Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 168: Chương 168: Nhiệm vụ ở Linh Hầu thôn




Editor: Tĩnh

Tuy Tư Không Minh lão tổ sớm đã phát hiện không ổn, cùng ứng đối cũng coi như là kịp thời, nhưng nạn châu chấu vẫn là như hoa mở mùa xuân mà xảy ra.

Đại lượng châu chấu cũng đã bắt đầu tiến vào hoang dã, khắp nơi gặm nhắm thảm thực vật.

Sở Diệp thông qua lưu ảnh thạch, mà nhìn thấy đại lượng châu chấu đang bay khắp nơi, nhíu mày nói: “Đám châu chấu này hình như có không ít con có màu sác lạ.”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Trong đám châu chấu có xuất hiện Cự Xích châu chấu.”

Loại Cự Xích châu chấu này, có thể tích lớn hơn châu chấu bình thường khoảng ba bốn lần, loại châu chấu này có sức ăn rất lớn, lực công kích và khả năng phòng ngự của chúng rất cao, nơi mà chúng đã đi qua, sẽ không còn một ngọn cỏ.

Châu chấu ăn càng nhiều thì phản hồi lực lượng của chúng sẽ càng lớn, số trứng nở ra sẽ càng nhiều. Mà loại Cự Xích châu chấu này là lần đầu bọn họ gặp hẳn là loài mới.

Lâm Sơ Văn nhìn hình ảnh, nói: “Nạn sâu bệnh lan nhanh như vậy, sớm muộn gì sẽ lan tràn đến Lưỡng Giới Thành.”

Sở Diệp híp mắt, nói: “Thật là phiền toái!”

Lâm Sơ Văn chống cằm, thầm nghĩ: Không Minh lão tổ hiện tại sợ là đã sứt đầu mẻ trán. Dù cho là lão tổ hô mưa gọi gió, thì khi gặp nạn sâu bệnh cũng khó mà giải quyết.

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp nói chuyện, thì một đạo tin tức được truyền tới.

Sở Diệp xem xét tin tức được truyền tới, nhướng mày, nói: “Lưỡng Giới Thành vừa mới tuyên bố một cái nhiệm vụ liên quan đến Linh Hầu thôn.“.

Mười vạn hoang man tuy rằng hẻo lánh ít dấu chân người, nhưng kỳ thật vẫn tồn tại một ít thôn xóm của dân bản xứ, mà những thôn xóm định cư nơi hoang dã như vậy, lại hay xuất hiện không ít người tài cùng những bí kỷ bất truyền.

Tỷ như Linh Hầu thôn, trong thôn có rất nhiều người nuôi dưỡng linh hầu, nghe nói trong thôn này còn có một con Trăn Hầu Chiến Tướng cấp 9, chiến lực cực cường, được mọi người trong Linh Hầu thôn xem là thần bảo hộ.

Thật ra Linh Hầu thôn cũng giống như các thôn khác, họ rất không thích có người lạ đặt chân vào trong thôn của họ.

Từ khi Lưỡng Giới Thành thành lập đến nay, Linh Hầu thôn cùng Lưỡng Giới Thành cũng không có liên hệ nhiều lắm, hiện giờ đại khái là do không còn biện pháp, cho nên mới tới cầu cứu Lưỡng Giới Thành.

Lưỡng Giới Thành liền đem yêu cầu của Linh Hầu thôn, thành nhiệm vụ rồi tuyên bố ra ngoài.

Theo Sở Diệp biết, Lưỡng Giới Thành từ khi thành lập Không Minh lão tổ đã rất hy vọng, có thể cùng những bộ lạc bản xứ thiết lập quan hệ ngoại giao, bù đắp, nhưng đáng tiếc, những thôn xóm đó vẫn luôn an phận ở một góc, tự cấp tự túc, bọn họ đối với đề nghị của Không Minh lão tổ cũng không có hứng thú, trước mắt nếu có thể mượn được sức của những thôn xóm thì sẽ là rất tốt, chỉ tiếc hiện tại Lưỡng Giới Thành thân mình còn khó bảo toàn, thật sự là không tìm ra được nhân thủ để trợ giúp.

“Linh Hầu thôn, gần đây có một đám Huyết Linh quả muốn thành thục.” Huyết Linh quả ẩn chứa một lượng khí huyết cực kỳ phong phú, có thể đề cao được huyết mạch của Hồn Thú giá trị vô cùng xa xỉ.

Huyết Linh quả ở Linh Hầu thôn còn phải bảy tám ngày nữa mới thành thục, nếu nạn châu chấu di chuyển đến đó, thì Huyết Linh quả chất chấn sẽ bị châu chấu ăn không còn, chẳng những Linh Hầu thôn sẽ tổn thất thảm trọng, châu chấu đàn cũng sẽ nhờ đó mà gia tăng thêm thực lực.

“Ta nhớ rõ ở Linh Hầu thôn còn nổi danh nhờ vào Hầu Tửu thì phải?” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy. Bọn họ lấy đó làm giao dịch để nuôi sống nhau.”

Trước đó khi chợ chung diễn ra, Linh Hầu thôn cũng có phái người tới tham gia, tổng cộng bán ra một trăm bình Hầu Tửu thì phải.

Trong Hầu Tửu có ẩn chứa linh khí phong phú, một trăm bình Hầu Tửu khi đó chỉ trong chớp mắt đã bị tranh mua hết.

Sở Diệp thu được tin tức có chút chậm, nên khi muốn mua rượu thì đã không còn, nên đành phải thôi.

Nếu hắn tiếp nhiệm vụ này, nói không chừng còn có cơ hội nếm thử Hầu Tửu của Linh Hầu thôn.

“Ngươi muốn nhận nhiệm vụ này?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhiệm vụ này thù lao rất phong phú, một trăm trái Huyết Linh quả lận đó.”

Nếu có đám Huyết Linh quả đó hắn có thể nhờ nó để giúp cho chiến lực của Ngân Sí Ong cấp 9 lại tăng lên thêm một ít, kể từ đó, khi lần sát khí tiếp theo được luyện ra thì tỷ lệ Ngân Sí Ong tiến giai Chiến Tướng thành công sẽ được đề cao thêm một ít.

Tiểu Bạch đôi mắt lượng lượng nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi tiếp nhiệm vụ này là đúng.”

Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Thật là khó có được a! Tiểu Bạch lại sẽ có lúc phụ họa cho hắn, gia hỏa này hơn phân nữa là vì rượu của Linh Hầu thôn nên mới muốn tới đó.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng được, vậy chúng ta khởi hành thôi.”

Nhiệm vụ mà Linh Hầu thôn đưa ra được rất nhiều Hồn Sư thấy hứng thú, nhưng hiện tại Hồn Sư ở Lưỡng Giới Thành đều không có phương pháp phân thân để đi làm nhiệm vụ, cho nên, nhiệm vụ rất dễ dàng bị Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đoạt đi.

Biết được Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cư nhiên còn có thời gian rảnh để nhận thêm nhiệm vụ, Hồ Minh Nguyệt không khỏi có chút ghen ghét hai người.

Nhận nhiệm vụ, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn dựa theo địa đồ, ngồi trên lưng tiểu hồ ly để đến Linh Hầu thôn.

Bên ngoài Linh Hầu thôn có trồng các loại cây ăn quả mà số cây ăn quả đó được trồng bao quanh Linh Hầu thôn.

“Vạn Mộc linh trận.” Sở Diệp thầm nói.

Vạn Mộc linh trận này là một loại linh trận cơ bản, thường được các thôn xóm có gieo trồng linh quả sử dụng, mà nó còn có công năng phòng ngự cùng ẩn nấp, linh mộc khi kết trái vừa có thể dùng để ăn, có thể xem như là hòn đá để chọi chim.

“Nơi này cũng có trận pháp sao?” Lâm Sơ Văn tò mò nhìn Sở Diệp nói.

“Cái trận pháp này cho dù là ta thì chỉ sợ chỉ có thể bố trí một phần nhỏ mà thôi, việc muốn bố trí Vạn Mộc linh trận cũng không phải là một việc đơn giản.”

Linh trận đối với mỗi một thân cây một vị trí, loại cây, đều có quy định nghiêm khắc, mỗi một thân cây đều có tác dụng riêng của nó.

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Linh hầu thôn có trận pháp sư? Nếu không sao có thể bài ra một cái linh trận to như thế này.”

Sở Diệp híp mắt, nói: “Hiện tại không biết còn hay không, bất quá, ta có thể khẳng định trước đây là có.”

Vạn Mộc linh trận không phải là trong một sớm một chiều có thể bố trí ra, nơi này mỗi một cây thụ linh đã có tuổi thọ ít nhất cũng đã vượt qua 300 năm, cái trận pháp này hẳn là đã được bố trí một đoạn thời gian.

Nghe nói không ít thôn xóm bản xứ ở nơi hoang dã, đều có lịch sử thập phần lâu đời vậy nếu xét theo như vậy thì đó là sự thật.

Đứng ở bên ngoài Linh Hầu thôn, Sở Diệp liền thấy được không ít những con khỉ nhỏ đang không ngừng nhảy nhót.

Mấy con khỉ nhỏ nhìn chằm chằm Sở Diệp một hồi, bỗng nhiên cầm lấy trái cây trong tay, hướng tới Sở Diệp rồi ném qua, ném xong, trong miệng còn phát ra khanh khách tiếng cười.

Một con Ngân Sí Ong bay lại, ngăn ở trước mặt Sở Diệp đoán lấy quả trái cây bị ném qua.

Con khỉ nhỏ thấy công kích đã bị ngăn lại, có chút tức giận múa may đôi tay, trong miệng phát ra từng trận hô cùng tiếng động.

Theo tiếng kêu của con khỉ nhỏ, trong rừng cây lại xuất hiện ra không ít con khỉ nhỏ, chạy ra.

“Chi chi, chi chi.....” Bầy khỉ hô bằng dẫn bạn, mấy trăm con khỉ liền nhảy ra.

Trong lúc nhất thời, đủ loại trái cây, từ bốn phương tám hướng bay tới chổ bọn họ.

Ngân Sí Ong nhanh chóng tứ tán bay ra xung quanh Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đem số trái cây bị ném qua, tất cả đều bị đoán lại.

Sở Diệp nhìn mấy con khỉ, thầm nghĩ: Linh Hầu thôn không hổ là Linh Hầu thôn, khỉ thật không ít, bất quá, nếu so ra vẫn là Ngân Sí Ong của hắn nhiều hơn.

Trái câu bị mấy con khỉ nhỏ ném qua, đều có phẩm chất không tệ, Ngân Sí Ong tiếp được trái cây, phần lớn là trực tiếp bỏ vào miệng ăn, mấy con khỉ nhỏ thấy tình hình như vậy thì càng tức giận chi chi kêu lớn.

Sở Diệp nhìn mấy con khỉ nhỏ đang tức muốn hộc máu kia, âm thầm buồn cười.

Sở Diệp nhìn mấy con khỉ nhỏ ở trên cây liền bĩu môi, Linh Hầu thôn này có nghi thức hoan nghênh thật đúng là đặc sắc.

Một cái lão giả mang theo vài người đi ra, “Là Sở đạo hữu, Lâm đ*o hữu tới.”

Sở Diệp chắp tay, nói: “Gặp qua đạo hữu, các hạ đây chính là tộc trưởng của Linh Hầu thôn đi.”

Khế ước thú sẽ ảnh hưởng tới phần nào đó dung mạo của chủ nhân, nên người Linh Hầu thôn khế ước chủ yếu là Linh Hầu nên bộ dạng cũng có đôi chút tương tự.

Sở Diệp nhìn sơ ngang nhóm người ra đón bọn họ của Linh Hầu thôn trưởng nhìn thì có vẻ già yếu nhưng lại là một Hồn Sư, còn những người khác phần lớn đều là Sĩ cấp cấp 7 cấp 8.

Lẫn trong nhóm người còn có cả một nhóm mấy đứa nhóc chừng 8-9 tuổi đi theo, hẳn là theo xem nháo nhiệt đây mà.

Tiểu hài tử trong tay cầm một quả đào, mà trên vai còn có một con khỉ đang ngồi xổm ở trên đó, con khỉ kia trong tay cũng cầm một cái quả đào, một người một hầu thần thái không có sai biệt.

Lão tộc trưởng gật đầu, nói: “Đúng vậy là ta, mà hai vị có thể đi đến đây thì cũng có thể thấy được hồn lực của hai vị là không tằm thường.”

Sở Diệp cười, nói: “Vạn Mộc linh trận của Linh Hầu thôn đúng là huyền ảo vô cùng, may mắn là ta có hiểu một ít trận pháp, nếu không chỉ sợ đi không tiến vào.”

Lão tộc trưởng có chút tự đắc nói: “Cái Vạn Mộc linh trận là do tổ tiên chúng tôi tạo ra, vẫn luôn phù hộ cho Linh Hầu thôn đến ngày hôm nay.”

Sở Diệp cười; nói: “Tổ tiên của các vị đúng là những trận pháp sư đại tài, nếu muốn tạo ra cái linh trận này hẳn là đã bỏ ra không ít thời gian cùng tâm huyết.”

Lão tộc trưởng gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Một trăm năm, tổ tiên ta vì bố trí cái trận pháp này, mà đã phải đi khắp hoang dã, tìm kiếm các loại cây, ước chừng chuẩn bị trong một trăm năm.”

Sở Diệp âm thầm líu lưỡi, một trăm năm, tính nhẫn nại cũng thật sự quá tốt, nếu đổi thàn hắn, khẳng định đã sớm từ bỏ.

Như là cảm ứng được Sở Diệp suy nghĩ cái gì, Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, khinh bỉ Sở Diệp không có nghị lực.

Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Tiểu Bạch thật là không biết nhìn đại cục a! Hắn chính là muốn chinh phục đỉnh cao nhân sinh, làm sao có thể vì một cái trận pháp mà bỏ ra nhiều thời gian như vậy.

“Hai vị thỉnh.....” tộc trưởng thân thiện nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đã làm phiền.”

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi theo lão tộc trưởng, tiến vào Linh Hầu thôn.

Ở trung tâm Linh Hầu thôn thôn có không ít đồng ruộng, phòng ốc, nhìn thì chút giống các thôn xóm nông thôn bình thường.

Trong ruộng thì đang có mấy con linh hầu thân hình to lớn đang xới đất, còn những con khác thì đang múc nước tưới cây.

“Sức lao động chính trong thôn chính là Linh Hầu sao?” Sở Diệp có chút giật mình nói.

Lão tộc trưởng cười. Nói: “Thôn dân sức lực không đủ, nên có rất nhiều chuyện cần thể lực lớn sẽ giao cho Linh Hầu đảm nhận, bất quá, những thứ cần độ tỷ mỹ thì vẫn là do thôn dân làm.”

Sở Diệp nhịn không được nói: “Linh Hầu trong thôn thật sự thông minh.....” Nghe nói Hầu Tửu của Linh Hầu thôn chính là Linh Hầu nhưỡng ra, không nghĩ tới đám Linh Hầu kia chẳng những có thể ủ rượu, còn biết trồng trọt.

Lão tộc trưởng cười, nói: “Không dám, không dám.”

“Đó chính là Huyết Linh quả sao?” Lâm Sơ Văn nhìn từng viên trái cây có màu sắc hông diễm nói.

Huyết Linh quả có màu sắc diễm lệ, nhìn chúng giống như những viên hồng mã não đang được treo trên cây.

Tộc trưởng Hầu thôn gật đầu, lại vừa vui vừa buồn nói: “Đúng là nó.”

Hầu thôn sống cách biệt thế gian, mà Huyết Linh quả cũng thuộc về cơ mật của hầu thôn, nếu không phải lần này nạn sâu bệnh đột kích, không có cách nào khác thì Linh Hầu thôn cũng sẽ không để chuyện này bại lộ ra.

Tiểu hồ ly nhìn Huyết Linh quả, lắc lắc cái đuôi, không có bao nhiêu hứng thú.

Tiểu Bạch ghé vào trên vai Sở Diệp lười biếng đánh cái ngáp, nó đối với Huyết Linh quả cũng không có mấy hứng thú.

Mấy thôn dân nhìn tiểu hồ ly cùng Tiểu Bạch phản ứng, sắc mặt liền cổ quái, Huyết Linh quả đối với hầu thôn là chí bảo, dĩ vãng khi có Hồn Thú tới làm khách một khi chúng nhìn đến Huyết Linh quả đều là đi không nổi, một đám chỉ biết nhìn chằm chằm trái cây mà chảy nước miếng, làm trò cười cho thiên hạ, nhưng con tiểu hồ ly cùng con Tiểu Bạch miêu kia cư nhiên lại đối với Huyết Linh quả không có hứng thú, làm cho thôn dân nhìn tiểu hồ ly cùng bạch miêu thêm vài lần, cũng có chút thất bại.

Huyết Linh quả có thể cải thiện huyết mạch của linh thú, linh thú huyết mạch càng kém, hiệu quả càng tốt.

Trên thực tế, Huyết Linh quả đối với Hồn Thú Thượng hạ phẩm cũng sẽ có không nhỏ tác dụng, nhưng cố tình Tiểu Bạch lại là ngàn năm khó gặp Cực phẩm Hồn Thú, còn tiểu hồ ly thị lại ăn quá nhiều Cửu Vĩ Hồ Thảo cùng Thảo Dược Gà, nên ánh mắt cũng bị kéo quá cao.

Nhưng ong đàn, lại là có chút xao động, tựa hồ là muốn ăn.

Lâm Sơ Văn nhìn tộc trưởng, nói: “Số linh quả này, còn cần bảy tám ngày mới thành thục a!”

Tộc trưởng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nạn châu chấu nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày liền sẽ tới đây.” Muốn ở trong nạn châu chấu mà bảo vệ được Huyết Linh quả là chuyện không dễ, bất quá, nếu cùng đường thì bọn họ chỉ có thể hái đi những quả đã thành thục trước, nhưng số lượng chỉ được một phần nhỏ mà thôi.

Tộc trưởng cau mày, nói: “Châu chấu đều không có lý trí, chúng nó sẽ không quản Huyết Linh quả đã thành thục hay không, chúng nhất định sẽ đem số linh quả này ăn hết.”

Nếu, đến lúc đó không còn cách nào, cũng chỉ có thể đem tất cả Huyết Linh quả hái xuống, cũng không thể để đám sâu kia nhặt được tiện nghi.

Sở Diệp híp mắt, ám đạo; nếu giờ đây hái hết Huyết Linh quả, giống như có chút phí phạm của trời, mà việc thu hoạch Huyết Linh quả sẽ có quan hệ trực tiếp tới thù lao lần này của bọn họ.

Sở Diệp châm chước một chút, nói: “Ta biết có một loại dược tề, có thể đẩy nhanh quá trình thành thục của Huyết Linh quả. Nhờ đó mà giúp cho linh quả chín sớm hơn tránh đi được nạn châu chấu.”

Tộc trưởng mở to hai mắt, có chút khó có thể tin nhìn Sở Diệp, nói:“Lời này là thật sao?”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Tự nhiên là thật, bất quá loại dược tề này trước nay ta chỉ sử dụng trên linh thảo, còn đối với Huyết Linh quả có hiệu quả hay không thì ta không được biết.”

Tộc trưởng có chút kích động nói: “Thử xem cũng không sao.”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nếu đã như thế vậy phiền tộc trưởng an bài cho chúng ta một phòng, loại dược tề này hiện tại ta không có nên yêu cầu cần có nơi để điều phối ra.”

Tộc trưởng có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Diệp, nói:“Hay là Sở thiếu chính là Dược Tề Sư?”

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Ta không phải, Sơ Văn mới là Dược Tề Sư.”

Lão tộc trưởng nhìn Lâm Sơ Văn, có chút ngoài ý muốn nói: “Nguyên lai Lâm thiếu còn có một thân phận như vậy, thất kính thất kính.”

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ biết luyện chế một ít loại dược tề bình thường mà thôi, cũng không đáng giá gì.”

Lão tộc trưởng vội nói: “Liền tính chỉ là hiểu một ít, kia cũng rất khó được.”

Ủ chín dược tề cũng có vài loại, nhưng hơn phân nữa đều sẽ có để lại tai hoạ ngầm, tỷ như ảnh hưởng đến dược hiệu của linh quả, bất quá, nếu là dùng linh tuyền để luyện chế, thì tác dụng phụ trong dược tề sẽ bị đẩy xuống rất thấp.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Ta trước phối trí trước một đám, tộc trưởng trước hãy thực nghiệm một chút, nhìn xem hiệu quả như thế nào rồi lại nói tiếp.”

Tộc trưởng gật đầu, vội vàng nói: “Tốt, tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.