Editor: Tĩnh
Sau khi đã nếm thử rượu Đoán Hồn Rượu, Tiểu Ngân muốn ngừng mà ngừng không được, mỗi ngày đều phải uống được nữa vò mới cam tâm.
Tiểu Ngân uống no rồi liền ngủ, có một lần trực tiếp ngủ trong lu rượu, dọa Sở Diệp hoảng sợ một phen.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn suốt ngày ở trong động, nhàm chán không có gì làm, liền cùng nhau ngồi ngắm Tiểu Ngân đang nằm ngủ trên phiến đá.
Sở Diệp có chút vô ngữ nói: “Không nghĩ tới, thân hình của Tiểu Ngân nhỏ như thế, vậy mà có thể uống nhiều như vậy."
"Đúng là không tin được." Lâm Sơ nhìn Tiểu Ngân trong lòng âm thầm thắc mất thân hình Tiểu Ngân chẳng có bao lớn vậy mà ngày nào cũng phải uống, cũng không biết số rượu đó chạy đi đâu hết rồi. Mà hắn cũng là lần đầu thấy Ngân Sí Ong mà thích uống rượu. Mà ba ngày là Tiểu Ngân uống hết một vò.
" Mặt kệ nó đi, nó thích thì cứ để nó uống." Lâm Sơ Văn cũng nhìn ra Đoán Hồn Rượu đối với Tiểu Ngân rất tốt, mấy ngày nay hắn cảm nhận được uy áp trên người Tiểu Ngân đề cao không ít, mà độ phục tùng của ong đàn ngày càng cao.
"Ta cũng phải nổ lực uống hết đám rượu này."
Sở Diệp thầm nghĩ: bây giờ Nhiều Tiểu Ngân là đối thủ cạnh tranh với hắn nếu hắn không nỗ lực uống nhiều một chút thì số rượu này sẽ bị Tiểu Ngân uống hết, nếu hắn để thua Tiểu Ngân vậy thì rất mất mặt, không lẻ hắn lại đi thua một con ong.
Vì muốn nhanh chống để linh hồn lực tăng lên, Sở Diệp đã uống liên tiếp ba vò, uống xong cả người cũng mơ hồ.
Sở Diệp khi say thì bắt đầu hành động ngốc nghếch, Tiểu Ngân khi say thì thích đung đầu vào tường, mà Sở Diệp cũng thế hắn bảo Lâm Sơ Văn ngồi coi hắn biểu diễn thiết đầu công, nếu không đụng đầu vô đá thì Sở Diệp chuyển sang múa.
Lâm Sơ Văn sợ Sở Diệp bị thương nên ôm hắn lại không cho hắn biểu diễn thiết đầu công, ai ngờ khi say sức lực của Sở Diệp lại tăng mạnh, hắn ôm Lâm Sơ Văn lăn vài vòng trên đất.
Lâm Sơ Văn không đẩy Sở Diệp ra được nên đành kêu tiểu hồ ly vào giúp. Nếu theo lẽ thường nếu tiểu hồ ly thấy ai đè Lâm Sơ Văn như thế nó đã lao vào đánh người đó rồi.
Nhưng người " tập kích" lần này lại là Sở Diệp. Mà Sở Diệp thì rất biết lấy lòng tiểu hồ ly ngày thường cho nó ăn không ít Cữu Vĩ Hồ Thảo, có đồ ăn gì ngon cũng không quen nó, thường nó y như Lâm Sơ Văn vậy. Nên ấn tượng của tiểu hồ ly với Sở Diệp rất tốt, nên nó thấy Sở Diệp là đang đùa giởn với Lâm Sơ Văn thôi.
Tiểu hồ ly thấy hai người đang "chơi đùa" nó cũng nhảy vào gia nhập nhảnh lên lưng Sở Diệp nhúng nhảy.
Lâm Sơ Văn vốn tìm tiểu hồ ly để giúp đở nhưng nó lại hùa theo Sở Diệp, Lâm Sơ Văn bây giờ có chút bất lực.
“Đại mỹ nhân.” Sở Diệp mở to mắt say lờ đờ, nhìn chằm chằm Lâm Sơ Văn vài lần, còn đè người ta hôn mấy cái.
Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp kêu mình là đại mỹ nhân, thì cảm thấy y như có luồng điện vừa chạy qua người, làm hắn vừa xấu hổ vừa tức. Còn bị hôn thêm mấy cái làm cả người Lâm Sơ Văn nóng như lửa.
Lâm Sơ Văn tiếp tục đẩy Sở Diệp ra nhưng Sở Diệp y như tiểu hài tử có được món đồ chơi yêu thích làm sao dễ dàng buông tay.
Lâm Sơ Văn bây giờ rất muốn đạp Sở Diệp một cái nhưng lại sợ làm đau người ta. Sở Diệp y như con mèo nhà mà ở trong lòng Lâm Sơ Văn quạy phá một phen. Lâm Sơ Văn cả người đầy mồ hôi mà vẫn chưa đẩy được Sở Diệp ra.
Mà tiểu hồ ly còn ở một bên góp vui, khiến chút nữa làm Lâm Sơ Văn tức học máu.
Sở Diệp sau một hồi ầm ỉ cũng yên lặng mà ngủ.
Tiểu hồ ly thấy mặt Lâm Sơ Văn đỏ mặt kêu " Pi" một tiếng. Khi nghe tiểu hồ ly kêu mình Lâm Sở Văn nhìn bộ dạng ngây ngô của nó trong lòng có cảm giác muốn đánh người.
Sau khi Sở Diệp chịu yên lặng mà ngủ, không lâu sau Tiểu Ngân cũng mơ hồ tỉnh lại.
Tiểu Ngân lung lay bay đến trước mặt Lâm Sơ Văn, phành phạch cánh.
Lâm Sơ Văn trong lòng chột dạ, chỉ cảm thấy bị đôi mắt đen nhánh của Tiểu Ngân nhìn thấu, càng thêm tâm phiền ý loạn.
Tiểu hồ ly lại “Pi” kêu một tiếng, thay Tiểu Ngân bắt đầu làm phiên dịch, “Chủ nhân, Tiểu Ngân hỏi ngươi, lỗ tai của ngươi sau có màu hồng vậy, có phải là bị muỗi cắn không."
Lâm Sơ Văn đen mặt, cảm thấy huyệt thái dương đang không ngừng nhứt nhối. Hồn Sủng hình như có lông hay không có lông đều thích hóng chuyện.
............
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Sở Diệp có chút ngượng ngùng.
Tối hôm qua Sở Diệp uống say nên không nhớ rõ tất cả chuyện mình đã làm, nhưng ít nhiều cũng nhớ một số ký ức vụn vặt.
Sở Diệp tràn đầy xấu hổ nói: “Ngày hôm qua xin lỗi đã gây phiền toái cho người."
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Sở Diệp chú ý tới cổ của Lâm Sơ Văn có mấy cái dấu hồng hồng, liền đỏ mặt.
Lâm Sơ Văn thấy Sở Diệp nhìn chằm chằm cổ mình, theo bản năng cúi đầu.
“Ngươi ngày hôm qua uống say, vẫn luôn ngồi ca hát.” Lâm Sơ Văn đổi đề tài nói.
Sở Diệp nghe vậy sửng sốt một chút, nói: “Ca hát? Ta hát cái gì?”
Lâm Sơ Văn nghĩ lại xem ngày hôm qua Sở Diệp hát gì. Người hát cái gì mà ta phải kiếm thật nhiều nhiều tiền, nhiều tới mức tiêu không hết, mỗi ngày ngươi đổi mỗi con bảo mã khác nhau, rồi ăn tôm hùm, tay phải là một con vịt, tay trái là một con gà,...
Sở Diệp: “......"
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, tò mò nói: “Bảo mã trong ý ngươi là ngựa tốt? Đó là Hồn Thú gì vậy ta chưa từng nghe có loại Hồn Thú nào như vậy?"
Sở Diệp: “.....” Bảo mã trong ý Sở Diệp là mấy chiếc siêu xe ở thế giới mà hắn sống trước kia! " À có thể xem như là thế."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói “Nga” một tiếng: “Thì ra là thế” Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy."
“Tẩy sauna là cái gì?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp: “....."
Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Không thể nói sao?”
Sở Diệp cười gượng một chút, nói: “Cũng không phải không thể nói, chính là ý ta là thấy người hơi hôi muốn tắm rửa ấy mà."
“Ngươi còn nói muốn ăn gà, vịt, lại còn tôm hùm, có phải ngươi đang đói bụng không?
Sở Diệp bị đôi mắt nhỏ đen lấy của Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm, ngượng ngùng xoay đầu, thầm nghĩ: Uống rượu đúng là hỏng việc a! Uống say, liền nói hươu nói vượn, làm mất hết hình tượng của hắn.
Lâm Sơ Văn do dự một chút, nói: “Hay kêu Tuyết Bảo đi săn mồi!
Sở Diệp: “Quá phiền toái đi.....”
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không phiền toái.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Cũng được."
Trong suốt ba tháng này Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chủ yếu chỉ là ăn mật, một ít linh gạo với thị khô. Cũng chưa ăn qua miếng thịt tươi nào nay nhắc đến lại có chút thèm.
“Trừ bỏ ca hát, ta còn làm cái gì khác không?” Sở Diệp thấp giọng hỏi nói.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nói, ngươi phải biểu diễn thiết đầu công cho ta xem, rồi để đá lên ngực để đập."
Sở Diệp: “.....” Lại còn đi nói như vậy sao? Vừa nghe đã thấy là ngu ngốc rồi. “Ta có biểu diễn mấy cái đó chưa?
"Khi ngươi định nhào đầu vào vách đá thì bị ta kéo lại." Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp:“......” May mắn là bị kéo lại, nếu không chỉ sợ là hắn bây giờ đã đâm vỡ đầu chảy máu.
"Vậy còn để đá lên ngực đập."
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: " Cái đó thì ngươi không có biểu diển." Lâm Sơ Văn nghi ngờ Sở Diệp ở trong phòng rượu tìm không thấy tảng đá nên mới xem hắn là đá mà ôm.
...........
Sau chuyện hôm đó Sở Diệp không giám tự chuốt say mình nữa.
Bất quá, ngày qua ngày, tửu lượng của Sở Diệp từng ngày tốt lên.
“Sơ Văn, ngươi xem đây là cái gì?” Sở Diệp trong lúc ôm bình rượu uống rượu ngoài ý muốn phát hiện ra dưới đáy bình có dính một trang giấy, trang giấy dính đầy bụi, mà mép của tờ giấy cũng đã rách.
Lâm Sơ Văn lấy trang giấy ra nhìn một chút, tức khắc kích động lên, “Đây là...... Đây là phối phương của Đoán Hồn Rượu!
“Là phối phương sao?” Sở Diệp nói thầm nói.
Chủ nhân động phủ này quả nhiên không tầm thương! Một phối phương quý giá như thế mà bị dính dưới đáy vò rượu, nếu hắn mà sơ ý thì đã xem tờ phối phương thành giấy dáng rồi sau.
“Không nghĩ tới chúng ta lại nhặt được phối phương.” Có được nhiều Đoán Hồn Rượu như thế này, Lâm Sơ Văn đã thật cao hứng, không nghĩ tới lại còn có được phối phương.
Sở Diệp hỏi." Phối phương bị mất chữ sao?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Không có, may mắn là còn thấy rõ." Tuy rằng trang giấy bị hư hại nhưng chữ trên giấy thì vẫn nhìn được.
Phối phương của Đoán Hồn Rược có giá không thua gì phối phương của dược tề linh hồn Linh cấp bán đi ít nhất cũng được mười mấy vạn đồng vàng.
Sở Diệp nhìn phối phương, nói: “Ủ loại rượu này rượu yêu cầu không ít linh thảo a! Mà quy trình u rượu cũng rất rườm rà."
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nói; " Đồ vật trân quý luôn như thế, quy trình ủ rượu có một ít phiền toái cũng là khó tránh khỏi.” Muốn có được thứ tốt đâu phải là chuyện dễ dàng.
Lúc đầu khi uống Đoán Hồn Rượu Sở Diệp còn thấy nó cũng bình thường, nhưng từ khi thấy được phối phương, mỗi lần uống rượu Sở Diệp đều thấy đây là thứ quý giá.
Sở Diệp ở trong phòng rượu đã hơn ba tháng.
Hơn ba tháng qua, Sở Diệp mỗi ngày uống rượu, rèn luyện linh hồn lực, uống Linh Tuyền Thủy, dưới sự bồi bổ của không ít thứ, linh hồn lực của Sở Diệp đang từng bước tăng lên, dần dần đạt tới yêu cầu để mở ra đại môn.
"Gần đạt yêu cầu.” Lâm Sơ Văn nhìn vạc mức yêu cầu trên cánh cổng, nói..
“Cuối cùng là sắp tới rồi a!” Sở Diệp nói.
Này nếu còn không đến, rượu cũng sẽ mau uống hết.
“Lấy tư chất của ngươi, đi đầu nhập vào các đại tông môn thì chính là bảo vật.” Lâm Sơ Văn có chút cảm thán nói.
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Ta càng thích sống tự do tự tại hơn."
Nếu hắn mà đi đầu nhập tông môn chính là đi tìm đường chết. Nếu để người ta biết tư chất trước kia của hắn chỉ là Hạ phẩm,mà bây giờ lại là Thượng phẩm chất chấn sẽ khiến người khác sinh nghi.
Mà ở thế giới này rất nghi kỵ việc đoạt xá nhất là các đại tông môn, một khi bị phát hiện là hắn đoạt xá thì hắn chết không có chổ chôn.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Cũng đúng.” Gia nhập các tông môn thì cũng sẽ gặp không ít vấn đề."
"Còn kém một chút phải làm sao đây." Lâm Sơ Văn lấy ra một lọ Tẩy Phách Linh Dịch mà hắn đã đổi trước đó. Một lọ giá một vạn đồng vàng.
Tẩy Phách Linh Dịch phối hợp với Linh Tuyền dược lực tăng mạnh giúp linh hồn lực của Sở Diệp tăng lên không ít.
Trong mấy tháng qua Sở Diệp ngày nào cũng phải uống rượu sớm đã ngán, nay thay đổi khẩu vị khiến hắn vui lên không ít.
"Dược tề không tệ." Sở Diệp chẹp miệng, nói.
Sau khi uống xong Tẩy Phách Linh Dịch Sở Diệp cảm thấy thần hồn thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “ Một vạn đồng vàng chứ đâu rẻ.” Dược tề quý như vậy, tất nhiên phải hữu dụng rồi.