dựa vào tài nguyên tu luyện của gia tộc mà ăn chơi xa đọa.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: " Đúng vậy, ta hiện tại cùng một Hồn Sư ở bên nhau, hắn tên Sở Diệp."

Viên Bân có chút thương hại nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Sơ Văn, ngươi làm như vậy là không đúng." Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói: “Chúng ta quan hệ rất tốt, ta không cảm giác có cái gì là không đúng cả."

Lâm Sơ Văn có chút chán ghét việc Viên Bân dùng thái độ tự cho mình là đúng mà đi phán xét Sở Diệp, dù rằng hắn một lần cũng chưa từng gặp qua Sở Diệp.

Viên Bân nhìn Lâm Sơ Văn, lại tiếp tục khuyên răng nói: “Sơ Văn, gia gia ngươi nếu biết ngươi như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng."

Lâm Sơ Văn ở trong lòng mắt trợn trắng, hắn giờ đây đã là Hồn Sư, gia gia nhìn thấy hắn trở thành Hồn Sư, còn cao hứng không kịp, tại dao phải đau lòng chứ? “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Viên Bân cảm thấy Lâm Tư Tuyết nói không sai, Lâm Sơ Văn thật sự rất không tự lập.

Khi Lâm Thu trưởng lão còn sống thì dựa vào ông ấy, khi Lâm Thu trưởng lão chết, thì lại đi tìm một Hồn Sư làm chỗ dựa.

“Sơ Văn, làm người vẫn là nên dựa vào chính mình.” Viên Bân thở dài nói.

Lâm Sơ Văn không cho là đúng nói:, “Nếu có thể tìm được người có thể dựa vào, cũng không có gì không tốt."

”Người cũng không thể hoàn toàn dựa vào người khác, khi ngươi thế lực đơn bạc thì có người dựa vào, thì đó cũng không phải là một chuyện xấu."

Viên Bân thấy Lâm Sơ Văn nghe không thông những lời hắn nói có chút tức giận, “Ngươi.....”

“Lâm thiếu dược liệu ngày muốn đã chuẩn bị xong.” Tiểu nhị trong cửa hàng dược liệu đem bao dược liệu đã chuẩn bị đủ đưa cho Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Tổng cộng bao nhiêu kim tệ?

“Lâm thiếu ngài là khách hàng cao cấp, cho ngài đánh cho ngài chín phần trăm chiết, còn lại tám vạn 3000 đồng vàng.” Nhân viên cửa hàng nói.

Viên Bân nghe thấy giá cả, mày nhịn không được nhảy nhảy.

Lâm Sơ Văn gật đầu, lấy ra kim tạp, sảng khoái mà thanh toán.

Viên Bân nhìn Lâm Sơ Văn trả tiền, nhíu nhíu mày, tuy rằng đã sớm nghe nói Lâm Sơ Văn đầu phục một Hồn Sư lại còn phát đạt, nhưng khi nhìn thấy đối phương như thế tài đại khí thô, vẫn là có chút líu lưỡi.

Viên Bân bỗng nhiên cảm thấy Lâm Sơ Văn nói cũng có đạo lý, nếu có thể tìm được một người chịu chi tiền lại làm chỗ dựa cho mình cũng không tính cái gì chuyện xấu.

“Sơ Văn, ngươi mua nhiều dược liệu như vậy để làm gì?” Viên Bân nhíu lại mày nói.

Viên gia có mười mấy mẫu linh điền, một năm kiếm được cũng chỉ là mấy vạn đồng vàng, mà Lâm Sơ Văn một lần mua dược liệu lại tiêu nhiều như thế.

Lâm Sơ Văn muốn luyện chế Linh cấp dược tề, Linh cấp dược tề yêu cầu dược liệu cùng trình tự phức tạp hơn so với Phàm cấp dược tề.

Lâm Sơ Văn mua sắm dược liệu, có yêu cầu rất khắc nghiệt những loại dược liệu mà hắn muốn mua chỉ sinh tồn trên linh mạch thượng phẩm mà thôi.

Lâm Sơ Văn cũng không giải thích cho Viên Bân nhàn nhạt nói: “Mua, thì tự nhiên là có cách dùng."

“Sơ Văn, chúng ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu, ta không nghĩ ngươi chỉ vì một chút tiền, đắm mình trụy lạc." Viên Bân lại tiếp tục khuyên răng nói.

Lâm Sơ Văn: “.....” Hắn từ bao giờ mà đắm mình trụy lạc đâu, hắn rõ ràng mỗi ngày đều nỗ lực tu luyện mà a!

Hắn hiện tại đã là Hồn Sư, Viên Bân chỉ là một Hồn Sĩ cấp 7 mà lại ở đó mà quở trách hắn đắm mình trụy lạc, thật là không thể hiểu được.

Lâm Sơ Văn có chút không kiên nhẫn nói: “Ta muốn sống như thế cũng là chuyện của một mình ta, không cần Viên thiếu nhọc lòng lo lắng."

Viên Bân nhíu mày đầu, nói: “Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, Lâm gia muốn ngươi quay lại ngươi lại không chịu mà lại chịu chung sống với một người ngoài."

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Ta chính là thích ở cùng Sở Diệp đó."

"......”

Những người ở Lâm gia sao có thể cùng Sở Diệp so sánh a!

Ở trong lòng Lâm Sơ Văn, Sở Diệp là ngàn tốt vạn tốt, bất quá, hắn cũng không muốn cùng Viên Bân tranh chấp, Sở Diệp tốt thế nào một mình hắn biết là được, hắn cũng không muốn cùng người khác phân bua, Lâm Sơ Văn cũng cảm thấy nói với Viên Bân thì hắn cũng không hiểu.

Viên Bân nhìn Lâm Sơ Văn, có chút vô ngữ nói: “Ngươi thật là tẩu hỏa nhập ma."

......

Sở Diệp từ ngoài cửa đi vào hiệu thuốc, tự nhiên đi tới bên cạnh Lâm Sơ Văn, ôm lấy bả vai của Lâm Sơ Văn hỏi: “Chọn xong chưa?

Sở Diệp đối với việc chọn lựa dược liệu không có hứng thú, liền tranh thủ lúc Lâm Sơ Văn lựa chọn dược liệu liền đi xung quanh dạo chơi.

Lâm Sơ Văn nhìn thấy Sở Diệp, vẻ mặt căng chặt thần liền thả lỏng rất nhiều, lộ ra một nụ cười tươi nói." Đã chọn xong rồi."

Viên Bân nhìn vẻ mặt thả lỏng tươi cười của La Sơ Văn, chỉ cảm thấy ngực bị cái gì đó xiết chặt.

“Vậy đi thôi.”Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:" Được đi thôi."

“Sơ Văn.” Viên Bân mở miệng kêu tên Lâm Sơ Văn.

Sở Diệp đánh giá Viên Bân vài lần, có chút nghi hoặc nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Ngươi quen hắn sao?”

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Chỉ biết chứ không thân thuộc, chúng ta đi thôi."

Viên Bân nghe Lâm Sơ Văn nói, không phải quan hệ thân thuộc gì, nhịn không được mà nhăn nhăn mày.

Sở Diệp cũng không miệt mài truy hỏi, liền nắm lấy tay Lâm Sơ Văn hai người cùng nhau rời đi.

Viên Bân nhìn theo bóng dáng của Sở Diệp cùng Lâm Sở Văn rời đi, cảm thấy lòng tốt của mìn bị người ta coi thường.

“Khách nhân, có gì có thể hỗ trợ sao?

Viên Bân nhíu nhíu mày, nhìn tiểu nhị nói:

“Hồi nảy ngươi vừa nói, Lâm Sơ Văn là khách hàng cao cấp của cửa hàng các ngươi, mà ở cửa hàng các ngươi khách hàng cao cấp, cấp bậc không phải ít nhất cũng phải là Hồn Sư sao?"

“Đúng vậy! Ở cửa hàng chúng tôi khách hàng cao cấp có cấp bậc thấp nhất phải là Hồn Sư, Lâm thiếu chính là Hồn Sư a!” Nhân viên cửa hàng, nói.

Viên Bân cau mày, có chút không dám tin tưởng nói: “Hắn là Hồn Sư?"

Nhân viên cửa hàng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sở thiếu cùng Lâm thiếu tuổi tác đều tuy không lớn, nhưng lại là Hồn Sư, hai người bọn họ là Hồn Sư trẻ tuổi nhất mà tôi thấy, đúng là hiếm thấy, bọn họ tương lai đúng là tiền đồ vô lượng."

Nhân viên cửa hàng chính là nhớ rõ, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lần đầu tiên tới đây, thì đại chưởng chưởng quầy cửa hàng tự mình tiếp đãi còn nói thẳng hai người này tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, sau lần đó ông chủ còn cố ý nói cho bọn họ không thể chậm trễ.

Vừa mới nảy Viên Bân cùng Lâm Sơ Văn nói chuyện, nhân viên cửa hàng đều nghe được.

Viên Bân chỉ là một Hồn Sĩ, lại giám lấy giọng người trên mà chỉ trích một Hồn Sư đắm mình trụy lạc, nhân viên cửa hàng cảm giác rất buồn cười.

Nhưng bởi nghề nghiệp tu dưỡng nên chỉ có thể bảo trì thái độ lễ phép mà đối đãi với Viên Bân, bất quá, đáy lòng lại có chút khinh thường Viên Băng, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng Lâm Sơ Văn tính tình thật tốt, nếu gặp Hồn Sư có tính tình không tốt chỉ sợ là đã sớm động thủ.

“Khách nhân, ngươi hình như cùng Lâm Hồn Sư có quen biết a! Mà ngươi không biết chuyện này sao?

Viên Bân:“......"

Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói:, “Lại nói tiếp, Sở Diệp Hồn Sư không những tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn, còn tình thâm một mảnh, nghe nói, nhiều năm trước, Sở thiếu bỏ tiền thu mua tin tức từ Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ biết được ở Cực Bắc Băng Vực có Hàn Băng Sát Khí tồn tại, liền không nói một lời mang Lâm thiếu đi tìm, rốt cuộc trời không phụ người có lòng người, cuối cùng bọn họ cũng tìm được."

“Cực Bắc Băng Nguyên hoàn cảnh khắc nghiệt, ngài ấy không giống những Hồn Sư, đều sẽ muốn hảo hảo hưởng thụ một phen, mà Sở thiếu thì khác vì đạo lữ mà suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, ngàn dặm xa xôi chạy tới Cực Bắc Băng Nguyên mà chịu khổ vì đạo lữ đúng là thế gian hiếm có."

Viên Bân mặt đỏ lên, không nói gì, hắn hiểu tiểu nhị đây là cố ý nói cho hắn nghe.

Viên Bân chỉ biết Lâm Sơ Văn dựa vào một Hồn Sư. Mà Lâm Tư Tuyết nói Sở Diệp là một tên không tương lai hàm hồ vô sỉ, còn nói đối phương ở dụ dỗ Lâm Sơ Văn, Viên Bân còn tưởng rằng đối phương là một tên lão nhân gần đất xa trời không ngờ rằng đối phương là một Hồn Sư chưa tới hai mươi tuổi.

Vừa nảy những lời mà Viên Bân nói cùng Lâm Sơ Văn đều bị những người ở trong cửa hàng nghe được ít liền nhìn chằm chằm Viên Bân.

Ý thức được chính mình vừa làm trò hề cho thiên hạ xem, Viên Bân tới dược liệu cũng không muốn mua, tràn đầy quẫn bách mà rời đi cửa hàng dược tề.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, hỏi: “Vừa mới nảy ở cửa hàng dược liệu, đó là ai a!”

Sở Diệp vừa mới đi vào cửa hàng dược liệu liền phát hiện Lâm Sơ Văn cùng Viên Bân có chút không bình thường, không biết xuất phát từ tâm lý gì Sở Diệp cố ý biểu hiện rằng hắn Lâm Sơ Văn là một đôi đạo lữ thân thiết.

“Ông nội của ta cùng gia gia của Viên Bân là bạn cũ, khi còn nhỏ, cũng từng gặp qua nhau.” Lâm Sơ Văn nói.

“Các ngươi quan hệ hình như không tốt lắm a! Nhìn có chút xa cách." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nhấp môi, nói: “Vốn quan hệ không tồi, nhưng từ khi Viên Bân quen biết Lâm Mộng Dung, thì quan hệ của chúng ta cũng dần xa cách."

“Thì ra là thế.” Lại là một kẻ thích Lâm Mộng Dung sao? Nhưng trong tiểu thuyết không nói rõ, chất là do tư chất quá thấp nên trong truyện chất chỉ nói là người qua đường ất giáp gì đó. Hắn cũng không cần lo người kia gây phiền phức gì.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có gì, một số người không liên quan nên không cầm quan tâm."

Lâm Sơ Văn nghi ngờ Viên Bân hẳn là nghe Lâm Tư Tuyết nói gì đó, mà Lâm Tư Tuyết cùng Lâm Mộng Dung quan hệ không tồi, đã có rất nhiều người theo đuổi Lâm Mộng Dung, đều sẽ tìm Lâm Tư Tuyết làm cầu nói.

Sở Diệp lần trước phóng ong cắn Lâm Tư Tuyết mấy cái, đối phương chất chấn sẽ ghi thù nên chất không nói được lời gì tử tế về Sở Diệp.

Nếu là lúc trươc hắn bị bạn tốt hiểu lầm, Lâm Sơ Văn có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nay hắn lại một chút cảm giác đều không có.

Hắn đã may mắn khi gặp được Sở Diệp nên giờ đây đối với hắn Sở Diệp mới là mối quan tâm hàng đầu của hắn, cong những người khác nghĩ gì hắn không quan tâm.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy a! Thì không cần để ý."

“Chúng ta trở về đi, ta vừa mới mua một đám dược liệu, phải mau chóng luyện chế thành dược tề.” Lâm Sơ Văn mua dược tề, đều là dùng hộp ngọc phong ấn, hộp ngọc mới có thể lưu dữ dược lực một cách tốt nhất.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.