Editor: Tỉnh
Từ cửa hàng dược liệu đi ra, Sở Diệp đi đến tiệm cầm đồ, nơi lần trướt hắn đã mua vợt bắt côn trùng.
Lúc trước mua vợt bắt côn trùng là vì muốn bắt Tiểu Ngân mà bây giờ Tiểu Ngân đã thành Hồn Sủng của hắn. Bây giờ nó vô dụng rồi.
Lúc trước Sở Diệp tốn 20 đồng vàng mua nó. Bây giờ bán ra chỉ còn 18 đồng vàng. Sở Diệp cảm thán đúng là thế đạo mà.
Bán hoa khô cùng vợt Sở Diệp thu vào 50 đồng vàng. Sở Diệp đi vào cửa hàng tốn 20 đồng vàng mua toái Hồn Tinh, lần trước mua 10 đồng vàng toái Hồn Tinh nhưng không đủ phân.
Sau khi mua toái Hồn Tinh. Sở Diệp lại tốn 40 đồng vàng, mua một lọ Cố Hồn Dịch.
Cố Hồn Dịch có tác dụng củng cố hồn lực. Ở Sở gia đệ tử được sủng ái thì mỗi tháng được lãnh một lọ.
Từ khi xuyên qua đây tới giờ đồng vàng của hắn luôn không nhiều nên không dám mua, bây giờ dư dả rồi hắn đánh bạo mua 1 lọ.
Sở Diệp từ trên trấn trở về, đi vào buồng ong đem toái Hồn Tinh đều phân cho đàn ong, rồi sau đó chuẩn bị dùng Cố Hồn Dịch.
Tiểu Ngân vây quanh Sở Diệp một hồi lâu, rốt cuộc phát hiện Sở Diệp lần này ra cửa, không có cho mua đồ vật cho nó, tràn đầy bực mình ong ong kêu lớn.
“Tổ tông ta ơi! Ngày thường ngươi ăn nhiều nhất còn gì Hồn Tinh của ngươi không phải còn đủ dùng sao?”
Tiểu Ngân có chút kích động kêu lớn, “Không đủ, không đủ!”
Sở Diệp gật đầu bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, được rồi, đã biết, chờ lần tới bán Ngân Tuyết mật ong, ta sẽ mua cho Hồn Tinh ngươi”.
Được Sở Diệp đáp ứng, Tiểu Ngân mới yên lặng trở lại.
Sở Diệp ngồi ở trên giường, đem Cố Hồn Dịch uống vào cơ thể.
Sau khi uông Cố Hồn Dịch, Sở Diệp có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, trong khoảng thời gian này, ký ức của nguyên chủ thường sẽ nhiễu loạn tư duy của Sở Diệp, uống hết 1 lọ Cố Hồn Dịch, Sở Diệp cảm giác linh hồn thanh tỉnh hơn rất nhiều, hồn lực giống như cũng tăng lên không ít.
Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp, có chút hưng phấn mà đập cánh.
Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Ngân, cười cười, đánh giá linh hồn của chính mình lực tăng lên, thì Tiểu Ngân cũng nhận được chỗ tốt.
Đem một lọ Cố Hồn Dịch hấp thu hoàn toàn, Sở Diệp có chút chưa đã thèm, thầm nghĩ: Nếu là lại được một lọ nữa thì tốt rồi, nhưng đồng vàng a! Đồng vàng, bất luận ở nơi nào, nếu không có tiền đều là một bước khó đi.
Sở Diệp gãi gãi tóc, hắn bên này vừa mới bán một đợt mật ong, tiếp theo ủ mật lại phải tốn hơn mười ngày nữa mới có thể bán tiếp, tốt nhất vẫn là tìm thêm thủ đoạn kiếm tiền nữa mới được.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, cõi lòng đầy mong đợi nói: “Tiểu Ngân, ngươi cở này có hay không ở trong núi phát hiện, loại dược liệu nào khác không ”.
Tiểu Ngân do dự một chút, thả ra một đoạn hình ảnh.
Sở Diệp thấy được một mảnh Long Tâm Thảo, Long Tâm Thảo là một loại linh dược đặc biệt, loại linh dược nếu sống qua được một năm thì mộc ra thêm 1 phiến lá, sau chín năm thì cây sẽ thành thục.
Đại bộ phận Long Tâm Thảo chỉ sống tới khi ra được phiến lá thứ ba hoặc thứ tư, sau đó liền sẽ điêu tàn, tương đối trường mệnh thì sống đến phiến thứ bảy hoặc tám đã là khó có được, nhưng chỉ có cây Long Tâm Thảo có phiến lá thứ chín thì mới có giá trị để làm dược liêu.
Trong một ngàn cây Long Tâm Thảo có một gốc cây sống đến phiến lá thư chín đã là không dễ vì.
Một số Linh dược sư gieo trồng khoảng 1 vạn cây Long Tâm Thảo, cũng khó có thể trồng ra được một gốc cây Long Tâm Thảo thành thục có đủ chín lá.
Bởi vì Long Tâm Thảo chín lá có giá trị dược liệu cao, mà gieo trồng cũng quá khó khăn, nên giá trị của chúng cực cao.
Sở Diệp nhìn kỹ một chút hình ảnh Tiểu Ngân truyền tới, ở đó Long Tâm Thảo có trên trăm cây, đại bộ phận đều là cây có 3 hoặc 4 lá.
Sở Diệp bỗng nhiên dừng lại, hắn thấy có một gốc Long Tâm Thảo đã môc ra 8 phiến lá, cây Long Tâm Thảo này bên trong thân đã toát ra một chút thịt mầm, có lẽ là xắp ra phiến lá thứ chín, bất quá, cây Long Tâm Thảo này thoạt nhìn có chút uể oải, chỉ sợ kiên trì không nổi đến khi phiến thứ chín mộc ra.
Sở Diệp có chút kích động nói: “Mang ta qua đi nhìn xem.”
Tiểu Ngân gật gật đầu, sau đó gọi hai đàn ong ra đi theo, rồi cùng đem Sở Diệp hộ tống đi vào sâu trong núi.
Bôn ba suốt 1 ngày, Sở Diệp rốt cuộc cũng đến nơi Long Tâm Thảo sinh trưởng.
Sở Diệp đến gần cây Long Tâm Thảo có xu hướng mộc ra phiến lá thứ chín rồi ngồi xổm xuống bên cạnh nó, nhìn một hồi, từ trong không gian lấy ra Linh Tuyền Thủy, rót vào cây Long Tâm Thảo.
Bên trong dược thảo có ghi lại khi Long Tâm Thảo có tám phiến lá mà muốn mộc thêm phiến thứ chín, thì yêu cầu phải có đại lượng linh khí bồi bổ, linh khí không đủ liền dễ dàng khô héo.
Sau khi tưới Linh Tuyền Thủy, nguyên bản Long Tâm Thảo đang uể oải không phấn chấn liền trở nên có tinh thần hơn rất nhiều, Linh Tuyền Thủy rất nhanh chóng bị Long Tâm Thảo hấp thu toàn bộ.
Phiến chồi non thứ chín của Long Tâm Thảo đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sở Diệp cứ cách một canh giờ, lại tưới một lần, khi chồi non bắt đầu biến đại hơn một chút, lại phóng xuất ra một cổ nồng đậm hương thơm nồng đậm.
Sở Diệp ngữi thấy hương thơm của Long Tâm Thảo, tức khắc cảm giác vui vẻ thoải mái hơn hẳn.
Đúng lúc này, la bàn của Sở Diệp đột nhiên xuất hiện một cái điểm đỏ đàn nhanh chóng di động, mà điểm đỏ đó hiển nhiên là hướng tới nơi này đi tới.
Sở Diệp nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: hương thơm của Long Tâm Thảo chín lá, hình như đang dẫn dụ hung thú chung quanh chạy đến đây, hắn bên này mới đem Long Tâm Thảo ủ chín, cư nhiên liền có người tới muốn ăn trộm, thật sự thật quá đáng.
Tiểu Ngân cũng phát hiện dị trạng, liền hùng hổ suất lĩnh ong đàn hướng tới kẻ xâm lấn mà ra uy.
Thực mau Sở Diệp liền nhìn thấy kẻ đột kích, một con Tiêm Giác Lang cao 1 mét 8.
So sánh cùng hình thể khổng lồ của Tiêm Giác Lang, Tiểu Ngân thì quá nhỏ bé rồi thoạt nhìn có chút không có gì đáng kể.
Tuy rằng hình thể kém xa nhau, bất quá khi đối mặt Tiêm Giác Lang, Tiểu Ngân lại là vui mừng nhiều hơn là kinh sợ.
Tiểu Ngân chụp phủi cánh, hạ lệnh ong đàn tiến công, mấy ngàn Ngân Sí Ong dưới sự kêu gọi của Tiểu Ngân, đem Tiêm Giác Lang bao vây kín kẻ, mấy trăm cái độc châm cùng lúc phát động.
Tiêm Giác Lang da lông rất rắn chắc, ong đàn thả ra độc châm, nhưng cũng chưa thu được hiệu quả gì.
Sở Diệp nhắc nhở, nói “Công kích hạ ba đường!”
Tiểu Ngân thực nhanh phản ứng lại, kêu gọi đàn ong quần công đánh lên nữa người dưới của Tiêm Giác Lang.
“Ngao!” Tiêm Giác Lang đau đớn ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người ta đinh tai nhức óc.
Sở Diệp nhìn đến Tiêm Giác Lang, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ sưng lên của thân thể bây giờ nó đã sưng to lên gấp 2 lần.
Tiêm Giác Lang tiếng kêu thảm thiết, có lẽ là quá mức thê lương, Sở Diệp bị kinh sợ mà run rẩy.
Tiểu Ngân không chút thương cảm khi thấy
Tiêm Giác Lang lăn lộn trên mặt đất, nó tiếp tục phát động Ngân Sí ong tiếp tục công kích, một số Ngân Sí ong đã chui vào tai của Tiêm Giác Lang.
Tiêm Giác Lang sau một hồi nằm lăn lộn trêm mặt đất thì đã không còn tạo ra tiếng động gì nữa.
Sau khi chiến thắng, đàn ong hả hê mà bay lơ lửng trên không trung để thể hiện vũ điệu ăn mừng chiến thắng.
Sở Diệp lần đầu tiên nhìn thấy đàn ong chiến đấu. Cảm xúc có chút chấn động. Tiêm Giác Lang cấp bậc chất là Sĩ cấp cấp bốn, nhưng dưới quy mô của đàn ong liền bị hạ sát một cách dễ dàng. Mặc dù thủ đoạn có chút vô sỉ, nhưng thắng lợi chính là thắng lợi.
Sở Diệp âm thầm hạ quyết tâm, phải hảo bồi dưỡng đàn Ngân Sí Ong này cho bằng được.
Sở Diệp nhìn đến Tiêm Giác Lang đã ngã xuống đất rồi đi qua đó bổ cho nó hai đao, xác nhận Tiêm Giác Lang đã chết thật, mới đem Hồn Tinh của Tiêm Giác Lang cùng sừng của nó cắt xuống, những bộ phận khác hắn không cần.
Vốn dĩ da và thịt của Tiêm Giác Lang cũng có thể bán lấy tiền, bất quá, hiện tại da và thịt của nó tất cả đều có nọc ong, vì vậy liền không dùng được nữa rồi.
Sở Diệp mang theo Long Tâm Thảo cửu phiến cùng Hồn Tinh của Tiêm Giác Lang, trở về thôn.