Editor: Tĩnh
Bên trong phòng tu.
Sau một lúc tu luyện Lâm Sơ Văn mở mắt ra, liền thấy Sở Diệp đang chống cằm tròng mắt thì cứ quay tròn, Lâm Sơ Văn nghĩ là đối phương hẳn đang lại lại sử dụng Thông Cảm kỹ năng.
“Thế nào?
“Đại bộ phận đi rồi, nhưng còn để lại mấy ngươi, chờ ba tháng sau ngươi vừa xuất quan phỏng chừng sẽ có người ở bên ngoài chờ sẳng.” Sở Diệp có chút trào phúng nói.
Lâm Sơ Văn trầm mặt xuống, hỏi một chút nói: “Mặt kệ bọn họ đi!”
“Ta nhìn thấy một nữ tử khoản mười sáu mười bảy tuổi, nhảy nhót lung tung y như con khỉ cô ta cũng là người nhà các ngươi người sao?” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: "Lâm gia không ai giống như vậy.” Lâm gia hình như đâu có ai lớn lên giống con khỉ đâu.
Sở Diệp ngươi nhìn thấy gì, miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cho ta về cô nương kia: “Nàng ta trên đầu có mang một cây trâm khá to.”
“Chất là Lâm Tư Tuyết đi! Có phải là mang một cây kim sắc phượng thoa?” Hắn nhớ rõ Lâm Tư Tuyết rất thích cây trâm trên đó có đính trân chân châu thành hình đuôi phượng, hắn cảm thấy có chút khoa trương, nhưng Lâm Tư Tuyết lại xem nó bảo bối, chỉ cần cô ta ra cửa đều sẽ mang một bên đầu.
Sở Diệp gật đầu, “Đúng vậy.”
“Không nghĩ tới, cô ta cũng ở chỗ này.” Lâm Tư Tuyết lớn lên tuy rằng so với Lâm Mộng Dung thì kém một ít, nhưng cũng được xem là người có nhan sắc, vậy mà trong mắt Sở Diệp thì chính là một con khỉ.
“Ngươi cùng cô ta quan hệ, có phải không tốt lắm thì phải?” Theo những gì mà Ngân Sí Ong truyền tới thì hình như cô ta không thích Lâm Sơ Văn còn nói mấy lời khó nghe nữa chứ!
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Chúng ta quan hệ, đúng là không tốt."
Gia gia của Lâm Mộng Tuyết là người thường xuyên tìm gia gia hắn luyện dược, nhưng ông lúc nào cũng chỉ chuẩn bị hai phần dược liệu, còn lại toàn bắt gia gia gắn tự lo liệu. Nếu chỉ một hai lần thì không nói làm gì, nhưng lần nào cũng thế.
Nhưng gia gia hắn xác suất luyện dược tề thành công chỉ có một phần ba, nên đôi lúc phải tự mình bù thêm dược liêu. Nhưng sau đó gia gia phát hiện, gia gia của Lâm Mộng Tuyết nhờ gia gia hắn luyện dược không phải để ông ta sử dụng, mà là ông ta lấy số dược tề đó đem đi bán để kiếm lời. Rồi bị gia gia phát hiện, nên từ đó gia gia không chịu luyện cho ông ta nữa
Đối phương bởi vậy nên ghi hận gia gia, nên cũng lén lút nói không ít lời bậy bạ về gia gia, cũng là do tính tình gia gia quá tốt nên không cũng bọn họ xé rách mặt.
Sở Diệp lắc đầu, ghét bỏ nói: “Nha đầu đó miệng cứ quang quát cả ngày, nhìn là biết người không tốt lành gì, ai mà cưới nàng vậy liền phải xui xẻo.
“Ngươi đó!” Lâm Sơ Văn lắc đầu bật cười.
Sở Diệp vẻ mặt đoan chính nói: “Ta thấy người Lâm ngươi sẽ không dễ dàng từ bỏ, ngươi tính toán làm sao bây giờ?
Lâm Sơ Văn rầu rĩ nói: “Ba tháng sau rồi nói."
Tiểu hồ ly ném đuôi to, cọ cọ vào cổ Lâm Sơ Văn, tỏ vẻ an ủi.
Lâm Sơ Văn ôm tiểu hồ ly cười cười, xoa xoa đầu tiểu hồ ly.
“Hoàn cảnh tu luyện ở đây khá tốt, ở đây tu luyện ba tháng cũng tốt".
Trước đó hồn hải của hắn luôn bị đau nhưng từ khi hắn vào ở đây thì tình trạng đã được cải thiện rất nhiều, Tiểu Ngân cũng từ Hồn Thất mà đi ra.
Lúc đầu Sở Diệp vào đây ở chỉ là vì tránh họa, nhưng khi tới đây hắn lại có chút thích hoàn cảnh ở phòng tu luyện.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Phòng tu luyện vốn dĩ rất thích hợp cho việc tu luyện.” Một tháng 3000 đồng vàng, này giá thêu cũng không thấp a!
Nhanh tu luyện đi, không nên lãng phí.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng đúng."
Tiểu Ngân ong ong kêu hai tiếng, Sở Diệp gật gật đầu, từ trong túi không gian lấy ra sữa ong chúa còn có tinh hạch.
Tiểu Ngân trước đó đã thu hoạch được không ít thứ tốt, nhưng bọn họ gần đây vẫn phải luôn chạy ngược chay xui, nên không có thời gian tu luyện đàn hoàng. Nhưng giờ đây đã thời gian cũng nên tập trung vào việc tu luyện để đề cao thực lực.
Tiểu hồ ly nhìn đến sữa ong chúa, không khỏi có chút thèm, Tiểu Ngân vẫn luôn tuân theo quy tắc có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nên phân cho tiểu hồ ly một nửa.
“Tiểu Ngân cũng quá khách khí." Lâm Sơ Văn có chút ngượng ngùng nói.
Sở Diệp cũng không thèm để ý nói: “Không có việc gì, sữa ong chúa mà thôi, chờ tới khi tiến vào Tuớng cấp Tiểu Ngân cũng có thể ủ ra mật có phẩm chất như vậy thôi."
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Cũng đúng.”
Sở Diệp lấy ra một lọ dược tề uống vào, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện hồn lực.
Không uổng công Sở Diệp dùng nhiều tiền như thế để mua Đoán Hồn Dịch, Đoán Hồn Dịch có hiệu quả tốt hơn so với những loại dược tề linh hồn mà Sở Diệp trước đó, hồn hải đau cũng giảm không ít.
Đầu Sở Diệp đã đau được một khoảng thời gian, khiến hắn gần đây chẳng có được một giấc ngủ tử tế nào.
Nay đau đầu đả giảm bớt, nên Sở Diệp định sẽ tu luyện nhưng tu luyện chưa được bao lâu liền ngủ rồi.
Lâm Sơ Văn nhìn thấy Sở Diệp giang rộng hai tai hai chân y như hình chữ X, không hề có chút hình tượng gì, nhịn không được cười cười.
Lâm Sơ Văn đi tới bên người Sở Diệp, lấy ra một cái chăn mỏng, đắp lên cho Sở Diệp.
Lâm Sơ Văn không cần nghĩ cũng biết gia tộc của hắn đanh đánh chủ ý gì.
Thấy được thái độ của gia tộc như vậy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thê lương.
Nhìn Sở Diệp ngủ,làm cho trong lòng Lâm Sơ Văn ấm áp dào dạt, hắn chẳng sợ đám người ngoài kia nói hắn xấu xa ra sau, nhưng người này vẫn luôn đứng về phía hắn, mọi chuyện cũng vì hắn mà suy nghĩ.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, thầm nghĩ: Chỉ cần có người này luôn ở bên hắn, hắn chẳng sợ sẽ có bao nhiêu người ở sau lưng chỉ trích hắn, hắn chẳng quan tâm bọn họ, nhưng hắn thật sự đã rất may mắn khi gặp được Sở Diệp ngây khi hắn tuyệt vọng nhất, là Sở Diệp cũng đã cho hắn hy vọng về cuộc đời. Cả đời này người hắn tin tưởng nhất chỉ còn Sở Diệp mà thôi.
Mộ Lăng Thiên đi vào phòng, nhìn thấy Lâm Mộng Dung thần sắc cô đơn ngồi ở trước bàn mà phát ngốc.
“Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?” Mộ Lăng Thiên hỏi.
Lâm Mộng Dung lắc đầu, “Gia tộc vốn cho vài trưởng lão đến đây để tìm Sơ Văn quay về, nhưng không ngờ đệ ấy đi thêu một phòng tu luyện để bế quan, để tránh mặt người trong gia tộc, mà người bên phía phòng tu luyện cũng không cho các trưởng lão vào đó. Mà còn thêu liên tục cả 3 tháng."
Lâm Mộng Dung ẩn ẩn có loại cảm giác, Lâm Sơ Văn là đang cố tình tránh bọn họ, trước đó gia tộc cũng phái người đi Long Nhai Thôn những cũng không thu hoạch được gì, lần này cũng thế.
Mộ Lăng Thiên gật đầu, nói: “Bế quan sao? Chẳng lẽ là muốn đột phá?”
Lâm Mộng Dung nghe Mộ Lăng Thiên nói như thế, sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn là lâm vào bình cảnh sao? Bây giờ nàng không biết Lâm Sơ Văn đã đến cảnh giới gì, từ khi gặp nhau đến giờ Lâm Sơ Văn luôn đem Tuyết Bảo giấu đi nên nàng cũng không nhìn ra gì.
“Không biết có thể đi bỏ ra chút tiền để cho họ cho người bên gia tộc ta đi vào đó được không". Ba tháng thật sự quá lâu.
Mộ Lăng Thiên lắc đầu; nói: “Không được, phòng tu luyện xưa giờ đều có nguyên tắc không ai giám phá vở quy tắc mà cho người không phận sự mà tiến vào. Nơi đó được tạo ra để cung cấp một nơi cho các Hồn Sư và Hồn Thú tu luyện hoặc đột phá, nơi đó không phải là nơi dễ trêu vào. Làm không cẩn thận sẽ gặp rắt rối."
Trước kia đã phát sinh một vụ, có người trong khu tu luyện vì đã nhận tiền người ta nên cho họ tiến vào, xong có một tu sĩ mướn phòng tu luyện ở đó bị giết, sau khi điều tra thì phát hiện do người ở khu tu luyện vì ham lợi nên mới xảy ra cớ sự, nên đã làm cho danh tiếng của khu tu luyện ảnh hưởng rất lớn. Sau đó đã lập ra quy tắc chỉ cần có người mướn phòng tu luyện thì họ sẽ chính là người quyết định có cho người ta tiến vào hay không, nếu ai dám vi phạm quy tắc sẽ bị xem như đang tuyên chiến với khu tu luyện.
Lâm Mộng Dung thở dài, có chút mất mát nói: “Vậy thì không được."
Mô Lăng Thiên cười cười, nói: “Phòng tu luyện giá cả xa xỉ, đường đệ của ngươi, hẳn là sẽ không ở đó bao lâu liền sẽ đi ra thôi".
Lâm Mộng Dung hít sâu một hơi, nói: “Hắn thuê ba tháng."
Mộ Lăng Thiên sắc mặt biến đổi, nói: “Ba tháng, đường đệ của ngươi cũng quá xa xỉ! Lúc trước là mua linh thảo, dược tề, hiện tại thì đi thêu phòng tu luyện."
Lâm Mộng Dung nhíu đầu mày, thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn thật sự lấy ra ở đâu mà nhiều tiền như thế làm nàng hơi bất ngờ.
“Ba tháng a!” Mộ Lăng Thiên nhăn nhăn mày, hắn vốn còn muốn tìm Lâm Sơ Văn để nói chuyện, nhưng đối phương lại đi thuê phòng tu luyện đến tặng ba tháng, hắn chờ đến đó không được.
“Đường đệ ngươi đi thuê phòng tu luyện, vậy còn Sở Diệp đâu?
“Đường đệ cùng hắn thuê chung một phòng tu luyện.” Lâm Mộng Dung nói
Mộ Lăng Thiên nghe được Lâm Mộng Dung nói, trong lòng có chút hụt hẫng.
“Mộng Dung, gia tộc đã thúc giục ta vài lần, hai ngày nữa ta liền phải trở về, ngươi có nguyện ý cùng ta quay về Mộ gia không?” Mộ Lăng Thiên mấy ngày nay vẫn luôn tưởng ở Tam Dương Thành chiêu mộ Dược Tề Sư, nhưng lại không thuận lợi cho lắm nêm Mộ Lăng Thiên tính toán tạm thời từ bỏ chuyện chiêu mộ.
Lâm Mộng Dung cười cười, gật đầu, nói: “Ta tất nhiên là nguyện ý cùng ngươi cùng nhau trở về.
Điều kiện tu luyện ở Mộ gia so Lâm gia tốt hơn nhiều, ở Mộ gia nàng mới có thể được càng nhiều chổ tốt để phát triển.
Bên trong phòng tu luyện.
Sở Diệp tốn năm ngày thời gian, để luyện hóa một lọ Đoán Hồn Dịch, Hồn Thất cũng khuếch trương được khoảng 30 phần trăm không cần xem thường 30 phần trăm đó, Hồn Thất khuếch trương không phải là chuyện dễ dàng đi được đến đây đã là kết quả ngoài dự liệu của Sở Diệp.
Sở Diệp không ngừng cố gắng lại uống thêm một lọ dược tề, hơn mười ngày sau, Sở Diệp bắt đầu luyện hóa lọ Đoán Hồn Dịch thứ 3, Tiểu Ngân thuận lợi tiến giai tiến vào cấp 8.
Trên thực tế, Tiểu Ngân đã sớm có thể tiến giai, chỉ là Sở Diệp hồn lực không đủ nên mới chậm trễ mấy ngày.
Tiểu Ngân sau khi tiến giai, thì trạng thái có chút không ổn.
Nhưng cũng vừa hay bọn họ hiện tại đang ở phòng tu luyện ở đây rất phù hợp cho tu luyện. Cũng giúp cho Tiểu Ngân cũng cố thực lực.
Sở Diệp tốn thời gian gần hai tháng, để đem mười lọ Đoán Hồn Dịch hấp thụ hết.
Mười lọ Đoán Hồn Dịch sau khi bị hấp thụ toàn bộ, hồn thất của Sở Diệp khuếch trương được khoảng 80 phần trăm của một.
Trạng thái của Tuyết Bảo cũng không tồi, sau khi dùng Cửu Vĩ Hồ Thảo, huyết mạch của Tuyết Bảo lại tăng lên, Lâm Sơ Văn còn vì Tuyết Bảo mà luyện chế không ít dược tề.
Sở Diệp đang xem xét ngọc trụy không gian, lại phát hiện hạt giống của Cữu Vĩ Hồ Thảo mà trước đó hắn giep trồng, tất cả đều nẩy mầm mà còn có hai cây đã thành thục.
Sở Diệp đem Cửu Vĩ Hồ Thảo từ trong không gian lấy ra, rồi gở lấy hạt giống hạt giống rồi ném cho Lâm Sơ Văn.
Tuyết Bảo nhìn thấy hai cây Cửu Vĩ Hồ Thảo, lỗ tai lập tức dựng thẳng, đôi mắt nở rộ ra ánh sáng sáng quắc.
Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Làm sao ngươi có?
“Cái này ngươi không cần quan tâm,miễn là có biện pháp là được."
Lâm Sơ Văn nhấp môi, trong lòng âm thầm suy đoán. . Truyện Bách Hợp
Nhưng suy đoán kia làm cho hắn hoẳng sợ, nhưng hắn sẽ không đi hỏi Sở Diệp.
“Thật tốt quá, có này hai cây hồ thảo, Tuyết Bảo hẳn là cũng có thể tiến giai cấp 8.” Lâm Sơ Văn kích động một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Chờ Tuyết Bảo tiến giai cấp 8, chúng ta liền rời đi trước khi phòng tu luyện hết hạn thuê."
Tính toán một chút thời gian thì cũng đã qua 2 tháng, bọn người Lâm gia chất chấn sẽ quay lại đây, bọn họ tốt nhất vẫn là nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Phòng tu luyện giá cả xa xỉ, cho dù bọn họ trả phòng trước thời hạn thì cũng sẽ không được trả lại tiền dư. Mà hầu hết các Hồn Sủng Sư thuê phòng thì họ sẽ không bỏ phí dù chỉ một giây. Dựa vào đây mà suy đoán người Lâm gia cũng sẽ nghĩ như thế nêm họ sẽ chờ đêna ngày thêu cuối cùng mới chạy qua đây.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng được."
Lâm Sơ Văn sờ bộ lông xỏa tung của Tuyết Bảo thầm nghĩ gần đây bộ dạng của Tuyết Bảo phát triển rất mau, mà mấy trưởng lão chưa chất là đối thủ của nó khi đánh nhau. Nhưng hắn lại không muốn dây dưa vào bọn người kia dù chỉ một giây, hơn nữa bọn họ cũng là trưởng bối, nên tạm thời không muốn cùng họ xé rách mặt, vì vậy hắn thà tốn tiền chứ không muốn gặp mặt bọn họ.