Editor: Tĩnh
Tiễn đi Tiền lão gia tử cùng Hồ Minh Nguyệt, Sở Diệp chống cằm, lâm vào trầm tư.
“Đang lo lắng thú triều sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Tiểu Bạch ghé vào một bên, nóng lòng muốn thử chiến lực, nói: “Có cái gì đâu mà lo lắng. Ngươi không phải đang thiếu thú cốt sao? Nếu là đại hình thú triều tới, vừa lúc chúng ta có thể thu lượm thú cốt.”
Sở Diệp: “......”
Hắn là muốn thu thập thú cốt, nhưng không phải dựa vào loại biện pháp này!
Huống chi, nạn châu chấu một khi phát sinh, binh hoang mã loạn, hắn cũng không có cách nào mà luyện chế sát khí.
“Một khi thú triều xâm lấn, thì những thường dân ở Lưỡng Giới Thành rất có khả năng sẽ trở thành vật hy sinh.” Sở Diệp nói.
Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp, nghiêng đầu, có chút ghét bỏ nói: “Ngươi muốn chạy trốn sao? Chưa đánh mà đã muốn chạy sao?”
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, nói: “Ta không có nghĩ sẽ chạy.” Tiểu Bạch đang xem thường hắn sao.
Tiểu Bạch gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, ta còn chưa có gặp qua đại hình thú triều đâu, hy vọng lần này có thể mở mang chút kiến thức, nói không chừng còn sẽ gặp được cơ duyên.”
Sở Diệp nghĩ Tiểu Bạch quả nhiên thuộc phái chiến đấu.
“Ngươi đến lúc đó, không bị dọa sợ mới tốt.”
Tiểu Bạch cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ Bạch Hổ nhất tộc mới sẽ không bị thú triều dọa sợ.
Sở Diệp hướng tới Lâm Sơ Văn nhìn qua, nói: “Sơ Văn ngươi thấy thế nào?”
Lâm Sơ Văn suy tư một chút, nói: “Ta cũng không nghĩ sẽ ra đi ngây lúc này.”
Lâm Sơ Văn đã cư trú ở Lưỡng Giới Thành được mấy năm, ở Lưỡng Giới Thành mấy năm, thực lực của hắn đã có được không nhỏ tiến bộ, Lâm Sơ Văn đối với Lưỡng Giới Thành vẫn là rất có cảm tình.
Tiểu hồ ly đã Chiến Tướng cấp 6 đỉnh phong, còn kém một ít cơ duyên, là có thể đi vào Chiến Tướng cấp 7.
Lâm Sơ Văn cảm thấy nếu thật sự bùng nổ thú triều, có lẽ tiểu hồ ly có thể mượn cơ hội này để đột phá đến Chiến Tướng cấp 7 cũng không chừng. Hồn Thú vẫn là nên trưởng thành trong chiến đấu, nhà ấm sẽ dưỡng không ra chiến vương Hồn Thú.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Vậy chuẩn bị chiến đấu đi.”
Hắn cùng Sơ Văn trên tay đã có thêm mấy chỉ Chiến Tướng Hồn Sủng, cộng lại cũng đã có mười mấy con, dù thật sự phát sinh nạn châu chấu cùng thú triều, thì bọn họ cũng có năng lực nhất định để có thể tự bảo vệ mình. Năm đó, khi bọn họ vẫn còn là Hồn Sĩ, cũng đã chống lại được nạn châu chấu, giờ bọn họ đã là Hồn Sư thì sao lại phải bỏ chạy.
Nghĩ đến sắp phải đối mặt với tình huống hung hiểm, Sở Diệp vừa lo lắng nhưng trộn lẫn trong đó còn có chút nhiệt huyết và chờ mong.
Sở Diệp cũng đang rất tò mò, muốn xem thử chiến lực của đám nhóc, mà hắn đã bồi dưỡng bao lâu nay. Dưỡng quân ngàn ngày, dùng ở nhất thời, cuối cùng thời khắc kiểm chứng thành quả cũng đã tới.
“Trước tiên là chúng ta phải đi mua sắm vật tư.” Lâm Sơ Văn nói.
Quá đoạn thời gian này ở Lưỡng Giới Thành những thứ như pháp khí, trận pháp, công cụ phòng hộ, chỉ sợ giá cả sẽ bạo trướng, tốt nhất là giờ đây là nên dự trù trước.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng đang có ý này.”
“Không biết Không Minh lão tổ, sẽ phản ứng như thế nào.” Lâm Sơ Văn nói thầm nói.
Sau lưng Phương Danh chính là Hồn Vương cường giả, có thể đối kháng với Hồn Vương cường giả, cũng chỉ có Hồn Vương cường giả.
Nếu Không Minh lão tổ chưa gì đã đánh trống lui quân, vậy bọn họ cũng không cần lưu lại nơi này để liều mạng.
Nhưng nếu Không Minh lão tổ nguyện ý đại chiến một hồi, thì hắn và Sơ Văn vẫn sẽ nguyện ý lưu lại để hỗ trợ.
Sở Diệp chống cằm, nói: “Lưỡng Giới Thành có không ít Hồn Sư vừa mới nhập trú, nếu biết sẽ có đại hình thú triều phát sinh, không biết có hay không chạy trối chết.”
Lâm Sơ Văn thở dài, nói: “Chúng ta tùy cơ ứng biến đi.”
Một tướng nên công chết vạn người, Lâm Sơ Văn không khỏi nhớ tới nạn châu chấu ở Vân Châu, tiểu độc vương nếu là thật sự trở thành Hồn Vương, không biết còn phải chết bao nhiêu người.
Sở Diệp lo lắng nạn châu chấu, nên đã đem Ngân Sí Ong thả đi ra mười vạn hoang man để theo dõi động tĩnh.
Mười vạn hoang man quá rộng quảng, số lượng ong đàn của Sở Diệp tuy không ít, nhưng chổ chúng có thể theo dõi cũng chỉ được một nhỏ diện tích mà thôi.
Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, Lưỡng Giới Thành cũng không có động tỉnh gì, nên Sở Diệp cũng đã bình tỉnh hơn chút ít.
Tiểu Bạch gãi gãi cằm, nói: “Thú triều rốt cuộc tới hay không!”
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, tức giận nói: “Thú triều không tới là chuyện tốt! Ngươi thật là không sợ thiên hạ đại loạn sao.”
Tiểu Bạch hỏi xong thì lười biếng đánh cái ngáp.
Tiểu hồ ly vọt lại đây, nói: “ Một số lá cây trên cây bát quái lại sáng lên rất nhiều.”
Sở Diệp híp mắt, Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ có vài phiến lá đặt biệt những phiến lá đó có tính bảo mật cực cao, thường dùng chỉ để truyền đi những tin tức quan trọng, hẳn là tin tức có liên quan đến nạn châu chấu.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đồng loạt đứng dậy, đi tới Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ để dò xét tin tức.