Khi mới tới Long Nhai thôn trên người Sở Diệp có 150 đồng vàng, hắn bỏ tiền tu sửa phòng óc, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, mua hạt giống linh dược, mấy thứ linh tinh vụn vặt khác cũng tốn gần hai mươi cái đồng vàng.
Vừa mới ra ngoài một chuyến Sở Diệp tốn 30 đồng vàng mua một quyển trục kế ước, tốn 20 đồng vàng mua 1 cái vợt bắt côn trùng, 30 đồng vàng mua hai viên Hồn Tinh hệ Mộc, 10 đồng vàng mua một ít mật Thảo Tinh Ong, 10 đồng vàng mua một ít Phục Linh Dịch, trên người chỉ còn lại có 30 đồng vàng.
Sở Diệp lắc đầu đem những ý nghĩ lung tung quăng ra sau đầu rồi mọi thứ đâu sẽ vào đấy thôi, việc cấp bách là vào núi, tìm cơ hội tiếp xúc với tiểu ong chúa thua cuộc, nếu mà thuận lợi trò chuyện, hẳn là hắn có thể có được một con Hồn Sủng.
Nghĩ đến Hồn Sủng, Sở Diệp liếm liếm môi, lộ ra vài phần chờ mong. Tình cờ gặp gỡ, xuyên tới cái thế giới thần bí, Sở Diệp vì thế không muốn chỉ làm một người bình thường.
Sở Diệp vác bao vào núi, cái bao chỉ là ngụy trang thôi, đại bộ phận bảo bối đều được đặc trong không gian.
“Diệp thiếu, vào núi à!”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Thôn dân nhìn Sở Diệp, nói: “Chẳng lẽ Diệp thiếu là muốn vào núi tìm kiếm Hồn Sủng?”
“Cầu may thôi”
Thôn dân có chút cảm thán nói: “Việc này thấy vậy chứ không dễ dàng gì đâu.”
Sở Diệp cười cười, nói: “Thử vận may cũng không sao.”
Sau khi Sở Diệp vào núi, dừng chân phía ngoài lãnh địa của Ngân Sí Ong. Ngân Sí Ong ủ Ngân Tuyết mật giá trị của loại mật này rất xa xỉ. Cho nên có rất nhiều thôn dân vì đồng vàng mà không màng mạo hiểm thâm nhập vào lãnh địa của Ngân Sí Ong cướp mật, nhưng đàn ong quý nhất chính là mật của chúng thêm vào đó Ngân Sí Ong rất hung tàn do đó những thôn dân đi cướp mật đều chết dưới độc châm của chúng.
Đồng vàng tuy tốt nhưng suy cho cùng cũng không quý bằng mạng, thôn dân chết dưới độc ong rất nhiều, từ đó thôn dân dần không giám đi cướp mật nữa.
Dù đàn ong đang trong lúc rối loạn. Nhưng ong canh gác luôn thai nhau tuần tra không sao nhãn nhiệm vụ Sở Diệp cũng không giám đến quá gần.
Sở Diệp lấy la bàn từ trên người ra, tìm một chỗ an toàn mà ngồi chờ.
Sở Diệp đợi hơn một ngày, điểm sáng của lão ong chúa trên la bàn ngày càng yếu dần và cuối cùng nó cũng đã tắt.
Điểm sáng của lão ong chúa nháy mắt biến mắt, thì hai điểm màu xanh lục còn lại đột nhiên sáng lên rất nhiều.
Sau khi lão ong chúa qua đời sẽ lưu lại Hồn Tinh, ong chúa kế nhiệm có thể hấp thu Hồn Tinh, để nhanh chóng trưởng thành, Hồn Tinh chỉ có một, tân ong chúa lại có hai con, hiển nhiên là không đủ chia.
Ong đàn tựa hồ cảm ứng được lão ong chúa chết đi, xao động một hồi.
Đàn ong kêu vang lên, vô số Ngân Sí Ong ở trong không trung không ngừng bay múa, giống như đang đưa tiễn lão ong chúa quãng đường cuối.
Sở Diệp thành thành thật thật ghé vào trong bụi cỏ, chút nào không dám ngoi đầu ra xem xét.
Lão thủ lĩnh đã chết, đây là lúc đàn ong rối loạn nhất, lúc này nếu hắn để đàn ong phát hiện ra sự tồn tại của hắn thì đàn ong sẽ điên cuồng mà giết chết hắn là cái chất.
Trước khi đi vì phòng ngừa bất trất, Sở Diệp ở trong thôn mua 2 túi Vô Vị phấn từ một thợ săn, rồi đem phấn rắt lên người nếu không thì bây giờ hắn giữ nhiều lành ít rồi.
Sở Diệp nhìn vào la bàn, hai điểm màu xanh lục ánh sáng của chúng đan xen vào nhau, ánh sáng không ngừng lập loè.
Không ít ong đàn hướng tới phía đông đại bản doanh bay qua đó Sở Diệp thầm nghĩ: Đàn ong bay qua đó, không biết có phải hay không là muốn đi quan chiến.
Áng sáng trên la bàn lúc sáng lúc tối, càng lóe càng nhanh, Sở Diệp âm thầm suy đoán trong rừng bây giờ chiến đấu nhất định thập phần kịch liệt.
Vị trí hiện tại của Sở Diệp cách đại bản doanh có chút xa.
Ong đàn bây giờ đều hướng tới đại bản doanh tụ tập bay qua đó, toàn bộ rừng cây im ắng, cho người ta một loại cảm giác hoang vắng.
Sở Diệp hướng mắt lên không trung hướng Đông sơn lĩnh.
Trên không hướng Đông sơn lĩnh, đang tụ một vài đàn ong lớn nhìn từ xa như những đám mây màu bạc.
Sở Diệp nhìn những đám mây do đàn ong tạo thành, Sở Diệp âm thầm cảm thán, trong núi Ngân Sí Ong thật là không ít!
Khó trách tại sao Ngân Sí ong lại có thể một mình chiếm một núi dân thường không ai dám chọc.
Ước chừng trôi qua hai canh giờ, la bàn biểu thị một đóm sáng màu xanh lục đàn lung lay bay ra từ trong đại bản doanh ong đàn bay đi ra ngoài, Sở Diệp đánh giá thắng bại hẳn là đã phân ra.
“Ong ong ong” Sở Diệp nghe được từ xa xa truyền đến tiếng ong kêu, tiếng ong kêu càng lúc càng lớn, mang theo vài phần vui mừng.
Sở Diệp âm thầm suy đoán, ong đàn chắc đang ở ăn mừng tân vương ra đời, tiểu ong chúa mới này không biết có bao uy phong.
Trên không trung từng đám mây ong đang tản ra, có vô số Ngân Sí ong đang nhảy múa, cảnh tượng thực là hoành tráng.
Người thắng vạn chúng chú mục, kẻ thua không ai hỏi thăm, Sở Diệp vì tiểu ong chúa thua trận mà bi ai một phen, hướng tới điểm sáng bay ra Sở Diệp nhanh chóng đuổi theo.