Editor: Tĩnh
Sở Diệp về đến nhà, đem Tiểu Ngân thả ra, đem Bách Hoa Mật đổ ra chén, đưa cho Tiểu Ngân uống một ngụm, nó liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Uống không ngon, uống không ngon“.
Sở Diệp có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Ngân, thầm nghĩ: Quả nhiên từ nghèo thành giàu dễ nhưng từ giàu về nghèo rất khó! Lúc trước vì ký khế ước, và mượn sức Tiểu Ngân, hắn mới mua Thảo Tinh mật, nhưng không ngờ lại dưỡng ra cái miệng điêu khó hầu hạ này.
“Tổ tông a! Chúng ta không có tiền, ngươi biết không?”
Tốc độ phát triển của Tiểu Ngân khá nhanh, mà thương thế của nó cũng đã khôi phục ổn định.
Tốn 15 đồng vàng mua một khối Hồn Tinh vừa vặn cho Tiểu Ngân hấp thu được 15 lần. Mà mỗi ngày Tiểu Ngân còn uống thêm mật ong, mặt dù nó ăn là Bách Hoa mật giá không cao lắm thì 1 tháng cũng tốn khoảng 10 đồng vàng. Như vậy tính ra mỗi tháng hắn cấp cho Tiểu Ngân là 40 đồng vàng.
Còn chưa tính tới phần của hắn, 1 tháng nhất định phải có 40 đồng vàng. Nhưng ngồi không ăn núi cũng lở. Nhưng hắn căn bản 1 tháng không kiếm tới 40 đông vàng.
Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: Không trách được tại sao ở thế giới này Hồn Sủng Sư địa vị lại cao như vậy! Tiêu hao bỏ ra lớn như vậy đối với một gia đình bình thường thì đó là một gánh nặng rất lớn.
Tiểu Ngân tràn đầy buồn bực nhìn Sở Diệp, hét lên: “Ta đói, ta đói.”
Tiểu Ngân nghiêng đầu nghĩ, nó cảm giác được rất rõ ràng, Thảo Tinh mật hương vị tốt hơn, linh khí càng no đủ hơn, ăn loại mật này, nó mới có thể càng nhanh chóng trưởng thành.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, bất đắc dĩ nói: “Tổ tông a! Ngươi có biết hay không dưỡng ngươi là tốn bao nhiêu chi phí không, tiền nuôi 1 mình ngươi, đều đủ nuôi dưỡng năm người như ta đó.”
Tiểu Ngân tràn đầy buồn bực quạt cánh, tỏ vẻ kháng nghị.
Sở Diệp thở dài, nói: “Ngươi nên nghĩ cách kiếm tiền, chỉ cần có nhiều tiền, người muốn ăn gì ta liền mua cho ngươi. Chỉ cần có tiền muốn mua bao nhiêu Hồn Tinh thì mua bấy nhiêu, còn Tinh Thảo mật cũng như vậy chỉ cần có tiền là được“.
Tiểu Ngân chớp đôi mắt, nhìn Sở Diệp, có chút kích động hỏi: “Làm như thế nào để kiếm tiền?”
Sở Diệp cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: cũng nhanh nhạy lắm, vậy liền tốt.
“Đầu tiên là giải quyết vấn đề cung cấp mật ong”
Mật ong mà ong chúa sử dụng từ trước đến nay đều là do ong đàn cung cấp nuôi dưỡng, một con ong chúa mà không có cấp dưới, như vậy thì cũng quá thảm đi.
“Chúng ta có thể trước thu nạp một ít ong đàn.”
Ong chúa thiên tính tương khắc lẫn nhau, Tiểu Ngân nếu tiến vào gần lãnh địa Tiểu ong chúa tất nhiên sẽ khiến cho tân ong chúa chú ý.
Tân ong chúa chính thống kia, nếu nó mà suất lĩnh đại quân ra, thì Tiểu Ngân tất nhiên không phải đối thủ.
Nhưng mà nếu cách xa tiểu ong chúa một chút thì chất hẫn sẽ an toàn hơn. Dù sau tiểu ong chúa chỉ mới sinh ra nên lực khống chế đàn ong còn hữu hạn. Như vậy trong rừng rộng như vậy mất đi một vài đàn ong chất sẽ không có ảnh hưởng gì lại không bị tân ong chúa để ý.
Có ong đàn thì liền có thể ủ mật ong, kể từ đó, chẳng những có thể cấp đủ đồ ăn cho Tiểu Ngân mà không tốn tiền, nếu mật ong qua nhiều, vậy còn có thể đem đi bán kiếm thêm một bút sinh ý rồi.
Thân thể Tiểu Ngân đã khôi phục hoàn toàn, bây giờ chính là cơ hội tốt không thể bỏ lở, Tiểu Ngân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Không bao lâu một cổ nồng đậm linh khí từ linh gạo phảng phất tới.
Sở Diệp bới một chén linh gạo ăn một ngụm, tức khắc bị hương vị của linh gạo chinh phục.
Sở Diệp đem thịt Linh thú, cũng nấu không ít. Thịt Linh thú hương vị tươi ngon, ăn xong cả người liền ấm áp dào dạt, thoải mái đến nói không nên lời.
Sở Diệp từng ngụm từng ngụm mà ăn, âm thầm cảm thán tuy rằng Linh gạo và thịt Linh thú giá cả mắt một chút, nhưng, rốt cuộc tiền nào của nấy!
Cơm nước xong, Sở Diệp đem Tiểu Ngân thả ra ngoài, để đi tìm những con ong bị lạc đàn, chính mình thì đi tìm Vương thợ mộc trong thôn để định chế 30 cái thùng nuôi ong.
Sở Diệp bỏ không ít tiền, Vương thợ mộc liền trong ngày làm ra năm cái thùng nuôi ong, giao cho Sở Diệp.
Tiểu Ngân về lúc chạng vạng, về tới biệt viện, còn mang theo một đám Ngân Sí Ong.
Sở Diệp chỉ huy Tiểu Ngân đem đám Ngân Sí ong mới thu nạp an bài vào bên trong thùng ong rất nhanh liền lấp đầy năm cái thùng, trong mỗi thùng đều đầy ấp Ngân Sí ong.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân cười, nói: “Ngươi rất lợi hại a! Nhanh như vậy liền thu nạp nhiều ong đàn như vậy.”
Tiểu Ngân có chút đắc ý nói: “Đó là tự nhiên, tên kia bị thương cũng không nhẹ đâu.”
Nhắc tới tân ong chúa trong núi, Tiểu Ngân có chút vui sướng khi người gặp họa.
Tuy rằng tinh hạch của lão ong chua để lại tuy tốt nhưng trình độ trị thương của nó cũng ở mức hạn định thôi không thể nào so sánh với Phục Linh dịch, tân ong chúa tới bây giờ vẫn còn bị thương chưa lành.