Editor: Tĩnh
Sở gia.
Sở Tư Thần cũng đã thu được tin tức về Lâm Sơ Văn chính là vị Dược Tề Sư thần bí kia, vốn dĩ đây là tin tức bí mật của các đại đại tông môn, nhưng các đại đại tông môn khi điều tra đã làm ra một ít động tác lớn, nên các gia tộc cũng sẽ chú ý tới, mà cho tới bây giờ, tin tức đã truyền đi khắp mọi nơi mà mọi người đều đã biết, giờ đã không còn là bí mật gì nữa rồi.
“Lâm Sơ Văn cư nhiên là vị Dược Tề Sư thần bí kia.” Sở Uyển Nhi có chút khó có thể tin nói.
Sở Tư Thần chua lòm nói: “Sở Diệp thật đúng là hảo mệnh.”
Khó trách thực lực của Sở Diệp có thể tiến bộ nhanh như vậy, nguyên lai là bởi vì đối phương có một đạo lữ là Dược Tề Sư.
Nếu hắn cũng có một đạo lữ là Dược Tề Sư làm phụ trợ cho hắn, thì hắn tuyệt đối cũng sẽ không chỉ dừng lại như ở hiện tại.
Khi nhận được tin tức về nạn châu chấu, Sở Tư Thần liền vẫn luôn ngóng trông Sở Diệp chết, kết quả người ta không chết mà hiện giờ còn biến thành tai họa để lại ngàn năm, Sở Tư Thần cảm thấy Sở Diệp là điên rồi, ỷ vào bản thân có vài phần bản lĩnh, mà dám cùng tiểu độc vương đối nghịch, Ngũ Độc lão tổ hẳn là bị chọc cho dựng mao rồi.
Sở Diệp lúc này là nổi bật nhất, mà phiền toái cũng chọc lớn.
Ngũ Độc lão tổ chính là Hồn Vương, nếu lão muốn giết Hồn Sư thì sẽ tựa như giết kiến, đắc tội một Hồn Vương cường giả, Sở Diệp lúc này sợ là đã dữ nhiều lành ít, hắn chết một mình cũng không sao, không nên liên lụy tới Sở gia bọn họ mới tốt.
Sở Tư Thần nắm chặt nắm tay, trong lòng đang có một cổ ghen ghét đang điên cuồng nảy sinh.
Tuy rằng Sở Diệp lần này gặp phải nguy cơ, nhưng Sở Tư Thần vẫn là ghen ghét đối phương có thể trải qua một nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Sở Diệp hiện tại đã trở thành nhân vật phong vân ở toàn bộ Vân Châu, mà hắn cũng chính là ở Võ Lăng Thành cũng chỉ có chút danh tiếng, thật là chênh lệch quá lớn.
Nghe nói, Ngân Sí Ong của Sở Diệp đã Chiến Tướng cấp 7, mà chỉ bạch miêu kia cũng là Chiến Tướng.
Khi vừa mới được tin tức thời, Sở Tư Thần còn tưởng rằng là người truyền tin bị lầm, nhưng thẳng đến khi hắn bỏ ra số tiền lớn để mua được hình ảnh Sở Diệp ứng đối thú triều thì mới phát hiện, Sở Diệp vẫn luôn đang che giấu thực lực, mà thực lực của đối phương đã cường hãn và viễn siêu hơn những gì hắn tưởng tượng.
Sở Tư Thần có chút kinh tủng phát hiện, trong bất tri bất giác, hắn đã bị người mà hắn từng xem thường bỏ xa.
Sở Diệp xuất thân Võ Lăng Thành, mà ở Võ Lăng Thành lại có không ít người đều nhận thức Sở Diệp, nên giờ đây trong thành luôn đang nghị luận về Sở Diệp rất nhiều.
Rất nhiều người vốn còn cảm thấy Sở Diệp không đàng hoàng, nay lại đều cảm thấy hắn là đại trí giả ngu, ban đầu biểu hiện giống như nhị thế tổ là vì giấu tài.
Sở Hinh Nhi ra cửa đi dạo một vòng, thì đã bị rất nhiều người dò hỏi về chuyện của Sở Diệp nên có chút buồn bực liền đã trở về Sở gia.
Sở Hinh Nhi sau khi về tới Sở gia, liền nhìn thấy đang có mấy người Sở gia đang vây quanh Sở Tùng hỏi han.
Có một nữ nhi đầu nhập vào đại tông môn là Sở Nhan Vũ, nên tin tức mà Sở Tùng nhận được thường sẽ linh thông hơn người Sở gia, nên rất nhiều người Sở gia đều thích tìm Sở Tùng tìm hiểu tin tức.
“Sở Tùng trưởng lão, Lâm Sơ Văn thật là vị Dược Tề Sư kia sao?” Sở Kinh cùng mấy thiếu niên Sở gia thiếu niên vây quanh Sở Tùng hỏi.
Sở Tùng gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Nga.” Nghe được câu trả lời của Sở Tùng mấy thiêu niên Sở gia liền phát ra một trận kinh hô.
“Nghe nói, trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn đã đạt tới tiêu chuẩn của đại sư.”
“Ta nghe nói, Lâm Sơ Văn là có được truyền thừa từ Tử La Tông, mà hình như ở Tử La Tông còn có rất nhiều bảo vật.”
“Sở Tùng trưởng lão Lâm Sơ Văn làm như thế nào mà có được đan thuật truyền thừa của Tử La Tông vậy a! Mà những thứ đó đều bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, mà khi Tử La Tông bị huỷ diệt hắn còn chỉ là Hồn Sĩ đi.”
“Sở Tùng trưởng lão, Lâm Sơ Văn thật sự có lợi hại như vậy sao? Hắn rốt cuộc có bao nhiều lợi hại vậy!”
Sở Tùng mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Hắn hiện tại còn như đang lọt vào trong sương mù đây, Lâm Sơ Văn đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, hắn làm sao mà biết? Lâm Sơ Văn làm như thế nào mà có được đan thuật truyền thừa của Tử La Tông thì hắn liền càng không biết!
“Nguyên lai Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, khó trách Sở Diệp ca ca lại cần Lâm Sơ Văn chứ không cần Hinh Nhi tỷ tỷ, bại bởi dược tề đại sư, Hinh Nhi tỷ tỷ thua cũng không oan a!”
Sở Ngọc Nhi nhấp nháy nhấp nháy con mắt nói.
Sở Hinh Nhi nghe được lời của Sở Ngọc Nhi nói, sắc mặt lền xệ xuống.
Sở Tễ Nguyệt huýt Sở Ngọc Nhi một phen, phát hiện Sở Hinh Nhi đang ở đây Sở Ngọc Nhi liền chột dạ mà bưng kín miệng.
Sở Hinh Nhi khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“Sở Tùng trưởng lão, nghe nói con tiểu miêu của Sở Diệp ca cũng đã là Chiến Tướng a! Thật là Chiến Tướng sao? Ta trước kia đã có gặp qua con Hồn Thú kia rõ ràng là chỉ một con tiểu miêu mà thôi a!” Sở Kinh có chút nghi hoặc nói.
Sau khi chuyện Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư thần bí bị lôi ra, thì tất những thứ liên quan tới Lâm Sơ Văn và Sở Diệp đều bị lôi ra điều tra, kể cả Hồn Thú cũng bị tra qua luôn.
Hồn Thú của hai người không bị lôi ra thì còn tốt một khi bị lôi ra phân tích thì lại dẫn tới một mảnh ồ lên.
Lâm Sơ Văn: Chủ Sủng là Tuyết Hồ, phẩm tướng không rõ, hư hư thực thực được xem là Thượng phẩm Hồn Thú, có huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ, cấp bậc Chiến Tướng cấp 7. Phó Hồn Sủng Thất Thải Huyễn Điệp, hư hư thực thực là Trung thượng phẩm Hồn Thú, Chiến Tướng cấp 4.
Sở Diệp: Chủ Hồn Sủng: Ngân Sí Ong vương, phẩm tướng không rõ, có tin đồn là Thượng phẩm Hồn Thú, có huyết mạch của Kim Sí Ong vương, cấp bậc không rõ, có tin đồn là Chiến Tướng cấp 7. Phó Hồn Sủng ngụy trang thành Bạch Li Miêu, có tin đốn là Hồn Thú thuộc loài Hổ, phẩm tướng không rõ: có tin đồn là Thượng phẩm Hồn Thú, cấp bậc không rõ, có tin đồn là Chiến Tướng cấp 5.
Sở Tùng cau mày, nói: “Hẳn là Chiến Tướng đi.” Đều nói là Chiến Tướng, hẳn là Chiến Tướng.
“Nga, nếu đã tiến vào Chiến Tướng thì không phải yêu cầu sát khí sao? Sở Diệp ca ca làm sao có được sát khí vậy?” Sở Kinh nói thầm nói.
Sở Tùng gật đầu, nói: “Ta cũng đang thắc mắc.”
Sở Kinh chớp chớp mắt, nói: “Sở Diệp ca thật là lợi hại a!”
“Sở Tùng trưởng lão, nghe nói, con Ngân Sí Ong của Sở Diệp ca là Thượng phẩm Hồn Thú a! Thât là Thượng phẩm Hồn Thú sao?”
Sở Tùng nói: “Con Ngân Sí Ong kia của Sở Diệp, không phải là Ngân Sí Ong bình thường mà nó là ong chúa, mà ong chúa thì cũng phải từ Trung phẩm trở lên, mà trên người con ong kia lại có huyết mạch của Kim Sí Ong vậy phẩm chất cũng sẽ cao hơn một ít.
Mà người ta phán đoán con Ngân Sí Ong kia là Thượng phẩm Hồn Thú, còn bởi vì hai điểm. Một là tốc độ tiến giai của Tiểu Ngân, Hồn Thú phẩm tướng càng tốt, thì tốt độ tiến giai càng nhanh, Tiểu Ngân có tốc độ tiến giai quá nhanh, với tốc độ đó thì đã vượt xa Trung phẩm Hồn Thú.
Hai là, nó có thể khống chế ong đàn số lượng lớn, Ngân Sí Ong phẩm tướng càng cao, thì có thể khống chế ong đàn số lượng càng nhiều, mà đại quân ong đàn của Tiểu Ngân có quy mô cũng là cực kỳ khổng lồ.
“Không ngờ phẩm chất lại cao như vậy, vậy mà trước đó gia tộc còn nói Sở Diệp khế ước một con tiểu ong mật, tiền đồ hữu hạn.” Sở Ngọc Nhi nói.
Sở Tùng xấu hổ cười cười, trước kia khi nghe nói Sở Diệp khế ước một con Ngân Sí Ong, hắn cũng cảm thấy tiền đồ Sở Diệp đã hết, nhưng ai nhờ Sở Diệp lại khế ước với một con Ngân Sí Ong lợi hại như vậy.
Sở Uyển Nhi đi ra, liền nghe được mấy đệ tử Sở gia đang khí thế ngất trời nghị luận về Sở Diệp, trong lòng tức liền thấy khó chịu.
Sở Uyển Nhi cười lạnh một chút, nói: “Sở Diệp là lợi hại, bất quá, hắn nếu có thể tránh thoát được người của Ngũ Độc lão tổ đuổi giết mới kêu là lợi hại.”
Sở Ngọc Nhi nhìn Sở Uyển Nhi, chớp chớp mắt, nói: “Uyển Nhi tỷ tỷ, ngươi không hy vọng Sở Diệp được sống sao?”
Sở Uyển Nhi thầm nghĩ: Nàng đúng là không quá hy vọng Sở Diệp còn sống, người này nếu tồn tại thì đại ca nàng sẽ bị cướp hết uy phong.
Hiện tại Ngũ Độc lão tổ đang ráo riết truy lùng vị Dược Tề Sư thần bí kia, mà những người có tên trong bảng danh sách mười người có khả năng là vị Dược Tề Sư kia mà đã có hơn phân nửa người trên đó đã bị giết.
Sở Uyển Nhi vừa nói xong mấy thiếu niên Sở gia hai mặt nhìn nhau, ban đầu thì nghị luận đến khí thế ngất trời nhưng lại bị bát một gáo nước lạnh, đều có chút nói không nổi nữa.
Sở Diệp thật lợi hại, nếu không thể sống sót, thì đúng là có chút đáng tiếc.
Từ xưa đến nay, thiếu niên thiên tài chết đi thật sự là quá nhiều.
Sở Tùng nhíu nhíu mày, nói: “Sở Diệp phúc lớn mạng lớn, chắc sẽ không có chuyện gì.”
Sở Uyển Nhi bĩu môi, thầm nghĩ: Ngũ Độc lão tổ thanh danh hiển hách, nếu lần này đối phương không giết được Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp, thì thật sẽ mất hết mặt mũi.
Lâm gia
“Mộng Dung tỷ, ngươi đã trở lại!” Lâm Tư Tuyết thấy Lâm Mộng Dung trở về, nhiệt tình chạy ra đón.
Lâm Mộng Dung gật đầu, nói: “Nghe nói trong nhà có chuyện, cho nên, ta trở về nhìn xem.”
Lâm Tư Tuyết rầu rĩ nói: “Đều do Lâm Sơ Văn, hắn đúng là tên Tang Môn tinh, trong nhà tao tặc, Lâm Sơ Văn trên tay có dược tề truyền thừa, lại không đưa cho Lâm gia chúng ta đúng là đồ vô ơn.”
Lâm Tư Tuyết ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng cũng rõ ràng, những thứ đó làm gì mà dễ có như vậy.
“Mộng Dung tỷ, bên ngoài đều nói, Lâm Sơ Văn trên tay có hai phân dược tề truyền thừa, là thiệt hay giả?” Lâm Tư Tuyết hỏi.
Lâm Mộng Dung gật gật đầu, nói: “Hẳn là thật, trong lần chợ chung trước ở Lưỡng Giới Thành, Lâm Sơ Văn đã bán ra không ít dược tề, có những loại thuộc về bí truyền của Tử La Tông, nhưng phối phương của Hoàng Sát dược tề, thì Tử La Tông cũng không có, hẳn là nó nằm trong phần truyền thừa khác, mà phần kia có thể là liên quan đến Lâm lão gia tử.
“Không nghĩ tới Lâm lão gia tử thật sự để lại dược tề thuật truyền thừa.” Lâm Tư Tuyết dừng một chút, lại nói: “Lão gia tử cũng quá ích kỷ, tìm được truyền thừa mà chỉ nghĩ tới tôn tử của chính mình cũng không nghĩ tới gia tộc.”
Trưởng lão trong tộc đã sớm suy đoán, Lâm lão đầu có khả năng đã để lại chút gì đó, chỉ là không quá xác định, nếu sớm biết là dược tề truyền thừa, thì lúc trước đã bắt Lâm Sơ Văn trở về.
Lâm Tư Tuyết nhấp môi, thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn cũng quá hảo mệnh, trên tay thứ tốt lại nhiều như vậy, gia hỏa này cũng thật giàu có, chỉ biết ở Lưỡng Giới Thành tác oai tác oái, cũng không nghĩ tới báo đáp cho gia tộc, hiện tại thì tốt rồi, người thì bị Ngũ Độc lão tổ theo dõi, Lâm Sơ Văn dù là thiên tài, sợ là cũng sống không được đã bao lâu.
Lâm Mộng Dung cau mày, nói: “Tiểu độc vương lần này thất bại, Ngũ Độc lão tổ tựa hồ đã rất tức giận.”
Phương Danh lần này thất bại không giống như lần ở Vân Châu, tổn thất của lần này là phi thường đại, Ngũ Độc lão tổ đã ở trên người Phương Danh đầu nhập vào đại lượng tài nguyên, hiện giờ những tài nguyên đó đều đã là ném đá trên sông, tổn thất lớn như vậy, dù là Hồn Vương cường giả, chỉ sợ cũng sẽ đau lòng.
Lâm Tư Tuyết oán hận nói: “Lâm Sơ Văn gia hỏa này cũng quá rêu rao, Hồn Vương cường giả là thứ hắn có thể trêu chọc sao? Người này ỷ vào mình có được vài phần bản lĩnh, cư nhiên giám cùng Ngũ Độc lão tổ đối nghịch, ta nghe nói, Sở Nhan Vũ đã sớm thông tri cho Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn rút lui, chỉ là hai người kia sinh khí anh hùng, một hai phải lưu tại Lưỡng Giới Thành, hiện tại thì tốt rồi bị Ngũ Độc lão tổ theo dõi, hắn chết chỉ còn là chuyện sớm muộn.”
Hiện tại người nhìn chằm chằm truyền thừa trên tay Lâm Sơ Văn nhiều như vậy, cũng không biết, cuối cùng truyền thừa sẽ tiện nghi cho ai.
Lâm Sơ Văn tên hỗn đản này, nếu sớm một chút đem truyền thừa giao cho Lâm gia bọn họ thì nơi nào có như vậy nhiều chuyện?
Nghĩ đến trên tay Lâm Sơ Văn lại có nhiều thứ tốt như vậy, mà Lâm gia bọn họ lại chẳng nhận được một chút chỗ tốt nào, Lâm Tư Tuyết có cảm giác lòng đau như bị dao cắt.
Lâm Mộng Dung nắm chặt nắm tay, tuy rằng Lâm Sơ Văn giờ phút này gặp phải đại nguy cơ, nhưng nàng vẫn rất hâm mộ nhân sinh của đối phương, muốn từ trong chúng Hồn Sủng Sư trổ hết tài năng, luôn là phải đối mặt với một ít nguy hiểm.
Nếu muốn trở thành kẻ đứng thẳng trong vô số cường giả, được vạn chúng chú mục, không ngừng đối kháng nguy cơ, rồi từ nguy nan mà quật khởi.
Lần này nếu không có Hoàng Sát dược tề của Lâm Sơ Văn, thì Lưỡng Giới Thành có khó mà giữ được, mà giờ đây Lâm Sơ Văn và Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành đã thành anh hùng trong mắt của rất nhiều người ở đó.
Tuy rằng không ít người đều phán đoán Sở Diệp, Lâm Sơ Văn lần này khó thoát kiếp nạn, nhưng Lâm Mộng Dung lại cảm thấy mệnh của hai người rất ngạnh, chưa chắc sẽ chết, qua lần này, nàng chỉ sợ phải bị Lâm Sơ Văn bỏ xa hơn.
“Mộng Dung tỷ, ngươi gần đây vẫn luôn ở Mộ gia, cuộc sống như thế nào a!” Lâm Tư Tuyết hỏi.
Lâm Mộng Dung miễn cưỡng cười cười, nói:“Khá tốt.”
Lâm Mộng Dung hít sâu một hơi, nàng dưới sự an bài của Mộ Lăng Thiên, đi theo Mạnh đại sư học tập dược tề, mà tốc độ tiến bộ của nàng tuy cũng không tệ, mà Mạnh đại sư cũng rất coi trọng nàng, Mộ gia không ít người đều có chút hâm mộ với cuộc sống của nàng.
Tuy rằng như thế, Lâm Mộng Dung lại luôn cảm thấy thành tựu của nàng hẳn là không chỉ có bấy nhiêu.
Lần này Lưỡng Giới Thành tuôn ra tin tức Lâm Sơ Văn là vị Dược Tề Sư thần bí kia, tin tức đó đã làm cho Lâm Mộng Dung như bị sét đánh giữa trời quang, mà nàng hiện giờ trong giới Dược Tề Sư chỉ là một tiểu bối mà thôi, mà căn cứ theo tin tức, thì trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn, đã đạt tới tiêu chuẩn của dược tề đại sư, vậy nàng đã bị bỏ xa.
Lâm Sơ Văn tuy không có Dược Tề Sư chỉ dạy, mà chỉ là nhờ vào truyền thừa thì đã đạt tới tình trạng này, mà dược tề truyền thừa đối với Dược Tề Sư thật sự là rất quan trọng a! Nàng nếu có thể có được dược tề truyền thừa thì tốt rồi.
Lâm Sơ Văn! Lâm Mộng Dung mặc niệm tên này, trong lòng sự ghen ghét đang điên cuồng không ngừng cuồn cuộn.
Lâm Mộng Dung cắn răng, trong lòng một trận không cam lòng, vì cái gì hiện tại người vang danh tứ hải người là Lâm Sơ Văn, rõ ràng nên là nàng mới đúng.