Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 63: Chương 63: Ngộ nam chủ




Editor: Tĩnh

Sau khi từ hội đấu giá về Lâm Sơ Văn lại bắt đầu luyện chế dược tề.

Có lượng lớn linh thảo để luyện tập, hơn nữa lô đỉnh sở dụng còn rất thuận tay, trình độ luyện chế dược tề của Lâm Sơ Văn nhờ đó thẳng tắp bay lên.

Ngắn ngủn mấy ngày, lại luyện được được mười mấy lo dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Sơ cấp.

Lâm Sơ Văn đem dược tề nhét vào túi trữ vật, dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch có thể bảo tồn trong thời gian rất lâu, tuy rằng hiện tại bán ra không được, nhưng cũng không cần lo lắng dược tề biến chất.

Sở Diệp uống xong một lọ Cố Hồn Dịch, nhíu nhíu mày.

Lâm Sơ Văn thấy biểu tình trên mặt của Sở Diệp, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chẳng qua là hiệu quả của Cố Hồn Dịch không còn được như trước.

Lâm Sơ Văn thở dài, “Chỉ sợ là uống quá nhiều, sinh ra kháng tính."

Hồn Sủng Sư bình thường, căn bản không ai uống như Sở Diệp, hấp thu nhiều dược tề linh hồn chỉ để tiến bổ, Sở Diệp đúng là quá khác người! Sở Diệp chỉ mới là Hồn Sĩ mà đã có hai cái Hồn Thất, hiện tại Sở Diệp có thể xem như đã khế ước với hai con ong chúa lại còn thêm một đám ong, nhưng việc đó cũng tạo nên một gánh nặng không nhỏ cho Sở Diệp.

Gần đây Tiểu Ngân phải tiến giai, hồn hải của Sở Diệp có cảm giác trướng đau.

“Ta nghĩ là cơ thể người cần một loại dượ tề linh hồn cao cấp hơn.” Lâm Sơ Văn nói.

“Ngươi biết phối phương của loại dược tề kia sao?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, “Không biết."

Lấy trình độ của hắn hiện tại hoàn toàn có thể luyện chế thử dược tề linh hồn cao phẩm cấp hơn, nhưng đáng tiếc hắn không có phương thuốc a! Phối phương của các loại dược tề linh hồn rất khó có được, gia gia cũng chỉ vài loại sơ cấp mà thôi.

Sở Diệp có chút phát sầu gãi gãi tóc, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ a"!

Sở Diệp gãi gãi đầu, gần đây đầu của hắn đã đau giống như là càng ngày càng nặng, nếu tiếp tục nhơ thế này hắn chỉ sợ mình sẽ bị hói đầu mất.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?” Lâm Sơ Văn nhìn sắc mặt khó coi của Sở Diệp, hỏi.

Sở Diệp quay đầu, vô tội nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Ta đang suy nghĩ, có khi nào đau đến mức trọc đầu luôn không!” Nếu thành đầu trọc, nhất định sẽ rất khó coi, hắn vốn dĩ đã không đẹp bằng Lâm Sơ Văn nếu lại còn đầu trọc, nghĩ thôi đã khiến hắn thấy lo lắn rồi.

Lâm Sơ Văn an ủi nói: “Chất là sẽ không trọc đâu."

“Ngươi xác định?” Hói đầu là ác mộng của nam nhân, Sở Diệp kiếp trước chết sớm nên thật ra không có gặp phải vấn đề này.

Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, đề nghị nói: “Chúng ta trực tiếp đi mua thành phẩm linh hồn dược tề đi.

Lâm Sơ Văn có chút lo lắng, Sở Diệp như vậy đau đầu đi xuống, sẽ tinh thần thác loạn.

Lâm Sơ Văn dĩ vãng gặp được Hồn Sủng Sư đau đầu, này đó Hồn Sủng Sư giống nhau đều chỉ biết lo lắng cho mình tiền đồ, vẫn là lần đầu tiên gặp được người lo lắng cho mình hói đầu.

“Mua thành phẩm a!” Sở Diệp nhíu nhíu mày, lúc này mới nhận thức ý của Lâm Sơ Văn nếu hắn thiếu dược tề thì có thể đi mua mà.

“Dù sao hiện tại hắn có không ít tiền, không phải ngươi ta thường nói sao? Tiền kiếm được chính là phải tiêu.” Lâm Sơ Văn tháy Sở Diệp đau đầu, cũng thật sự có chút đau lòng.

Trước đó ở hội đấu giá bán đi 9 lọ dược tề thức tỉnh, và khấu trừ cho gốc Cữu Vĩ Hồ Thảo thì bọn họ vẫn còn dư không ít.

Không biết có phải bị Sở Diệp ảnh hưởng hay không mà bây giờ Lâm Sơ Văn cảm thấy đồng vàng cần sài thì cứ sài, nếu khônh đủ thì nghĩ biện pháp.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Cũng chỉ có thể như thế, có thể mua được phối phương loại này sao?”

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không đơn giản như thế những phối phương cao cấp thường nằm trong tay các thế lực lớn, mà họ cũng không thích bị truyền ra ngoài."

Một thế lực chỉ cần có một phối phương độc quyền thì liền có thể làm lũng đoạn thị trường làm sao mà họ dễ dàng đem phương thuốc đưa ra bên ngoài để người khác tới phân một chén canh a!

Gia gia để lại cho hắn truyền thừa, cũng không biết là thứ gì, có lẽ bên trong sẽ có phối phương của dược tề linh hồn.

Dựa theo tình huống hiện tại của Sở Diệp nói không chừng tương lai sẽ cần càng nhiều dược tề linh hồn, nếu chỉ đi mua sợ là không xong.

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Văn lại muốn thực lực của chính mình có thể tăng lên nhanh chóng để có thể đi lấy truyền thừa.

Sở Diệp gật đầu, rầu rĩ nói: “Tạm thời chỉ có thể bỏ tiền ra mua thôi."

Lâm Sơ Văn có chút ảm đạm nói: “Là ta không tốt. Tiền."

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, cười cười, nói: “Nói bậy gì đó đâu, ngươi đã giúp rất nhiều rồi đó."

Hai người Sở Diệp đi đến một cửa hàng, dò hỏi về giá cả dược tề m.

Sau khi trải qua phân tích các loại hồn dịc khác nhau thì Lâm Sơ Văn chọn Đoán Hồn Dịch, giá trị một ngàn đồng vàng..

Lão bản, cho chút chiết khấu đi chúng ta mua nhiều như vậy. "Sở Diệp dựa vào quầy, đang cùng chưởng quầy cò kè mặc cả."

“Tiểu hữu a!, Đoán Hồn Dịch này giá cả chính là như vậy, ta thu vào của người khác nên cũng không có bao nhiều lợi nhuận cả, như vậy đi, ngươi mua mười lọ, ta giảm cho ngươi 5% như thế nào a!” Chưởng quầy cười cười nói.

"Ai nha, lão bản, ngươi xem ta đều mua nhiều như vậy, không bằng giảm 10% đi."

“Tiểu hữu, ngươi trả giá cũng qua thấp rồi ngươi cũng phải chừa chút lợi nhuận cho chúng tôi chứ a! Cửa hàng của chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ.

Sở Diệp ở trong lòng trợn trắng, thầm nghĩ: Cửa hàng lớn như vậy mà cũng có mặt nói với hắn chỉ là buôn bán nhỏ, quả nhiên là gian thương nói dối không đỏ mặt.

Lão bản, không thể bớt chút sao?

“Tiểu hữu đã đủ tiện nghi."

“Lão bản, ngươi lại bớt chút đi."

“Tiểu hữu, thật sự không được, như vậy đi lần sau ngài tới ta có thể giảm một ngàn đồng vàng cho ngài.” lão bản nói.

Sở Diệp: “....” Gian thương, cái gì mà khách hàng là thượng đế, vậy một vạn đồng vàng kia khi nào mới có thể dùng. Quả nhiên mặc kệ là ở thế giới nào, người làm buôn bán đều chỉ có một cái tính tình. Tuy rằng như thế, Sở Diệp cũng hiểu trả giá là vô vọng, thở dài, nói: “Vậy như vậy đi.”

Sở Diệp lấy ra kim tạp, thanh toán chung với số dược liệu là Lâm Sơ Văn tuyển mua, tổng cộng gần một vạn 5000 đồng vàng.

Trong tài khoản Sở Diệp có ba vạn đồng vàng, dạo một vòng liền ít đi một nửa,

Sở Diệp cười khổ một chút, thầm nghĩ: Hồn Sủng Sư tu luyện quả nhiên là cái động không đái, khi hắn mới tới đây 100 đồng vàng là đã quá nhiều còn bây giờ 1 vạn mà còn không đủ tiêu.

“Sơ Văn đường đệ.” Một đạo kinh nghi thanh âm, từ cửa truyền tới.

Sở Diệp nghe thấy thanh âm, nhịn không được run lập cập, nữ chủ cư nhiên còn chưa đi, còn đụng phải.

Trước khi ra cửa Sở Diệp không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, và nó cũng đã đến.

Hắn rõ ràng nghe được tin tức thương đội Mộ gia thương đã rời đi rồi mà a! Đúng là âm hồn không tan a!

Lâm Sơ Văn quay đầu, thấy được Lâm Mộng Dung.

“Đường tỷ.” Lâm Sơ Văn nhàn nhạt gọi một tiếng.

Lâm Mộng Dung nhìn hai người Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “May ghê, ta còn tưởng rằng nhận sai người, các ngươi như thế nào ở chỗ này?"

Lâm Sơ Văn có chút mơ hồ nói: “Ngẫu nhiên du lịch đến nơi đây, liền thuận tiện ở trong thành đi dạo.

Lâm Mộng Dung nhăn nhăn mày, theo bản năng hỏi: “Hai ngươi đến đây lúc nào?’

Sở Diệp mày nhảy nhảy, thầm nghĩ: Lâm Mộng Dung hỏi như vậy, có lẽ đang nghi ngờ bọn họ là người mua đi Cửu Vĩ Hồ Thảo.

“Tới không lâu đâu, Tam Dương Thành thú vị hơn Trúc Khê Trấn rất nhiều.” Sở Diệp cười cười lại nói.

“Tam Dương Thành là đại thành, một cái trấn nhỏ làm sao mà so được.” Mộ Lăng Thiên nói.

“Hai vị khách nhân, đây là đồ các ngươi muốn.” Tiểu nhị trong cửa hàng đem đồ vật đóng gói hoàn hảo rồi đưa tới cho hai người.

Sở Diệp mua mười lọ Đoán Hồn Dịch, Lâm Sơ Văn thig là một ít linh thảo.

Lâm Sơ Văn mua linh thảo tương đối nhiều, nên được đựng trong mấy chục cái hộp ngọc, giá trị 5000 đồng vàng.

Lâm Mộng Dung nhìn đồ mà tiểu nhị lấy ra tính sơ một chút, lại phát hiện giá trị của chúng có hơn một vạn đồng vàng.

Mộ Lăng Thiên nhìn đóng đồ vật, mày nhảy dựng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Lâm thiếu mua nhiều như vậy linh thảo, là muốn luyện chế dược tề sao?"

Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, cũng không phản bác, “Chỉ là mua chút linh dược thử tay nghề mà thôi."

Lâm Mộng Dung sắc mặt khẽ biến, nàng gần đây cũng có nghiên cứu dược tề, bởi vì tay nghề còn non, nên nàng chỉ sử dụng một ít loại linh thảo tương đối bình thường mà thôi.

Lâm Mộng Dung không nghĩ tới Lâm Sơ Văn lại có thể tài đại khí thô như thế, tùy tùy tiện tiện mà mua linh thảo mà đã tốn hơn mấy trăm ngàn kim.

Mộ Lăng Thiên cười cười, nói: “Lâm thiếu gia học rộng hiểu sâu, nói vậy trình độ luyện dược cũng không thấp nhĩ, mấy hôm trươc hội đấu giá có xuất hiênn chín lọ dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, chẳng lẽ là Lâm thiếu là ngươi luyện chế chúng."

Mộ Lăng Thiên nhãn lực đúng là không tầm thường, chỉ cần nhìn đám dược liệu mà Lâm Sơ Văn mua mà đã có thể đoán ra không ít thứ, quả nhiên lợi hại.

Sở Diệp nghe xong trong lòng phát lạnh, Mộ Lăng Thiên chỉ dựa vào việc Lâm Sơ Văn mua một ít linh thảo, mà liên tưởng tới dược tề Huyết Mạch? Không hổ là nam chủ. Đây chỉ là đang thâm dò hay đã biết! Chẳng lẽ là, bên phía hội đấu giá đã nói cái gì.

Theo lý mà nói, hội đấu giá sẽ thay khách hàng bảo mật thông tin, bất quá, chỉ cần chịu tiêu tiền, muốn mua tin tức vẫn là có thể mua được.

Mộ Lăng Thiên có thể tham dò dược chuyện dược tề, vậy cókhi nào cũng biết chuyện Cửu Vĩ Hồ Thảo là bọn họ mua được?

Sở Diệp trong lòng lo sợ, nhưng nghĩ đến Cửu Vĩ Hồ Thảo đã đưa cho Tuyết Bảo ăn rồi, lại đạm nhiên, dù cốt truyện có mạnh như thế nào cũng không thể làm cho Tuyết Bảo đem thứ đã ăn vào lại nhổ ra đi!

Lâm Sơ Văn, không có trực tiếp trả lời Mộ Lăng Thiên nói.

“Trình độ luyện dược của ta so với gia gia còn kém xa đâu.”

Lâm Sơ Văn nói xong, liền đem đồ vật, đều cất vào túi không gian.

Chương sự cửa hàng, nghe được lời mà bọn họ đối thoại, sắc mặt tức khắc thay đổi.

“Nguyên lai các hạ là Dược Tề Sư, thất kính thất kính, như vậy những đồ vật mà hai vị mua nảy giờ, ta đều giảm cho hai vị 10%” chưởng quầy tràn đầy ân cần nói.

Sở Diệp sửng sốt một chút, nhìn thái độ xoay chuyển 180 độ của chưởng quầy mà mắt trợn trắng, tên tuổi của Dược Tề Sư lại có thể dùng như vậy a! Lúc nảy hắn nói cả tràng mà chưởng quầy cũng không chịu bớt này vừa nghe Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, lập tức thay đổi sắc mặt,

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không cần, liền ấn nguyên giá củ mà thanh toán được rồi."

Chưởng quầy nghe vậy, đối Lâm Sơ Văn càng thêm xem trọng vài phần.

Lúc đầu chưởng quầy còn cảm thấy Lâm Sơ Văn tuổi quá nhỏ, sợ đối phương chỉ là chân chạy việc, không nghĩ đối phương lại chính là Dược Tề Sư, mà hình như còn có thể luyện chế dược tề thức tỉnh. Quả nhiên nhìn người không nên nhìn vẽ ngoài.

“Vị này tiểu hữu này nếu sau này có luyện chế ra loại dược tề gì thì có thể đem đến đây bán, cửa hàng ta không ép giá ai bao giờ!.” Chưởng quầy ân cần nói.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Ta sẽ suy xét, chỉ là ta kỳ nghệ không tinh, chỉ có thể luyện chế một ít dược tề tầm thường mà thôi, chỉ sợ là không nhập vào mắt của chưởng quầy.

Chưởng quầy vội vàng nói: “Làm gì có, làm gì có! Ta nhìn tiểu hữu liền biết tiểu hữu không phải là vật trong ao, tương lai nói không chừng sẽ vang danh thiên hạ."

Chưởng quầy vốn không để ý Lâm Sơ Văn nhưng nhờ lời nhất nhở của Mộ Thiên Lăng nên mới để ý dược hương trên người Lâm Sơ Văn.

Trước đó chưởng quầy cũng cảm thấy trên người Lâm Sơ Văn có một cổ hương vị như không như có lại rất quen thuộc nhưng lại không để ý.

Nhưng bây giờ chưởng quầy đã biết đó là mùi hương gì rồi, đó là mùi hương của dược liệu.

“Chưởng quầy nói đùa, ta nơi nào mà có bản lĩnh lớn như vậy!” Lâm Sơ Văn khiêm tốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.