Editor: Tĩnh
Mua được “Bạch Li Miêu”, Sở Diệp cũng không có vội vã trở về, mà là tiếp tục mang theo Lâm Sơ Văn đi đến các quầy hàng cửa hàng khác mà đi dạo.
“Sở Diệp!” Một đạo thanh âm kinh nghi truyền tới.
Sở Diệp quay đầu, thấy được Sở Nhan Vũ. “Tiểu cô cô, lại gặp nhau a!
Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Sở Diệp đánh giá Sở Nhan Vũ vài lần, chắp tay nói: “Tiểu cô cô tiến giai Hồn Sư a! Chúc mừng, chúc mừng."
Sở Nhan Vũ cười, nói: “Đều là nhờ phúc của ngươi.”
Sở Nhan Vũ tư chất không tính quá tốt, nên khi tiến giai đã gặp nguy hiểm, nhưng cũng may là đã tiến giai thành công.
Nghĩ đến chuyện tiến giai, trong lòng Sở Nhan Vũ vẫn còn sợ hãi.
“Các ngươi tới mua linh cầm sao?” Sở Nhan Vũ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, tiểu cô cô cũng là tới mua thức ăn sao.”
Sở Nhan Vũ thở dài, nói:, “Con báo gấm này của ta nghe thấy được mùi thịt, liền quỳ rạp trên mặt đất không chịu đi, cho nên ta đành phải lại đây mua thịt cho nó ăn.” Sở Nhan Vũ nhìn Đạp Vân Báo, thích ăn Huyết Phong thỏ, một con thỏ giá 300 đồng vàng, Sở Nhan Vũ mua năm con, tốn 1500 đồng vàng, khi thanh toán thì thịt đau như cắt.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Giá này cũng được."
Sở Nhan Vũ: “......”
Sở Nhan Vũ ánh mắt dừng ở đàn gà sau lưng tiểu hồ ly, Sở Nhan Vũ ngay từ đầu không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy hình như là gà, không phân rõ gà chủng loại, nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt xẹt qua vài phần kinh sắc.
“Này...... Đây là Thảo Dược Gà?” Sở Nhan Vũ nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Tiểu cô cô hỏa nhãn kim tinh đúng là Thảo Dược Gà."
Sở Nhan Vũ: “..... Các ngươi tại sao mua nhiều Thảo Dược Gà như vậy?”
Sở Diệp vô tội chớp chớp mắt, nói: “Tiểu hồ ly muốn ăn, cản cũng không được.”
Sở Nhan Vũ thần sắc cổ quái nói: “Các ngươi cũng quá nuông chiều nó.” Nhóm gà, này phải tới vài vạn đồng vàng.
Sở Nhan Vũ vì tiến giai Hồn Sư, mượn không ít nợ bên ngoài, nên sau khi trở thành Hồn Sư, thì tiền trong túi cũng không còn nhiều, nên tiêu tiền cũng rất tiết kiệm.
Sở Nhan Vũ vốn còn cảm thấy mình mua thỏ cho Đạp Vân Báo là đã có chút xa xỉ, nay đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bạc đãi Đạp Vân Báo của nhà mình.
Thấy Lâm Sơ Văn mua cho tiểu hồ ly nhiều Thảo Dược Gà như vậy, tâm tình không khỏi có chút phức tạp, nhiều gà như vậy lại đều là cho hồ ly ăn, Sở Nhan Vũ âm thầm cảm thán bản thân còn không bằng con tiểu hồ ly kia.
Sở Nhan Vũ nhìn Lâm Sơ Văn vài lần, đồng tử chậm rãi phóng đại, rồi sau đó, tràn đầy kinh ngạc nói: “Sơ Văn, ngươi cũng tiến giai Hồn Sư?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng."
Sở Nhan Vũ nhìn Lâm Sơ Văn, có chút không tin vào mắt mình.
Sở Diệp tiến giai, Lâm Sơ Văn vậy mà cũng tiến giai, nàng phải trăm cay ngàn đắng mới vó thể tiến giai thành công, còn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thì xem chuyện này như ăn cơm uống nước hằng ngày mà làm.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn còn không đến hai mươi tuổi, dù ở Thanh Vân Tông thì người có thể ở cái tuổi này mà trở thành Hồn Sư, cũng là lông phượng sừng lân a!
Rõ ràng nghe nói, tán tu tiến giai rất khó khăn, Sở Nhan Vũ vẫn luôn thấy vinh hạnh khi chính mình là đệ tử tông môn, nhưng nay nàng phát hiện rằng những nhận định trước nay của mình đã quá thiển cận!
“Còn chưa đa tạ Sở tiểu thư đã chỉ điểm cho ta đến Cực Bắc Băng Nguyên, rồi may mắn tìm được rồi một phần sát khí.” Lâm Sơ Văn nói.
“Cái này, không cần khách khí, có thể tìm được sát khí, đó là vận khí của các ngươi.”
Chuyện về Băng Bò Cạp, là Sở Nhan Vũ khi ở tông môn ngẫu nhiên nghe nói, tin tức cúng không đáng tin cậy cho mấy, mà Sở Nhan Vũ cũng không biết rõ.
Lúc trước biết Sở Diệp và Lâm Sơ Văn muốn đi Cực Bắc Băng Nguyên tìm sát khí, Sở Nhan Vũ cũng không quá xem trọng, chỉ là nàng không nghĩ tới, Lâm Sơ Văn lại sẽ thành công, mà còn nhanh như vậy đã thành công, thật sự là hồng phúc tề thiên.
“Sư muội, hai vị đạo hữu này là a! Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Hồn Sư, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a!” Cốc Hồng đi tới hỏi.
Sở Nhan Vũ nhìn lại đây người, giới thiệu nói: “Đây là cháu trai của muội, cùng bằng hữu của hắn."
Cốc Hồng có chút ngoài ý muốn nói: “Chẳng lẽ là người ngươi hay nhắc đến, thiên tài tu luyện dòng chính của Sở gia Sở Tư Thần."
Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Không phải hắn, hắn là Sở Diệp."
Sở gia là cố tình tạo thanh thế cho Sở Tư Thần rồi lan truyền ra ngoài, gì mà chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã là Hồn Sư, rồi gì mà tiền đồ vô lượng.
Sau khi thanh danh của Sở Tư Thần được lan ra thiệp bái phỏng gữi tới Sở gia nối liền không dứt. Còn có không ít đại gia tộc còn muốn liên hôn với Sở Tư Thần. Gần đây hắn đúng là tâm điểm của mọi người.
Nhưng theo nàng thấy thì Sở Diệp còn ưu tú hơn so với Sở Tư Thần rất nhiều, thật ra mà nói Sở Tư Thần là dựa vào Sở gia mới có thể trở thành Hồn Sư còn Sở Diệp lại là dựa vào chính mình, tuy nói, ngoài dựa vào khả năng có thêm cả vận khí, nhưng nếu bản thân không nổ lực thì vận khí cũng chỉ giúp được nhất thời mà thôi.
Huống chi, Sở Diệp một mình trở thành Hồn Sư thì không có gì để nói, mà hiện giờ, ngây cả lam nhan tri kỷ cũng trở thành Hồn Sư.
Một người dù vất vả dốc sức làm, cũng không thể so được với hai người đồng tâm hiệp lực làm a!
Tu luyện là một con đường rất dài, nếu còn có được may mắn gặp được một người cùng mình tu luyện thì đó là một chuyện tốt không gì bằng.
Cốc Hồng có chút bất ngờ nói: “Sở gia các ngươi thật đúng là ngọa hổ tàng long, nhưng sao ta chưa bao giờ nghe tới cái tên này trước đây."
Sở Nhan Vũ cười, nói: “Tiểu Diệp hắn thích điệu thấp không thích bị người khác chú ý.”
Sở Diệp đối Sở gia hẳn là không có lòng trung thành gì, có thể thấy được khi hắn tiến giai Hồn Sư, cũng chưa từng quay lại Sở gia để báo cáo.
Nhìn thái độ của Sở Diệp thì Sở Nhân Vũ đã biết việc muốn Sở Diệp quay lại Sở gia là chuyện không thể.
Sở Diệp cùng Sở Nhan Vũ trò chuyện một hồi, liền rời đi.
.....
Sở Diệp mang theo Lâm Sơ Văn về tới biệt viện, sau khi trở lại biệt viện, Sở Diệp liền đem “Tiểu li miêu” thả ra
Tiểu li miêu nhìn Sở Diệp, lộ ra vẻ mặt hung ác, “Miêu miêu miêu.”
Sở Diệp nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng “Tiểu li miêu” cực lực bày ra vẻ mặt tàn ác, nhưng đối phương lại bộ dạng quá đáng yêu, cả người lông xù xù, lỗ tai tròn xoe, hơn nữa, tiếng kêu cũng không phải “Ngao ngao ngao”, mà là “Miêu miêu miêu”, thật sự không có tình uy hiếp lực gì, căn bản là không khiến cho người không có cảm giác bị uy hiếp.
"Tiểu li miêu” thiên tính cao ngạo, nhận thấy được mình bị coi rẻ, tức khắc giận dữ, lông cả người đều dựng đứng lên.
Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Bạch Li Miê, liền không vui lắc lắc cái đuôi, dùng móng vuốt đè lên đỉnh đầu của “Tiểu li miêu” một cái.
"Tiểu li miêu” bị đè cho té ngã vài lần.
Tiểu hồ ly bản thân chính là một “Đại lực sĩ”, sau khi tiến giai Tuớng cấp sức lực liền thẳng tắp thăng lên.
“Tiểu li miêu” căn bản không thể thoát được móng vuốt của tiểu hòi ly.
Sở Diệp nhìn “Tiểu li miêu” liên tục vùng vẩy nhịn không được mà cười ha ha.
Dựa theo miêu tả thì tiểu bạch hổ này sau này sẽ hùng bá tứ phương làm người người khiếp sợ. Nhưng giờ nó lại bị một tiểu hồ ly ăn hiếp không biết sau này chuyện này bị nhắc đến sẽ ra sau ta. Sở Diệp nhịn không được mà nở nụ cười.
Tiểu hồ ly cảm thấy chơi với tiểu li miêu rất vui, nên không ngừng đuổi theo tiểu li miêu rồi dùng móng vuốt mà chụp lên đầu tiểu li miêu.
Sở Diệp ở một bên xem tới không ngừng cười Lâm Sơ Văn đứng ở một bên, nhìn biểu tình của Sở Diệp càng cảm thấy Sở Diệp là cố tình ác ý vui đùa tiểu li miêu kia.
“Tuyết Bảo, đừng đùa.” Lâm Sơ Văn lắc đầu, thầm nghĩ: Nhóc con “Bạch Li Miêu” này rất có thể sẽ cùng Sở Diệp ký kết khế ước thú a! Một khi khi dễ quá mức liền không tốt lắm.
“Bạch Li Miêu” khi nghe được mệnh lệnh của Lâm Sơ Văn, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tuyết Bảo đi ta làm gà cho ngươi ăn.” Sở Diệp nói.
Tuyết Bảo không ngừng gật đầu, Tuyết Bảo là có thể ăn thịt sống, nhưng nó càng thích ăn thịt đã qua chế biến hơn.
Sở Diệp dùng Thảo Dược Gà, làm cho Tuyết Bảo làm một chậu thịt gà kho tàu.
Thịt của Thảo Dược Gà sau khi được chế biến hương vị phác mũi, làm người thèm nhỏ dãi.
Tiểu hồ ly sớm đã gấp không chờ nổi liền chạy qua hận không thể đem đầu vùi vào chậu cơm.
Tiểu Bạch hổ bị mùi hương hấp dẫn, ở một bên hít hít cái mũi.
Nhìn Sở Diệp nhìn qua, thì đã thấy mấy động tác nhỏ của Tiểu Bạch hổ nhưng nó lại cố tình làm ra vẻ mặt ta không thèm mấy thứ này.
Sở Diệp cầm một cái đùi gà đến trước mặt “Bạch Li Miêu” quơ quơ, “Tiểu li miêu” gủa vờ chẳng hề để ý đến cái đùi, nhưng cái lổ tai thì không ngừng run rẩy, biểu lộ nội tâm khát vọng của nó.
Lúc trước Tiểu Bạch Hổ bị xem thành Bạch Li Miêu, lại không được chủ cửa hàng kia để ý, nên chỉ cho nó ăn mấy thứ tầm thường, mà cái đùi trong tay Sở Diệp lại có sức dụ hoặc rất lớn đối với nó.
Sở Diệp cầm đùi gà lắc lư một vòng, giảo hoạt cười, đưa vào trong miệng.
“Tiểu li miêu” bị chọc tức mà thở hồng hộc, một đôi xanh biếc đôi mắt, tràn đầy phẫn hận nhìn Sở Diệp, rồi Sở Diệp lại đưa cho “Bạch Li Miêu” một chậu rau xanh, nói: “Có muốn ăn rau xanh không a! Ăn nhiều loại đồ ăn, mới có trợ giúp cân bằng dinh dưỡng."
“Tiểu li miêu” tràn đầy tức giận ném đi chậu cơm, nó mới không ăn rau, nó chỉ ăn thịt, ăn thịt!
Sở Diệp lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Đây chính là Thanh Thái Bạch Ngọc rau nó lớn lên trong linh điền, loại rau này rất quý ngươi thật đúng là không biết nhìn hàng a!
Tiểu hồ ly thực mau gặm xong con gà, lại nhìn thấy Sở Diệp cùng con “Tiểu li miêu” mới tới kia giằng co.
Tiểu hồ ly liền đẩy tô rau đến trước mặt tiểu li miêu bắt nó ăn. Tiểu li miêu không chịu khuất phục hay con liền đánh nhau thành một đoàn ra tới ngoài sân.
Tiểu Ngân vốn ở trên cây đào để ngủ. Nhìn thấy Tuyết Bảo cùng với con linh thú mới tới chơi trò ta truy ngươi đuổi thì nó ở một bên phe phẩy cánh hò hét trợ uy, ong đàn cũng đến xem náo nhiệt.
Sở Diệp nhìn hứng thú bừng bừng quan chiến Ngân Sí Ong đàn, thầm nghĩ: Ngân Sí Ong cư nhiên cũng như vậy thích xem náo nhiệt, thật là nhìn không ra tới.
“Tiểu li miêu” rốt cuộc cũng chỉ là ấu tể, căn bản tránh không khỏi truy kích của tiểu hồ ly, qua không bao lâu bởi vì thể lực hao hết, mà ghé vào trên mặt đất, thở hồng hộc.
Tiểu hồ ly không buông tha mà đem rau xanh, nhét vào trong miệng “Tiểu li miêu”.
“Tiểu li miêu” tràn đầy bi phẫn mà ăn hết đám rau xanh mà tiểu hồ ly đút cho nó.
Lâm Sơ Văn thừa dịp “Tiểu li miêu” kiệt sức, dùng linh hồn lực dò xét tình huống thân thể cùng điều tra thân thể của tiểu li miêu, kết quả làm Lâm Sơ Văn chấn động.
“Tiểu li miêu” tựa hồ ý thức được cái gì, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Diệp.
“Ta đã xem xét qua, trên người tiểu li miêu có phong ấn.” Lâm Sơ Văn nói.
Hẳn là sẽ không có người nào mất công đi phong ấn một con tiểu li miêu ấu tể, mà cái phong ấn này tựa hồ còn thực phức tạp, từ đó có thể thấy thân thế của con tiểu li miêu này nhất định không tầm thường.
Liên nghĩ đến mấy giấc mơ thần kỳ của Sở Diệp, Lâm Sơ Văn cũng cẩm thấy kết quả này cũng không có gì ngoài ý muốn.
“Nếu có phong ấn vậy thù đúng rồi, vậy chất hẳn nó là một con Bạch hổ.” Sở Diệp vốn còn có chút không xác định, bất quá nghe Lâm Sơ Văn nói như vậy, cơ bản có thể chắc chắn.
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Ngụy trang Bạch Hổ thành một con Bạch Li Miêu nghe cứ thấy hơi vô lý.
“Bạch Hổ? Ngươi làm sao mà biết được? Nằm mơ mơ thấy?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, nó hẳn là Cực phẩm yêu thú."
Lâm Sơ Văn trừng lớn mắt, nói: “Nếu là như vậy, ngươi thật đúng là kiếm lớn.”
Nếu dùng 200 đồng vàng để mua một con Bạch Li Miêu, thì đó là ngu, nhưng nếu dùng 200 đồng vàng mua một con Cực phẩm Hồn Thú ấu tể thì đó lại là nhặt được món hời lớn sao. Phải biết rằng, chỉ mới là Trung hạ phẩm Hồn Thú đã phải tốn từ mười vạn đồng vàng, Thượng phẩm Hồn Thú ít nhất cũng là từ trăm vạn trở lên, còn là Cực phẩm Hồn Thú thù đó là vật báu vô giá.
Sở Diệp cười, nói: “Có thể xem như vậy."
“Ngươi muốn khế ước với nó sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Tiểu Bạch hổ chính là có huyết mạch cao cấp, mà tiền đồ của nó cũng rộng lớn vô cùng.
Sở Diệp luôn muốn tìm kiếm một Hồn Sủng có sức chiến đấu cường hãn, mà Tiểu Bạch Hổ chính là thích hợp nhất.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Nếu đã muốn khế ước đối phương, vậy việc nãy giờ ngươi đã làm hình như có hơi ác liệt a!”
Hồn Sủng Sư muốn khế ước Hồn Sủng, tốt nhất là cùng Hồn Sủng đó thành lập một mối quan hệ tốt đẹp, kể từ đó, khi khế ước thời mới có thể thuận lợi hoàn thành.
Sở Diệp vuốt cằm, nói: “Ta chỉ muốn áp lại tính hung hăng của nó thôi."
Tuy rằng đối phương là Cực phẩm Hồn Thú, nhưng hắn cũng không cần thiết đem đối phương thành tổ tông mà cung phụng.
“Hùng hài tử cũng không thể quản lý quá cứng rắn càng cứng rắn với nó nó càng hùng."Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Sở Diệp còn ghét bỏ “Tiểu li miêu” là hùng hài tử, mà tính tình của Sở Diệp cũng chính là một hùng hài tử mà thôi.