Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 184: Chương 184: Tài liệu đoạt tay




Editor: Tĩnh

Sau khi phối phương của Hoàng Sát dược tề được công bố, tức khắc đã khiến cho giới Dược Tề Sư phải chấn động.

Loại dược tề có thể khiến cho châu chấu đàn giết hại lẫn nhau, từ khi xuất hiện đã làm cho rất nhiều thế lực lớn đều thực cảm thấy hứng thú.

Châu chấu đàn của tiểu độc vương quá nguy hiểm, ai cũng không biết lần sau đối phương sẽ chọn khu vực nào để xuống tay, nếu có loại dược tề này trong tay, vậy phương pháp đối phó châu chấu đàn lại được nhiều thêm.

Không ít Dược Tề Sư đều rất tò mò về trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn, rất nhiều Dược Tề Sư đều cảm thấy mọi người đều đã đánh giá quá cao trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn, không ít người đều muốn mượn Hoàng Sát dược tề để thăm dò thực lực của Lâm Sơ Văn.

Phối phương của Hoàng Sát dược tề sau khi công bố, đã làm cho những dược liệu trong phối phương liền trở thành thứ đoạt tay, trong các loại dược liệu loại nhất quý, lại là thi thể của Chiến Tướng châu chấu.

Chiến Tướng châu chấu có lực sát thương rất lớn, ngày thường bị mọi người chán ghét, nhưng nay lại thành thứ mà mọi người tìm kiếm.

Đã có mấy Dược Tề Sư đại danh đỉnh đỉnh đều vội vã thí nghiệm tính thật giả của Hoàng Sát dược tề, nên đã ra giá cao để thu mua thi thể của Châu Chấu Vương.

Dược Tề Sư luôn không thiếu tiền, do đó giá của thi thể Châu Chấu Vương càng ngày càng bị đẩy lên càng cao.

Trong lúc nhất thời, mọi người ai cũng chạy ra ngoài đi bắt châu chấu, trên thị trường giá thi thể Châu Chấu Vương đã không ngừng dâng lên, nhưng căn bản là không có hàng.

Lưỡng Giới Thành.

Tư Đông Phong có chút vô ngữ nói: “Không nghĩ tới, phối phương của Hoành Sát dược tề được công bố ra sẽ là kết quả này.”

Ban đầu khi Lưỡng Giới Thành bọn họ bị châu chấu xâm lấn, nhân thủ vốn không đủ dùng. Cont các thế lực khắp nơi thì lại sống chết mặc bay, đều không muốn ra tay.

Mà hiện tại là mọi người đều đi khắp nơi tìm Chiến Tướng châu chấu để giết, nhưng căn bản là tìm không thấy. Một con còn khó cầu.

Tư Đông Phong cũng chưa từng nghĩ đến, ban đầu thứ làm làm cho Lưỡng Giới Thành bọn họ đau đầu không thôi, mà giờ đây lại thành món đồ đoạt tay.

Luận tới người có Châu Chấu Vương nhiều nhất vẫn là tiểu độc vương, nhưng tiểu độc vương đã triệu hồi đại bộ phận Châu Chấu Vương trở về, nhưng còn có một ít còn không kịp triệu hồi về, mà giờ đây số Châu Chấu Vương kia chỉ trong hai ngày này cũng đã bị giết đi một nửa, rất nhiều người vì thi thể của Chiến Tướng châu chấu mà điên cuồng.

“Dược Tề Sư vẫn là có năng lượng lớn nhất.” Tư Nam Nguyệt nói.

Hiện tại Dược Tề Sư muốn thi thể Châu Chấu Vương cũng không phải là một hai người, Dược Tề Sư phần lớn là sống trong nhung lụa, đều là hạng người tâm tính cao ngạo, Lâm Sơ Văn chỉ là một tiểu bối nhưng chỉ bằng vào Hoàng Sát dược tề mà ngang trời xuất thế, thanh danh truyền xa, nổi lên như diều gặp gió, đem rất nhiều Dược Tề Sư có nhãn hiệu lâu đời áp đi qua, không ít Dược Tề Sư đều cảm thấy không phục.

Rất nhiều Dược Tề Sư đang rất bức thiết muốn luyện chế ra Hoàng Sát dược tề, để chứng minh Lâm Sơ Văn chỉ là nhờ vào vận khí tốt nên mới có được phối phương, mà trình độ dược tề thì lại rất bình thường.

“Nói đến thi thể của Châu Chấu Vương, hình như chúng ta giống như có mấy chỉ tồn kho.”

Bọn họ vẫn luôn thu gom thi thể Châu Chấu Vương, một đám thi thể Châu Chấu Vương cuối cùng còn không kịp đưa ra, sau khi châu chấu đàn bị diệt trừ đi bớt, Lâm Sơ Văn cũng không tới lấy thi thể nữa.

“Cũng không nhiều lắm.” Tư Nam Nguyệt nói.

Nguyên bản còn tưởng rằng số thi thể Châu Chấu Vương kia sẽ không còn dùng được, không nghĩ tới.....

Mấy ngày nay giá cả thi thể Châu Chấu Vương, vẫn luôn không ngừng tăng, nếu bán đi sẽ có thể bán được không ít đồng vàng, tuy rằng như thế, Tư Đông Phong cũng không tính toán bán đi.

“Tiến độ luyện Hoàng Sát dược tề của những vị đai sư Dược Tề Sư đã như thế nào rồi!” Tư Đông Phong hỏi.

Tư Nam Nguyệt lắc đầu, nói: “Giống như là chưa có ai luyện ra.”

Tuy rằng thi thể Châu Chấu Vương khó có được, nhưng lấy năng lực của một số Dược Tề Sư, thì muốn có một hai cổ thi thể Châu Chấu Vương thì vẫn có thể.

Theo nàng biết, đã có vài Dược Tề Sư đã gom đủ dược liệu, nhưng mà tới nay lại còn chưa có nghe nói là có ai đã luyện chế ra được thành phẩm.

“Chẳng lẽ luyện chế thất bại?” Tư Đông Phong nói.

Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Đại khái là vậy.”

Tư Đông Phong có chút nghi hoặc nói: “Hoàng Sát dược tề rất khó luyện chế sao?”

Tư Nam Nguyệt lắc đầu, nói: “Không biết!” Nàng không phải Dược Tề Sư, nên cũng không hiểu rõ lắm.

Bất quá, nghe nói một số người khi xem xét phối phương của Hoang Sát dược tề phối, thì nói rằng nó thuộc loại dược tề cao đẳng, hình như hiện tất cả Dược Tề Sư đều luyện chế không ra. Trừ Lâm Sơ Văn.

Trong mật thất.

“Những tên vương bát đản kia.” Sắc mặt Tiểu độc vương vô cùng khó coi.

Lão quản gia nhìn tiểu độc vương, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Phương Danh đã đem châu chấu đàn từ mười vạn hoang man thu hồi về, lại không nghĩ tới khi châu chấu đàn khi trên đường trở về, cư nhiên lại bị người tiêu diệt mất mấy đàn châu chấu.

Châu chấu đàn của Phương Danh có một ít là do chính hắn bồi dưỡng, mặt khác là thu nạp từ dã ngoại về.

Hiện tại bởi vì những Dược Tề Sư kia treo giải thưởng, nên Hồn Sư các nơi đều giống như bị điên, thi nhau đi tìm kiếm châu chấu đàn, không ít châu chấu đàn đã được che giấu những vẫn bị giết số lượng lớn, Phương Danh nếu lại muốn từ dã ngoại mà thu nạp châu chấu đàn cũng sẽ càng khó khăn hơn trước.

Còn về việc Chiến Tướng châu chấu bị treo thưởng, do là có một ít Dược Tề Sư tuyên bố, mà nhóm Dược Tề Sư kia đều có địa vị đặc thù, mặc dù là Ngũ Độc lão tổ, cũng không thể đồng thời cùng nhiều Dược Tề Sư đối nghịch, nên chuyện này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Lâm Sơ Văn, ta muốn giết hắn, ta nhất định phải giết hắn.”

Lão quản gia nhìn Phương Danh đang điên cuồng thì, trấn an nói: “Thiếu chủ yên tâm, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nhất định sẽ trốn không thoát.”

Phương Danh lạnh lùng nói: “Lời này ta nghe đủ rồi, thứ ta muốn là thi thể hai người bọn họ.”

Lão quản gia xấu hổ nói: “Giải thưởng đã đã tuyên ra, hẳn là sẽ rất nhanh sẽ có người đem thi thể hai người đưa tới.”

Lưỡng Giới Thành.

Tư Đông Phong lại đợi thêm hai ngày, mà chậm chạp cũng không có người luyện chế ra thành phẩm, bên ngoài đã bắt đầu có lời đồn đãi nói Sở Diệp công bố ra phối phương Hoàng Sát dược tề là giả.

“Phối phương không có khả năng là giả.” Tư Đông Phong nói.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn không cần thiết công bố phối phương giả, bọn họ vốn không cần làm vậy!

“Muội cũng cảm thấy như vậy.” Tư Nam Nguyệt ứng hòa nói.

“Nhìn dáng vẻ, thì là do những Dược Tề Sư chưa luyện chế ra thành phẩm!” Nếu không phải như thế, thì cũng sẽ không có lời đồn đãi như vậy truyền ra.

Tư Nam Nguyệt chống cằm, nói: “Nếu là như thế, thì lại có chuyện để nói.”

Trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn rốt cuộc đã tới trình độ nào, Tư Nam Nguyệt cũng có chút tò mò, nếu đối phương có thể luyện chế ra dược tề mà rất nhiều đại sư không thể luyện chế không ra được, vậy tất cả mọi người chất là phải đánh giá lại trình độ của Lâm Sơ Văn.

Tư Đông Phong cùng Tư Nam Nguyệt trò chuyện thiên, Tư Phi Tuyết cũng đi đến.

“Phối phương là thật, vừa rồi Viên Đông Minh Viên đại sư đã luyện chế ra Hoàng Sát dược tề, và cũng chứng thực Hoàng Sát dược tề là có thật.” Tư Phi Tuyết nói.

Tư Đông Phong liền sang sảng cười cười, nói: “Ta biết mà.”

Tư Phi Tuyết sắc mặt cổ quái nói tiếp, nói:

“Mà Viên Đông Minh đại sư còn nói, nếu Hoang Sát dược tề do ông ta luyện ra,thì một phần dược liệu thì có thể ra được ba lọ dược tề, xác xuất thành công là năm thành.”

Tư Đông Phong cau mày, nói: “Một lần chỉ có ba lọ, xác xuất thành công chỉ có năm thành sao?”

Tư Phi Tuyết gật đầu, nói:“Viên Đông Minh đại sư đã nói như vậy.”

Tư Đông Phong cau mày, nói: “Nếu nói Hoàng Sát dược tề do Lâm Sơ Văn luyện chế ra, một lần chỉ có ba lọ giống như Viên Đông Minh, thì số thi thể châu chấu vương mà bọn họ cung cấp căn bản là không đủ cho Lâm Sơ Văn luyện chế, nhưng khi lần đầu bọn họ đưa 8 thi thể châu chấu vương cho Lâm Sơ Văn, sau đó Lâm Sơ Văn đã trả lại 24 lọ dược tề, nếu dược tề do Lâm Sơ Văn luyện chế ra có xác xuất thành công phải là chín thành.”

Cái xác xuất thành công có chút đáng sợ a!

Tư Nam Nguyệt cau mày, có chút không dám tin tưởng nói: “Xác suất mà Lâm Sơ Văn luyện chế thành công dược tề chẳng lẽ lại cao như vậy!”

Xác suất luyện chế thành công dược tề là thước đo và cũng là tiêu chuẩn vô cùng quan trọng để đánh giá năng lực của một Dược Tề Sư, là người ai cũng đều hy vọng tìm được một Dược Tề Sư có xác xuất luyện chế dược tề có mức độ thành công cao, bởi chẳng ai hy vọng tài liệu mà chính mình vất vả có được sẽ thành đá ném trên sông.

Tư Phi Tuyết gật gật đầu, nói: “Hẳn là vậy, nếu Viên Đông Minh không có cố ý khiêm tốn, vậy so ra khả năng luyện chế Hoàng Sát dược tề của Viên đại sư là kém hơn Lâm Sơ Văn rất nhiều.”

Tư Nam Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Nói như thế thì trình độ luyện dược của Lâm Sơ Văn dược thật sự rất đáng sợ.”

Viên Đông Minh nổi danh đã lâu cũng là Dược Tề Sư nhãn hiệu lâu đời! Còn Lâm Sơ Văn tuổi còn trẻ như vậy, mà dược tề thuật chẳng lẽ lại trên cả Viên Đông Minh sao?

Tư Phi Tuyết trước kia còn cảm thấy chỉ cần có phối phương của Hoàng Sát dược tề, rồi đi tìm một Dược Tề Sư để luyện chế là xong, nhưng nay xem ra, ngoài Lâm Sơ Văn ra thì sẽ không có ai có thể luyện chế ra được số lượng Hoàng Sát dược tề như Lâm Sơ Văn, dù giờ có mời mấy vị đại sư Dược Tề Sư thì số lượng cũng chỉ bằng một nữa số lượng mà Lâm Sơ Văn luyện ra, trong khi đó thi thể châu chấy vương là thứ không dễ kiếm, nói như vậy lần sau nếu gặp phải nạn châu chấu thì bọn họ cũng sẽ không may mắn như lần này.

Lưỡng Giới Thành thật đúng là may mắn, lại có được hai người lợi hải như vậy đến đây ẩn mình.

Hồ gia.

“Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới.” Hồ Khiêm gỏ gỏ cái bàn, nói thầm.

Từ khi chuyện của Sở Diệp bắt đầu lộ ra tới nay, thì lời này Hồ Khiêm đã không biết lặp lại bao nhiêu lần, Hồ Minh Nguyệt nghe tới nổi lỗ tai đều phải sắp mọc kén.

“Ngươi không còn câu khác nào để nói sao? Lăn qua lộn lại cũng chỉ có câu này.” Hồ Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Hồ Khiêm.

Hồ Khiêm xấu hổ cười cười, nói: “Ta đây cũng không nói gì! Ngươi cảm thấy Lâm Sơ Văn thật là Dược Tề Sư sao? Vậy thì cũng quá không thể tưởng tượng nổi.”

Tuy rằng bên ngoài đều đang lan truyền, nhưng Hồ Khiêm vẫn là cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, bọn họ cùng Lâm Sơ Văn, Sở Diệp là láng giềng trong mấy năm qua, nhưng chỉ biết hai người là hoạn thú sư mà thôi, còn nhận định hai người có thiên phú trác tuyệt trong nghề hoạn thú sư, kết quả, hiện tại Lâm Sơ Văn lắc mình một cái thì lại biến thành Dược Tề Sư.

Còn Hoàng Sát dược tề, gần nhất đã có một ít dược tề đại sư lục tục luyện chế ra, những đại sư có thể luyện chế ra được loại dược tề cũng không nhiều lắm, dù có thể luyện chế ra thì xác xuất thành công cũng không bằng Lâm Sơ Văn.

Thật sự quá khoa trương, bên người cất giấu một vị Dược Tề Sư lợi hại như vậy, nhưng mấy năm qua bọn họ lại không hề phát giác.

Gần đây luôn là có khách nhân tới cửa, nói chuyện một chút thì cũng sẽ nói một câu y như nhau đó là “Bên cạnh có một vị Dược Tề Sư lợi hại như vậy mà nhiều năm qua các ngươi cũng không phát hiện sao? Các ngươi cũng quá hồ đồ đi.”

Hồ Khiêm mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn cố ý che giấu, hắn không phát hiện được thì có gì kỳ quái, bọn người kia đều nói hắn ngu xuẩn nhưng sau bọn họ không tự nghĩ lại bản thân họ thì sao.

Khi Lưỡng Giới Thành vừa mới tuôn ra tin tức Lâm Sơ Văn chính là vị Dược Tề Sư thần bí kia, thì đã có rất nhiều người không tin, còn có người cảm thán, hiện tại các loại lời đồn đãi càng ngày càng không đáng tin cậy, nếu Lâm Sơ Văn thật sự là vị Dược Tề Sư kia. Vậy tại sau hai nhà Tiền Hồ lại không biết gì.

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Nói Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, thật sự có chút không thể tưởng tượng, bất quá, cẩn thận ngẫm lại, thật cũng không phải là không có dấu vết để lại.”

Hồ Khiêm nhìn Hồ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc nói: “Ngươi nghĩ đến cái gì?”

Hồ Minh Nguyệt híp mắt, nói: “ Lâm Sơ Văn không phải dưỡng một ít loại gà đặc biệt sao? Có long hổ gà, dưỡng nhan gà gì đó phải không. Có một lần trước đây khi ta đi đến động phủ của bọn họ thì nhìn thấy mấy con gà kia đang uống nước trong một cái bồn nhỏ mà thứ nước trong bồn kia hình như là dược tề.”

Hồ Khiêm thiếu chút nữa bị sặc đến, “Dùng dược tề dưỡng gà?”

Thảo Dược Gà ăn chính là thảo dược, đó là đã đủ xa xỉ, Lâm Sơ Văn chẳng lẽ dùng dược tề để dưỡng ra Thảo Dược Gà?

Hồ Minh Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta cảm thấy là chắc bản thân nhìn lầm rồi.”

Thảo Dược Gà tuy rằng trân quý, nhưng cũng không có đến nổi mà dùng dược tề để nuôi lớn chứ! Lúc ấy nàng còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, hiện tại ngẫm lại, nếu Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư thì mọi chuyện đều sẽ được giải thích.

Hồ Khiêm cau mày, nói: “Có bản lĩnh lớn như vậy tại sao lại cất giấu!”

Lâm Sơ Văn nếu chịu bộc lộ tài năng thì đã sớm được các cường giả tứ phương tôn sùng.

“Bộc lộ ra rồi sao? Rồi để bị mấy thế lực lớn quyển dưỡng sao?” Hồ Minh Nguyệt lắc đầu nói.

Lâm Sơ Văn nếu thật sự gia nhập đại tông môn, vậy truyền thừa trên tay tất nhiên đều sẽ phải nộp lên.

Hồ Khiêm gật đầu, nói: “Cũng đúng, trước kia nghe đồn khi Tử La Tông bị diệt thì hai người bọn họ đang ở đó, nhờ lấy có thu được không ít thứ tốt.”

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Chắc là có.”

Cái lời đồn đó Hồ Minh Nguyệt đã sớm nghe được, bất quá, lúc ấy nàng cũng không quá để trong lòng, Tử La Tông huỷ diệt là cơ hội, nhưng khi đó Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều không phải là Hồn Sư, hai người lại không phải là người của Tử La Tông, nên khi đó Hồ Minh Nguyệt nghĩ hai người bọn họ chắc là chẳng có được thứ gì quý giá ở Tử La Tông đâu, nhưng nay nghĩ lại nàng cảm thấy vậy cũng chưa chắc là không có được thứ gì tốt, một phần khác cũng là bởi hai người bọn họ ẩn tàng quá giỏi.

Hồ Khiêm vuốt cằm, nói: “Bởi ta nói tại sao Phiêu Tiên Cư gần đây lại ra giá trên trời để thu mua lại Thảo Dược Gà mà Lâm Sơ Văn dưỡng ra, nguyên lai là như thế này.”

Tên Võ Phong kia, hẳn là cũng biết Lâm Sơ Văn dùng dược tề để Thảo Dược Gà, cho nên mới làm như thế.

Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Hơn phân nửa là như thế.” Bởi Võ Phong đưa ra giá quá cao, cho nên đã có người lấy Thảo Dược Gà do người khác dưỡng để đem đi giả mạo, kết quả bị Võ Phong đánh bay ra ngoài.”

“Nếu sớm biết Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư, thì đã cầu hắn hỗ trợ luyện chế một ít dược tề.” Hồ Khiêm tràn đầy tiếc nuối nói.

Hồ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi tìm hắn, nhân gia cũng sẽ không luyện chế cho ngươi.”

Hồ Khiêm gật đầu, nói: “Cũng đúng.” Lâm Sơ Văn cẩn thận che giấu tung tích như vậy, thì tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng để bại lộ thân phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.