Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 92: Chương 92: Người Lâm gia đến




Editor: Tĩnh

Sở Diệp tràn đầy thân mật nhích lại gần, Lâm Sơ Văn đối với việc ở trước công chúng tú ân ái vẫn là có chút không tiếp thu được, bất đắc dĩ dùng ánh mắt ý bảo Sở Diệp thu liễm một ít.

Thẩm Hạo nhìn hai người không coi ai ra gì, khẽ hừ một tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.

Sở Diệp một bên ăn cơm, một bên cùng Lâm Sơ Văn tú ân ái, cũng không thèm mời hai người ngồi xuống.

Hai người Sở Diệp thì ngồi, còn hai người Lâm Mộng Dung thì đứng, trường hợp có chút xấu hổ.

Tuyết Bảo không ngừng dùng móng vuốt xé rách gà thần tiên, ăn miệng bóng nhẫy, cái đuôi lớn không ngừng phe phẩy.

Sở Diệp gọi không ít đồ ăn, trong cửa hàng tiểu nhị lại đem đồ ăn lên, ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Mộng Dung vài lần.

Lâm Mộng Dung bây giờ cực kỳ xấu hổ ngồi không được đứng cũng xong.

“Sơ Văn, ngươi nếu tâm ý đã quyết, vậy cũng được nếu ngươi là thay đổi chủ ý, tùy thời đều có thể trở về gia tộc.” Lâm Mộng Dung nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, có lệ nói: “Đã biết."

Nói xong Lâm Mộng Dung nhìn liền xoay người rời đi.

Lâm Sơ Văn nhìn Lâm Mộng Dung rời đi, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Tuyết Bảo có chút đắc ý “Pi” một tiếng, cảm thấy nó giờ đây tốt hơn con xú Hỏa Hồ kia rất nhiều.

Lâm Sơ Văn cảm nhận được Tuyết Bảo đắc ý, xoa đầu Tuyết Bảo.

Sở Diệp nhìn dáng vẻ đắc ý của Tuyết Bảo, lại bảo tiểu nhị đem lên thêm 1 con gà.

Lâm Sơ Văn trừng mắt nhìn Sở Diệp, bất đắc dĩ nói: “Một con là đủ ăn rồi, làm gì lại kêu thêm một con.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Tuyết Bảo thích a!

“Chúng ta tiêu kiểu này, hình như có chút xa xỉ a.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp chẳng hề để ý nói: “Không có việc gì, nói không chừng khi nào đó chúng ta lại gặp được đại vận, lại nhặt được rất nhiều tiền thì sao.” Lâm Mộng Dung đúng là đồ nữ nhân ngu ngốc, lại có thể nói Sơ Văn đi theo hắn là phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, Sơ Văn đi theo hắn có gì là không tốt?

Lâm Sơ Văn: “......"

Lâm Sơ Văn nhìn Tuyết Bảo, có chút đáng tiếc, Thảo Dược Gà ẩn chứa dược lực khổng lồ, nếu như Tuyết Bảo hiện tại là Chiến Tướng thì có thể hấp thu đầy đủ dược lực bên trong Thảo Dược Gà, đáng tiếc, Tuyết Bảo bây giờ chỉ là Sĩ cấp, nên có không ít dược lực nó đều hấp thu không được, chỉ có thể lãng phí.

Từ tửu lầu đi ra, Lâm Mộng Dung có chút thất thần.

Sở Diệp tiến giai Hồn Sư, mang đến cho nàng sự bất ngờ quá lớn.

Có Sở Diệp làm chỗ dựa, Lâm Sơ Văn đại khái cũng là sẽ không nghe gia tộc nữa.

Thẩm Hạo nhìn Lâm Mộng Dung, có chút nghi hoặc nói: “Mộng Dung, cái người tên Sở Diệp kia rốt cuộc là người nào a!"

“Hắn là người Sở gia đường đệ của Sở Tư Thần.” Lâm Mộng Dung nói.

Thẩm Hạo có chút nghi hoặc nói: “Đường đệ? Vậy tuổi tác của hắn không phải là nhỏ hơn Sở Tư Thần sao, tuổi trẻ như vậy mà đã Hồn Sư, tư chất hẳn là không tồi a! Vậy tại sao ta chưa từng có nghe nói Sở gia còn có một nhân tài như vậy, là Sở gia bí mật bồi dưỡng sao?

Lâm Mộng Dung lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm." . đam mỹ hài

Lâm Mộng Dung vốn còn nghĩ Lâm Sơ Văn chỉ là gặp được một tên vô dụng mà thôi, không ngờ Sở Diệp lại lợi hại như vậy, đúng là Lâm Sơ Văn nhặt được tiện nghi rồi.

“Thật là kỳ quái.” Lâm Mộng Dung nói thầm nói.

Thẩm Hạo có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?

Lâm Mộng Dung lắc đầu, nói: “Không có gì, vừa rồi thấy con Ngân Sí Ong là kim sắc.” Trước kia nàng đã gặp qua con Ngân Sí Ong kia rồi nó màu bạc mà, không lẽ khi tiến cấp nên lột xác thành thành Kim Sí Ong, mà khả năng đó cũng không cao.

Thẩm Hạo nghĩ nghĩ, nói: “Có phải hay không là hắn nhuộm cho con ong kia, ngươi cũng biết có không ít người, thích kim sắc, nên hay nhuộm màu cho Hồn Thú thành kim sắc."

Lâm Mộng Dung nghĩ nghĩ, nói: “Cũng có khả năng đó."

Bất quá, cũng có khả năng Sở Diệp khế ước căn bản là không phải Ngân Sí Ong mà là Kim Sí Ong, nếu là như thế, thì Sở Diệp đã ẩn quá sâu, Sở Tư Thần trước kia căn bản chính là bị Sở Diệp lừa gạt rồi.

......

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp ăn no nê, liền trở về biệt viện đã thuê trước đó.

Sở Diệp thuê một cái biệt viện ở đó có một mảnh đào viên, Sở Diệp đem một đàn nhỏ Ngân Sí Ong phóng ra ra đó.

“Lâm Sơ Văn, ngươi đi ra cho ta."

Sở Diệp đang ở trong phòng sửa sang lại nhẫn không gian, bên ngoài bỗng nhiên truyền vào tiếng la hét ầm ĩ lên.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Hình như là người nhà ngươi tìm tới."

Lâm Sơ Văn mặt trầm xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy!

Sở Diệp có chút khó chịu nói: “Khẳng định là Lâm Mộng Dung đi tọc mạch, nếu không làm sao có thể nhanh như vậy đã tìm tới cửa."

Lâm Sơ Văn gật đầu, có chút mệt mỏi nói: “Chất là không sai!

Lần trước không bắt được Lâm Sơ Văn nên trong lòng Lâm Tư Tuyết vẫn còn canh cánh chuyện kia nay vừa nghe Lâm Sơ Văn đang ở đây cô ta liền nhanh chân chạy tới đây.

Sở Diệp híp mắt mắt, không vui nói: “Nha đầu chết tiệt kia thật là làm ta chán ghét!"

Lần trước Sở Diệp thông qua Ngân Sí Ong mà nhìn thấy Lâm Tư Tuyết, lúc ấy ấn tượng của Sở Diệp đối với cô ta đã không tốt lắm, cảm thấy đối phương miệng mồm chanh chua, không biết an phận, nay lại nghe cô ta lớn giọng kêu to thì đã trực tiếp cảm thấy chán ghét không gì bằng.

Sở Diệp tâm thần vừa động, Ngân Sí Ong vốn đang ở trên cây đào nghỉ ngơi, liềm hướng tới Lâm Tư Tuyết mà nhào qua.

Lâm Tư Tuyết vốn còn hùng hổ ra giọng, nhưng cừa nhìn thấy đối diện có Ngân Sí Ong bay tới, đại kinh thất sắc, không ngừng phất tay đánh Ngân Sí Ong.

"Các ngươi làm gì, tránh ra, tránh ra.”

Ngân Sí Ong vây quanh Lâm Tư Tuyết đuổi cũng không đi, có mấy con Ngân Sí Ong xem đầu Lâm Tư Tuyết như là châu hoa quyết đuổi theo không bỏ.

Không quá một hồi, tóc mai của Lâm Tư Tuyết liền tán loạn, hình tượng cũng mất hết.

Lâm Sơ Văn thả linh hồn lực ra quan sát Lâm Tư Tuyết, oán trách nhìn Sở Diệp, lắc lắc đầu nói: “Ngươi đó a!"

Sở Diệp cười cười, nói: “Nha đầu chết tiệt kia tự tiện xông vào nhà dân, lại còn kiêu ngạo như vậy nên cho nàng một chút giáo huấn."

Phải biết rằng nếu tự tiện xong vào nhà dân là tự gánh lấy hậu quả, nếu hắn có đánh chết Lâm Tư Tuyết, thì đối phương chết cũng không oan uổng.

Lão hổ không phát uy, nữ nhân này còn đương hắn là bột nhão muốn làm sao thì làm chất, một con Ngân Sí Ong cấp 3 nhìn chằm chằm mặt Lâm Tư Tuyết liền bay đến cắn một ngụm.

Con Ngân Sí Ong cấp 3 kia cắn người cũng thật mạnh bạo, Lâm Tư Tuyết kêu thảm thiết một tiếng, bụm mặt, khóc rống lên.

Lực công kích của Ngân Sí Ong cấp 3 vẫn là rất cường hãn, mặt Lâm Tư Tuyết giờ đây sưng lên y như cái bánh bao.

Lâm Tư Tuyết má phải sưng lên còn so má trái là lớn hơn một vòng, nhìn thập phần quái dị.

Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tư Tuyết bây giờ làm Lâm Sơ Văn mơ hồ cảm thấy có chút thống khoái.

Những người Lâm gia nhìn thấy Lâm Tư Tuyết bị ong đàn truy đuổi, cũng không dám tiến lên hỗ trợ, sợ bản thân sẽ là người tiếp theo.

“Lâm gia Lâm Đông, mạo muội bái phỏng, còn thỉnh thứ lỗi.” Một đạo thanh âm dày rộng truyền tiến vào.

Sở Diệp đứng lên, mở cửa ra, chậm rãi đi ra.

“Nguyên lai là có khách đến a! Bởi ta nói tại sao bên ngoài lại ồn ào như thế."

Sở Diệp nhìn đến Lâm Tư Tuyết, thổi tiếng huýt sáo, ong đàn vốn đang vây quanh Lâm Tư Tuyết liền bay đi, trở về trên cây đào nghĩ ngơi.

Không có ong đàn truy kích, Lâm Tư Tuyết thật vất vả mới bình tĩnh lại."

“Thất lễ." Lâm Đông khách khí nói.

Sở Diệp vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Không có gì."

Lâm Tư Tuyết trốn phía sau Lâm Đông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi phóng ong cắn người."

Sở Diệp thả tay nhàn nhạt nói: “Thật là xin lỗi, đàn Ngân Sí Ong dã tính khó thuần, nếu là ai la to, dọa chúng nó, chúng nó liền sẽ đuổi theo không bỏ, ta cũng quản không được."

Lâm Tư Tuyết bụm mặt, tràn đầy oán giận nhìn Sở Diệp, “Ngươi rõ ràng là cố ý."

Sở Diệp cười cười, trên mặt cũng không có ý tứ xin lỗi, xem như cam chịu.

Lần trước người Lâm gia tới nhưng hắn không muốn gặp phiền toái nên tránh đi nhưng tránh, nhưng dù tránh chỉ tránh được mùng một khó tránh được mười lăm.

Giờ hắn đã là Hồn Sư, dựa theo quy tắc của thế giới này cường giả vi tôn, hắn hiện tại có thể xem như tiền bối của những người này, dù bây giờ Lâm gia có phái người lớn tuổi hơn nữa đến đây thì họ cũng phải gọi hắn một tiếng tiền bối.

“Tư Tuyết, không cần nói hươu nói vượn, tiền bối như thế nào sẽ cố tình nhằm vào một tiểu bối như ngươi.” Lâm Đông đối với Lâm Tư Tuyết quát lớn nói.

Sở Diệp nhướng mày, thầm nghĩ: Lão nhân này thật đúng là cáo già, ngoài mặt thì chỉ trích Lâm Tư Tuyết, nhưng cũng ngầm chỉ trích hắn ỷ lớn hiếp nhỏ, khi dễ vãn bối, đáng tiếc, hắn da mặt dày, Sở Diệp cũng tự nhận mình là một người bụng dạ hẹp hòi.

Lâm Tư Tuyết bị Lâm Đông quát mắng liêng ngặm miệng nhưng tròng lòng thí âm thầm oán.

Tiểu Ngân ghé trên đỉnh đầu Sở Diệp, trên cao nhìn xuống nhìn đám người Lâm gia.

Tiểu Ngân tuy rằng chỉ to có bằng nắm tay của trẻ em, nhưng Chiến Tướng chính là Chiến Tướng, nên khi Tiểu Ngân phóng ra hơi thở trên người thì đã làm cho người Lâm gia đều cảm giác được có một luồng áp lực vô hình đang đè áp họ.

Lâm Đông nhìn Sở Diệp, nỗi lòng có chút phức tạp, Lâm Đông tuổi tác không nhỏ, nhãn lực so với tiểu bối Lâm gia tốt hơn rất nhiều.

Vừa tiến vào sân, Lâm Đông đã phát hiện trên những cái cây trong sân đã có không ít Ngân Sí Ong có phẩm giai đang đậu trên đó, mà còn có vài con Ngân Sí Ong cấp 9 cấp 8 cấp 7 mà số lượng xem ra không ít.

Sở Diệp nếu chỉ là dưỡng một con Ngân Sí Ong vương, thì dù Ngân Sí Ong tiến vào Chiến Tướng cấp thì cũng không thể không chế nhiều Ngân Dí Ong có phẩm cấp cao như thế.

Nếu ong đàn đạt tới một số lượng nhất định, cho dù tất cả đều là ong bình thường thì chiến lực cũng sẽ phi thường kinh người.

Sở Diệp khống chế ong đàn nhưng không phải chỉ có ong bình thường! Nhiều Ngân Sí Ong có phẩm cấp như vậy, hợp nhau lại thì chiến lực có khả năng sẽ vượt qua một con Hồn Thú Chiến Tướng cấp, muốn chăn nuôi nhiều Ngân Sí Ong như vậy cũng không phải một việc dễ dàng.

Lâm Đông có chút hoang mang, nếu muốn khống chế một đám Ngân Sí Ong này, thì Hồn Sủng Sư phải có linh hồn lực rất cao, nhưng nghe đồn Sở Diệp tư chất thường thường, cũng không biết như thế nào mà làm được như vậy.

“Diệp thiếu, tuổi còn trẻ mà đã là Hồn Sư, thật là đáng khâm phục."

Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám.”

Lâm Tư Tuyết ánh mắt phức tạp nhìn Sở Diệp, rốt cuộc ý thức được Sở Diệp là một Hồn Sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không phải là người nàng có thể tùy ý chọc vào.

Sở thiếu, ta có thể cùng Sơ Văn đơn độc nói chuyện không?”

Sở Diệp có chút khó xử nói: “Này không tốt lắm đâu, ta thật sự ly không được hắn, Sơ Văn một khắc không ở ta trước mắt, ta liền cảm giác nhớ đến luống cuống chân tay."

Lâm Đông xấu hổ cười cười, nói: “Không nghĩ tới Diệp thiếu cùng Sơ Văn quan hệ, lại thân cận như vậy."

“Đây là đương nhiên, chúng ta đã kết thành đạo lữ, trên đời này sao có thể có người nào so đạo lữ thân cận hơn?” Sở Diệp nói.

Lâm Đông: “.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.