Editor: Tĩnh
Cướp lấy Hồn Thú của người khác không phải là chuyện vẻ vang gì.
Tử La Tông ngay từ đầu chỉ ra tay với một ít tán tu không nơi nương tựa, sau khi xuống tay cũng sẽ tận lực rửa sạch sẽ dấu vết.
Sau vài lần đắc thủ, thì lá gan của tu sĩ Tử La Tông cũng càng ngày càng lớn.
Theo Tử La Tông không ngừng khuếch trương, tông môn thế lực càng lúc càng lớn, tông môn đệ tử cũng là càng ngày càng cuồng ngạo.
Trước đó đại trưởng lão của Tử La Tông có một tôn tử tên là Lý Minh Sinh, tại dã ngoại gặp một người trẻ tuổi, nhìn trúng đối phương có Hồn Thú là Loan Điểu.
Loan Điểu tư chất thượng thừa, lực sát thương cũng lớn, tiềm lực càng lớn hơn, Lý Minh Sinh không khỏi tâm sinh hâm mộ, trước là tỏ vẻ muốn mua lại. Nhưng đối phương không chịu, rồi cùng Lý Minh Sinh đánh một hồi, Lý Minh Sinh bị thua, làm Lý Minh Sinh bị người ta chế nhạo.
Lý Minh Sinh là bị nuông chiều từ bé, ai ngờ lần này ăn mệt, liền nổi tâm muốn giết người đoạt bảo.
Lý Minh Sinh là tôn tử của Hồn Vương ngày thường mọi người tranh nhau lấy lòng hắn, liền bày mưu cho hắn giết người kia đoạt lấy Loan Điểu.
Mà người trẻ tuổi kia chính là nhi tử của Thanh Loan chân nhân, vì không muốn sống suốt đời dưới sự che chở của trưởng bối, liền chạy ra ngoài rèn luyện, nhưng không cẩn thận bị người ta phát hiện ra Loan Điểu, nên khiến cho Lý Minh Sinh sinh tâm mơ ước, cuối cùng chết oan chết uổng.
Nhi tử Thanh Loan chân nhân, tư chất xuất chúng, cũng coi như là thiên tài, đáng tiếc, từ nhỏ bị bảo hộ thật tốt quá, không biết nhân tâm hiểm ác, chết thật sự oan uổng.
“Không biết Tử La Tông còn có bao nhiêu người may mắn còn sống." Sở Diệp nói thầm nói.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là vẫn là còn không ít."
Dựa theo tình hình, tu sĩ chạy trốn được hẳn là không nhiều lắm, bất quá, hẳn là cũng có một ít. Mặt khác, không phải tất cả tu sĩ của Tử La Tông đều ở trong tông, rất nhiều tu sĩ đều sẽ ra ngoài rèn luyện, mà đây cũng là khoảng thời gian có không ít đệ tử ra ngoài rèn luyện.
Bất quá, hiện tại Tử La Tông đã hủy, những đệ tử của Tử La Tông hẳn là cũng chỉ có thể trở thành tán tu.
“Không biết những ngươi tham dự tuyển chọn như thế nào rồi?” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Có thể may mắn còn sống đã là may mắn không nhỏ rồi.” Vốn những người này phải đem thu hoạch của bản thân, nộp lên chín phần cho Tử La Tông, hiện tại Tử La Tông đã bị diệt vậy thứ mà họ thu hoạch được sẽ là của chính bọn họ.
.....
Tuyết Bảo: “Ô ô......”
Tiểu Ngân: “Chít chít......”
Tuyết Bảo quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi cũng buông xuống trên mặt đất, có chút uể oải không phấn chấn, Tiểu Ngân phe phẩy cánh cũng là một bộ hữu khí vô lực.
Sở Diệp nhìn bộ dạng của tụi nó, đánh giá là trước đó thấy Hồn Vương đại chiến, ý thức được chính mình quá nhỏ yếu, cho nên không cao hứng.
Sở Diệp lắc đầu, an ủi nói:, “Hai đứa các ngươi chỉ mới tu luyện không bao lâu a! Đương nhiên không thể cùng Chiến Vương so sánh, chờ về sau các ngươi khẳng định sẽ có thể trở nên càng cường đại hơn, đến lúc đó, các ngươi cũng có thể như chúng uy phong bát diện, hoành đánh tứ phương."
Tuyết Bảo loạng choạng cái đuôi, chi chi kêu hai tiếng, dò hỏi thật giả.
Sở Diệp tự tin tràn đầy nói: “Đương nhiên là thật sự.
Tuyết Bảo nghe Sở Diệp nói vậy tinh thần cũng phấn chấn lên một ít.
Sở Diệp quay đầu, nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Vị Hồn Vương kia đi rồi, chúng ta cũng nên hành động.” Tiên hạ thủ vi cường, Tử La Tông vừa mới huỷ diệt, rất nhiều người cũng chưa phản ứng kịp, đây là thời cơ tầm bảo tốt nhất.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, có chút chờ mong nói: “Được."
Khi Sở Diệp tới gần Tử La Tông đã có rất nhiều người tiến hành cướp đoạt ở Tử La Tông.
Lâm Sơ Văn nói thầm một tiếng, “Mấy người này phản ứng nhanh thật!
Sở Diệp gật đầu, thầm nghĩ: Cũng không phải là chuyện lạ, cơ hội phát tài lớn như vậy, ai nguyện ý bỏ qua a!
“Tại sao lại như vậy a!”Tộc trưởng Vương gia nhìn thi thể của nhi tử trên mặt đầy vẻ ảm đạm.
Nhi tử của tộc trưởng Vương gia mười mấy năm trươc tiến vào Tử La Tông rồi cùng con gái của một vị trưởng lão trong tông kết làm đạo lữ nhờ đó Vương gia cũng thơm lây không ít.
Tộc trưởng Vương gia lần này mang theo hai tiểu bối trong gia tộc để tham gia chiêu tân của Tử La Tông.
Nhờ có quan hệ nên hai tiểu bối kia sớm đã nhận được danh ngạch ai ngờ trời đất xoay chuyển chỉ trong một đêm tông môn bị diệt mà con trai cùng con dâu đều chết trong chiến loạn.
Vương gia chỉ là một trong các gia tộc sống nhờ vào mối quan hệ họ hành với các trưởng lão của Tử La Tông, trong Tử La Tông cũng có không ít các gia tộc như vậy.
Nhưng tộc trưởng Vương gia rất nhanh đã bình thường lại người chết thì đã chết rồi nhưng người sống thì vẫn phải sống, Tử La Tông huỷ diệt, để lại nhiều tài nguyên như vậy, đây là đại cơ duyên a!
Mấy Hồn Sư vì tranh giành di vật của các trưởng lão mà đánh nhau loạn cả lên.
Phụ cận Tử La Tông ước chừng có mấy chục Hồn Sư, hiện giờ tất cả số Hồn Sư đó cơ hồ tất cả đều ở chỗ này, còn có không ít Hồn Sư nghe được tin tức, đang ở từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Trước đó trong lúc giao chiến hai cái Hồn Vương thân suy, Hồn Thú của hai người cũng không có may mắn thoát khỏi.
Hai thi thể của Vương cấp Hồn Thú cùng di sản của hai Hồn Vương di sản trong đó sẽ có bao nhiêu tài phú đây!
Sở Diệp nhìn thi thể của hai con Vương thú mà nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc vẫn là nuốt xuống tham niệm trong lòng.
Sở Diệp nhíu nhíu mày nghĩ dù di sản của Hồn Vương có nhiều bao nhiêu thì bất quá, Sở Diệp cũng biết cân lượng của chính mình.
Ở trong đám phế tích kia có không ít Hồn Sư đang chờ cơ hội để đục nước béo cò. Hai người bọn họ chỉ là Hồn Sĩ một khi ra đó chỉ có chết.
Phế tích của Tử La Tông bây giờ y như một mảnh thịt lớn bị người ta xâu xé.
"Cuối cùng cũng tới nơi"
Sở Diệp mang theo Lâm Sơ Văn, lặng lẽ tiến vào một hầm rượu của một tửu lâu phụ cận Tử La Tông.
Sở Diệp ở trong hầm rượu, tìm được rồi một cái địa đạo.
Lâm Sơ Văn tràn đầy tò mò nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi từ nơi nào biết ở nơi này có địa đạo, đừng nói là nằm mơ mơ thấy nha?
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Cái địa đạo này thật ra do một Hồn Sủng Sư ở Tử La Tông âm thầm tạo ra mặt ngoài ở đây chỉ là một tửu lâu bình thường, người ta cũng chỉ biết chủ nhân của tửu lâu này là một Hồn Sủng Sư lợi hại mà thôi.
Lâm Sơ Văn tràn đầy hâm mộ nói: “Ngươi nằm mộng mà biết trước tất cả thật là quá lợi hại."
Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn từ địa đạo tiến vào một gian phòng bên trong Tàng Bảo Các, một gốc của Tàng Bảo Các đã sụp đổ, đồ vật đều bị văng lung tung rối loạn, bất quá, vẫn có một số nơi còn nguyên vẹn.
Trên mặt đất có hai cổ thi thể, Sở Diệp kiểm tra hai cổ thi thể, hai cổ thi thể đều là bị Thanh Loan thần quang của điểu Thanh Loan đánh trúng mà chết.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trên người hai người kia tìm được rồi hai cái nhẫn trữ vật và sáu cái túi trữ vật.
Nhìn sơ đánh giá hai người này không phải là đạo lữ mà đồ trên người họ chất là đánh chiếm từ trong tay đồng môn mà có.
Hai người chất là vốn muốn chạy trốn nhưng luyến tiết Tàng Bảo Các có không ít bảo vật nên muốn tới đây lấy đi một ít ai ngờ lại bỏ mạng tại đây.
Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên người chết vì tiền chim chết vì mồi a! Nếu hai người này bỏ bớt lòng tham mà rút lui trước, thì có lẽ đã có hy vọng giữ được một mạng.
Cái vị Hồn Vương kia đến chỉ để báo thù mà chiến lợi phẩm cũng không thèm để mắt đến, vậy vừa hay làm lợi cho bọn họ.
“Lô đỉnh!” Lâm Sơ Văn nhìn đến một ám cách bên trong Tàng Bảo Các, có mười mấy lô đỉnh lớn nhỏ khác nhah, tức khắc mừng rỡ như điên.
Ở Tử La Tông Dược Tề Sư có không ít, số lô đỉnh này hẳn là thường ngày cung cấp cho Dược Tề Sư trong tông sử dụng.
Tử La Tông không hổ là Tử La Tông, mười mấy cái lô đỉnh tất cả đều là dược lò Linh cấp, cùng với dược lò bên ngoài bán liền bất đồng.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, thúc giục nói: “Mau thu hồi vào đi."
Lâm Sơ Văn hiện tại sử dụng một cái dược lò là nửa Linh cấp mà lúc trước mua được, mà đám dược lò ở đây còn tốt hơn cái kia rất nhiều.
Gần nhất trong khoảng thời gian này, kỷ thuật luyện dược của Lâm Sơ Văn đã bay lên không ít, cái dược lò kia đã có chút không đủ dùng, đang muốn đi mua một cái tốt hơn, mà hiện tại đã có nhiều dược lò như vậy, cũng giúp cho hắn đở lo hơn về tiền mua dược lò.
Lâm Sơ Văn cũng không cẩn thận kiểm tra, đem mười mấy dược lò đều nhét vào trong túi không gian của bản thân.
Lâm Sơ Văn không ngừng mở ra các ám cách trong Tàng Bảo Các, một cái ám cách bị mở ra, Lâm Sơ Văn đôi mắt mở lớn, nói: “Đây là trăm năm Duyên Thọ Thảo a!
“Trăm năm Duyên Thọ Thảo, là thứ tốt a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Xác thật."
Trăm năm Duyên Thọ Thảo là dùng cho luyện chế duyên thọ đan, có thể tăng lên mười năm tuổi thọ.
Thứ này đối với không ít Hồn Sư tuổi thọ sắp chung, đều là có thể dùng hết hết thảy đồ vật để đổi nó.
Đối với Hồn Sủng Sư thọ nguyên gần chung mà nói, mỗi một năm thời gian, đều là vô cùng quý giá, hơn nữa, thọ nguyên tăng lên cũng chỉ có mười năm, đối với Hồn Sư mà nói có thêm vài phần cơ hội có thể tiến giai Hồn Vương cũng là tốt rồi. Những thứ có thể gia tăng thọ nguyên thường rất ít, giống nhau phần lớn đều bị các tông môn cầm giữ.
Sở Diệp lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Thứ này là thứ tốt, đáng tiếc hiện tại không dùng được."
Duyên Thọ Thảo giá trị so sát khí càng cao, đáng tiếc bây giờ nó không thích hợp bọn họ, nếu là cầm đi bán đấu giá, cũng dễ dàng khiến người ta chú ý.
Trong Tàng Bảo Các có mấy ám giang đặc tán loạn đủ thứ một ít linh thảo, linh tài.....
Số đồ vật kia, có rất nhiều thứ giá trị không tính là mất nhưng nhập lại cũng ra một con số lớn, Sở Diệp đánh giá đã có người tới nơi này càn quét qua nhưng bởi vì quá vội vàng hoặc là bởi vì túi không gian hữu hạn, cho nên không có đem mấy thứ này thu hồi.
Sở Diệp đem mấy thứ này bỏ vào không gian.
Ngọc trụy không gian không gian phi thường lớn, nên Sở Diệp cũng không sợ là không nhét vào được. Mà chỉ sợ là không có đồ để để vào thôi.
Hai người sau khi đem Tàng Bảo Các kiểm tra sạch sẽ, rồi lặng lẽ rời đi Tử La Tông.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ra khỏi mật đạo, cẩn thẩn phong bế mật đạo lại rồi rời đi.