Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 110: Chương 110: Xây dựng động phủ




Editor: Tĩnh

Sở Diệp tốn hết hai ngày để kiểm tra hết toàn bộ động phủ, kế hoạch bước đầu cải tạo động phủ cũng đã định ra.

Sở Diệp tính toán tìm đội Hồn Sư công trình, để tu bổ lại lầu chính.

Lầu chính trong động phủ do chủ nhân đời trước xây dựng cũng khá đàng hoàng, cũng có thể thấy chủ nhân trước kia của cái động phủ này cũng đã bỏ ra không ít công sức.

Trừ bỏ lầu chính, bên trong động phủ còn có không ít phòng ở, những cái phòng kia hẳn là dành cho tộc nhân cùng người hầu của chủ nhân đời trước của động phủ.

Sở Diệp trên người có quá nhiều bí mật, mà hắn cũng không muốn có người khác tiến vào lãnh địa của hắn, do chỉ có hắn và Lâm Sơ Văn cư ngụ ở đây nên cũng khong cần xây thêm phòng, còn những căn phòng bị hư hại quá nghiêm trọng thì bọn họ trực tiếp phá bỏ.

Trừ cái này ra, Sở Diệp còn tính toán dọc theo bên ngoài động phủ chính, sẽ xây dựng thêm một vòng buồng ong.

Lưỡng Giới Thành thường xuyên phát sinh thú triều, nên các gia tộc cơ bản đều sẽ an bài tộc nhân thời khắc cảnh giới.

Mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chỉ có hai người, nếu mà hai người thay phiên phụ trách cảnh giới vậy thì quá mệt mỏi, cũng may ong đàn phụ trợ của Sở Diệp đông đảo, nên hoàn toàn có thể thay người canh gác thành Ngân Sí Ong.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn sau một hồi thương lượng, liền đi vào thành tìm một đội Hồn Sư công trình.

Lưỡng Giới Thành Hồn Sư công trình đội, có thực lực cùng tính chuyên nghiệp cao hơn rất nhiều so Hồn Sư công trình đội mà Sở Diệp từng thêu ở Long Nhai Thôn.

Đôi Hồn Sư công trình mà lần này Sở Diệp, là một đội công trình do sáu huynh đệ hùng gia sáng lập ra, gọi là đội công trình Phi hùng, thành viên thì tổng cộng có 13 người.

Đội Phi hùng công trình, có đội trưởng gọi là Hùng lão đại người đó là một Hồn Sư, khế ước một con Cương Địa Hùng Chiến Tướng cấp, con Cương Địa Hùng kia cao gần 8 mét, mà sức ăn của nó cũng rất lớn, một ngày đều phải ăn hơn hai trăm cân thịt, cũng là chiêu bài của phi hùng dong binh đoàn.

Phó đội trưởng gọi mà Hùng lão nhị, khế ước với một con Thiết Bối Thương Hùng, chỉ có cao hơn hai mét một chút, nếu nó đứng gần con cương hùng của hùng lão đại thì y như gấu con đứng kế gấu ba vậy.

Hùng lão tam khế thì ước với một con Xích Kim Hùng, thực lực cùng giống như Hùng lão nhị.

Hùng lão tứ, thì khế ước với Ngân Hoàng Hùng, Hùng lão ngũ thì khế ước với một con Nguyệt Cực Hùng, hai người này thì cũng còn khá trẻ nên thực lực của Hồn Sủng cũng không cao lắm.

Hùng gia ngũ huynh đệ khế ước cũng với Hùng thú, còn những người khác của đội Hồn Sư công trình thì khế ước với rất nhiều chủng loại nhiều Hồn thú khác nhau như, Tri Chu, Đường Lang ( bọ ngựa), Chính Thú, Hầu Tử.

Sở Diệp còn đang lo lắng xem làm sao giải huyết hết số thịt từ đợt thú triều lần trước, nhưng giờ đã có đội công trình Phi hùng thì chuyện kia xem như đã được giải quyết.

Bởi vì Sở Diệp “Bao cơm”, nên đội Hồn Sư công trình đã thu phí thấp hơn một ít, hai bên ước định là toàn bộ đội Hồn Sư công trình tiền công một ngày là 1200 đồng vàng.

Tuy rằng tiền công đã được thanh toán đủ, nhưng, đội cong trình phi hùng, vẫn là làm việc rất cần mẫn, cũng không có xuất hiện tình huống làm việc rề rà.

Sau hết một buổi sáng bận rộn, thì đã tới giờ nghỉ trưa, đội công trình Phi hùng ngồi bên phía rừng rút để ăn cơm.

Sở Diệp cung cấp cho người của đội công trình gồm thịt tươi cùng thịt chín, khiến cho Hồn Sủng Sư cùng Hồn Thú của công trình vô cùng hài lòng.

“Đại ca, hai cố chủ lần này của chúng ta lần này hình như rất lợi hại a! Nghe nói, chỉ có hai người bọn họ mà có thể giải quyết xong một đợt thú triều loại nhỏ.” Hùng lão nhị nhìn thịt mà Sở Diệp cung cấp, khẽ đảo cặp mắt.

Hùng lão đại gật đầu, nói: “Xác thật bọn họ không đơn giản."

Tin tức Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tự mình giải quyết thú triều sớm đã bị truyền khắp Lưỡng Giới Thành, cũng truyền vào tay không ít Hồn Sư có người thì nữa tin nữa ngờ, có người thì bảo là tin đồn bị làm quá lên.

“Nghe đâu đám hung thú kia cơ bản đều là chết dưới sự vây công của ong đàn.” Hùng lão đại nói.

Hùng lão đại trước đó cũng không mấy tin tưởng vào lời đồn, nhưng khi nhìn thấy số thịt hung thú mà đến Sở Diệp cung cấp, thì thực sự đã tin.

Hùng lão nhị nhìn Ngân Sí Ong ở trong động phủ mà tứ tán bay múa, có chút nghi hoặc nói: “Ngân Sí Ong lại có thể lợi hại như vậy sao?

Thiết Bối Thương Hùng của Hùng lão nhị rất thích ăn mật ong, mà Hùng lão nhị cũng đã đi đào không ít tổ ong, Thiết Bối Thương Hùng của Hùng lão nhị da dày thịt béo, bị ong đàn chập cũng không đau không ngứa.

Hùng lão nhị nghĩ thầm: Nếu là hắn cùng Thiết hùng đi trộm tổ ong của Ngân Sí Ong thì không biết sẽ thế nào.

Hùng lão đại nhìn Hùng lão nhị, nhíu mày, nói: “Không cần hồ nháo, không nhìn thấy con lôi điểu kia sao? Đó chính là Chiến Tướng cấp Hồn Sủng, mà cong bị chích chết, đừng vì một ít đồ ăn, mà không muốn sống nữa."

Ngân Sí Ong do Sở Diệp dưỡng không bình thường như vẽ ngoài của chúng đâu, nếu đã có thể xử lý hung thú Chiến Tướng cấp, thì Thiết Bối Thương Hùng của nhị đệ hắn căn bản là không phải là đối thủ củ người ta. Nếu là vì một ít đồ ăn mà đắc tội đối phương, nếu làm không sẽ gây ra đại sự cũng không chừng.

Hùng lão nhị cộc lốc cười cười, nói: “Đại ca, ngươi suy nghĩ miên man cái gì vậy? Ta làm gì có lá gan lớn như vậy."

Hùng lão đại nhàn nhạt nói: “Không có liền tốt.”

Hùng lão nhị có chút hâm mộ nói; “Không nghĩ tới sẽ có người lại có thể đem tiểu ong mật bồi dưỡng đến cấp Chiến Tướng, đại ca về sau ta tiến giai Chiến Tướng, chất là cũng đi khế ước một con Ngân Sí Ong làm phó sủng, đại ca ngươi thấy thế nào?

Hùng lão nhị thầm nghĩ; hắn nếu có thể khế ước với ong mật, vậy thì hắn có thể tự mình ủ ra mật ong, liền không cần cả ngày vì đồ ăn của Thiết Bối Thương Hùng mà bôn ba khắp nơi.

Hùng lão đại tức giận nhìn Hùng lão nhị một cái, nói: “Chờ ngươi tới Chiến Tướng cấp rồi nói sau, ngươi cho rằng Ngân Sí Ong dễ nuôi như vậy sao?

Hùng lão nhị nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là cũng không quá khó, đại ca ngươi xem Sở Diệp có thể nuôi nhiều như vậy mà."

Hùng lão đại đen mặt, nói: “Nhân gia có thể dưỡng, không đại biểu ngươi có thể dưỡng a!"

“Đại ca, Sở Diệp ra tay cũng quá rộng rãi.” Hùng lão tam từng ngụm từng ngụm ăn miếng thịt.

Hùng lão đại gật đầu, nói: “Nghe nói, hai người bọn họ là hai đại thiếu gia, xuất thân từ hai đại gia tộc, bối cảnh rất lớn, nhưng lại tự ý bỏ nhà ra đi."

Cũng có không ít gia tộc thỉnh đội công trình của bọn họ, vì muốn được giảm tiền nhân công, cũng sẽ bao cơm bọn họ.

Bất quá, lượng thức ăn mà họ cung cấp sẽ không quá lớn, thịt hung thú phẩm chất cũng sẽ không quá hảo, có đôi khi, chỉ có thể ăn tới lửng dạ mà thôi.

Hùng lão tam hùng có sức ăn rất lớn phần lớn thời gian chỉ có thể ăn no ba phần mà thôi.

Sở Diệp thì cung ứng số lượng thức ăn không ít tí nào, trong đó còn có cả thịt của hung thú Chiến Tướng cấp, mà thịt của hung thú Chiến Tướng cấp có giá trị rất lớn, xem như lần này đội công trình Phi hùng của bọn họ nhặt được hời rồi.

.....

Sở Diệp đang ở bên trong lầu chính nghỉ ngơi, Tiểu Ngân ở trước mặt Sở Diệp phe phẩy cánh như đang nói cái gì đó.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, tò mò nói: “Tiểu Ngân làm sao vậy?"

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Nó nói, Hùng lão đại nói chúng ta xuất từ đại gia tộc, bối cảnh rất lớn, nhưng lại tự ý bỏ nhà ra đi."

Lâm Sơ Văn có chút kinh ngạc trừng lớn mắt, tràn đầy vô ngữ nói: “Không nghĩ tới, Hùng lão đại nhìn nghiêm trang, hàm hậu thành thật, lại cũng thích bát quái như vậy."

“Này chỉ có thể nói là bát quái là thiên tính của con người a!” Sở Diệp có chút cảm thán nói.

Tiểu Ngân quạt cánh, y y kêu lên.

Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Tiểu Ngân còn nói cái gì đâu?

“Hắn nói, luôn có hai con gấu sau khi kết thúc công việc, thì bọn họ sẽ ngồi trước buồng ong mà nhìn mãi Tiểu Ngân nói rất muốn kêu thủ hạ ra chập hai con gấu kia."

Lâm Sơ Văn nhíu mày, nói: “Cũng không thể tùy tiện chập người ta! . Xin hãy đọc truyện tại * TrùmTruyện . NE T *

Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng là nói như vậy."

Sở Diệp thầm nghĩ: Đội công trình Phi hùng tính ra cũng rất chuyên nghiệp, chỉ tới lúc hết giờ làm mới tới chổ buồng ong ngồi canh.

Tiểu Ngân phe phẩy cánh tỏ vẻ, nói, hai con gấu kia ngồi một hồi thì bị hai người chủ nhân của chúng nhéo lỗ tay lôi đi, mà chủ nhân của hai con gấu kia nhìn vừa ngốc vừa ngu y như nhau.

Sở Diệp: “.....” Người ta cũng không ngu như vẻ ngoài đâu? Sở Diệp vốn còn lo lắng người của đội công trình Phi hùng công trình đều khế ước với Hùng thú, khi làm việc sẽ không tinh tế, cho nên cũng không muốn mướn cho mấy.

Đáng tiếc, ở Lưỡng Giới Thành đội Hồn Sư công trình không nhiều lắm, trước đó không lâu lại xảy ra thú triều, rất nhiều động phủ đều phải trùng tu, nếu phải chờ các đội công trình khác sẽ tốn rất nhiêiu thời gian.

Sở Diệp chờ không được, rơi vào đường cùng, nên mới mướn đội công trình Phi hùng.

>>

Bất quá, ngoài dự kiến của Sở Diệp đội công trình Phi hùng, khi làm việc thì lại rất tinh tế, mấy đầu hùng tuy nhìn thô kệch, nhưng khi làm việc lại vượt xa tiêu chuẩn mà Sở Diệp mong muốn.

Sau khi biết có hai đầu hùng ngồi canh buồng ong, ngày hôm sau, Sở Diệp liền bỏ thêm mấy lu lớn mật ong vào thức ăn.

Ong đàn trước đó ủ ra không ít mật ong, đều đọng lại ở nhẫn không gian.

Rất nhiều mật ong phẩm chất tuy không tính quá cao, nhưng do Sở Diệp lười đem bán, nên tích lại khá nhiều, nay nhờ diệp này có thể tận dụng đám mật ong kia.

Hùng lão đại nhìn đến mấy vại mật ong lớn, có chút ngượng ngùng.

Mấy con Hùng thú của đội công trình, nhìn thấy mật ong đều thật cao hứng, một con trong số đó chờ không nổi mà trực tiếp đem móng vuốt duỗi vào lu mật ong, một tay dính đầy mật ong.

“Đại ca, có mật ong a! Mật ong ăn rất ngon a!” Hùng lão nhị vừa ăn mật ong vừa nói.

Hùng lão đại tức giận trừng mắt nhìn Hùng lão nhị một cái, nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói, ngươi cùng lão tứ thật sự càng ngày càng hoang đường, tiền công của các ngươi tháng này bị giảm phân nửa."

Hùng lão đại sắc mặt xám xịt đi, nhìn Hùng lão nhị cùng Hùng lão tứ.

“Đại ca tính tình càng ngày càng tệ.” Hùng lão nhị tức giận oán giận nói.

Hùng lão tứ gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nói chúng ta hồ nháo, rõ ràng lần nào ăn mật con gấu của huynh ấy đều là ăn nhiều nhất."

Hùng lão nhị gật đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy."

Mà hồi nảy Hùng lão nhị còn ngửi ra lu mật ong của Hùng lão đại có phẩm chất cao hơn bọn họ nhiều.

Sở Diệp cung cấp đại lượng thức ăn, nên đội Hồn Sư công trình làm việc cũng không kéo dài.

Chỉ tốn năm ngày thời gian, liền xây dựng xong hai mươi gian buồng ong, mỗi gian buồng ong đều phi thường hoa lệ.

Sau khi buồng ong xây xong, Sở Diệp thập phần hoài nghi, rốt cuộc đội công trình là đang xây dựng rốt là nhà hay là xây buồng ong đây.

Buồng ong thật sự quá xa hoa, không thua gì biệt thự mà trước kia Sở Diệp nhìn thấy.

Sau khi buồng ong xây xong, thì số thùng nuôi ong mà Sở Diệp đặt làm cũng được đưa tới, Sở Diệp đem thùng nuôi ong đưa vào buồng ong, ong đàn cao hứng dọn vào nhà mới.

Hùng gia huynh đệ nhìn từng bầy ong tiến buồng ong, bên trong đôi mắt toát ra vài phần hâm mộ.

Sở Diệp nhìn ánh mắt của Hùng gia huynh đệ, âm thầm hoài nghi, mấy huynh đệ là bởi vì thích ăn mật ong, nên yêu ai yêu cả đường đi, nên mới đem buồng ong xây thành hoa lệ như vậy.

Lại tốn thêm ba ngày, đội Hồn Sư công trình cũng kết thúc công tác, cùng Sở Diệp thanh toán số tiền công còn lại, còn cùng Sở Diệp mua 5000 cân mật ong.

Ong đàn đã bắt đầu thải mật, mật ong cũng sẽ đã bắt đầu cuồn cuộn không ngừng mà sản xuất, sau này mật ong sẽ càng ngày càng nhiều.

Vừa hay Sở Diệp có thể giải quyết hết số mật ong tồn kho, lại vừa được có thêm một khách hàng.

.....

Sau khi tu sửa xong phòng ốc, Sở Diệp liền đi tìm người làm sạch hồ sen, tu chỉnh đồng ruộng.

Hồ gia nghe nói Sở Diệp muốn tìm người hổ trợ làm sạch hồ sen, liền phái vài người sang đó hỗ trợ.

Bên cạnh Tiền gia người chủ động mang theo Phiến Địa Thử, sang động phủ Sở Diệp để hổ trợ xới hơn 20 mẫu linh điền.

Đối với sự hổ trợ của hai nhà hành xóm, trong lòng Sở Diệp cũng rất hưởng thụ.

Sau một hồi bận rộn, thời gian cũng đã qua hơn hai mươi ngày.

Sở Diệp vang rộng hai tay hai chân nằm ỳ trên giường.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi không sao chứ?”

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chính là hơi mệt mỗi, hôm nay cuối cùng cũng đem mẫu linh điền cuối cùng xới xong."

Phiên Địa Thử của Tiền gia chỉ biết xới đất, còn đại bộ phận công việc đều là do Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tự mình làm.

Lâm Sơ Văn cười, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại hết thảy đã đi theo quỹ đạo, sau này không cần vất vả như vậy nữa."

Linh điền đã xử lý xong rồi, còn linh dược muốn thu hoạch thì còn phải đợi thêm mấy tháng nữa.

Ngân Sí Ong đàn cũng đã dàn xếp xong, kế tiếp, chỉ cần đúng hạn phóng ong là được, mà linh trí của Tiểu Ngân cũng không thấp, bọn họ chỉ cần phóng ong ra còn chuyện còn lại đều la do Tiểu Ngân quản lý.

Hồ sen sau khi được làm sạch, thì cá bột, hoa sen cũng đã được thả xuống hồ, chỉ cần đúng thời hạn cho ăn là được.

Chuồng gà cũng đã xây xong, Thảo Dược Gà cũng được an bài ở phía tây rừng trúc, mỗi ngày chỉ cần chi ăn là được.

Sở Diệp xoa xoa mày, nói: “Lần này sửa chửa động phủ, đã tốn không ít tiền."

Xây nhà, mua hạt giống, mua cá bột, mua gà con..... Linh tinh vụn vặt, tuy mỗi cái tiêu tốn không nhiều, nhưng cộng lại là một bút không nhỏ tiền.

May mắn bọn họ ở Tử La Tông di chỉ đã kiếm lời được một khoảng không nhỏ, nếu không nhờ có số tiền đó, chỉ sợ là hắn và Lâm Sơ Văn đã chẳng làm được gì.

Lâm Sơ Văn đạm nhiên cười cười, nói:

“Về sau sẽ chậm rãi thu hồi lại.”

Tuy rằng phải chịu không ít vất vả, nhưng trong lòng Lâm Sơ Văn lại cảm thấy rất vui, vì cuối cùng hắn cùng Sở Diệp cũng đã có được một nơi thuộc về riêng bọn họ.

Sở Diệp lại nói:" Cũng không phải là ta đau lòng vì tiêu quá nhiều tiền, dù gì chúng cũng là do trời cho chúng ta."

Tiểu hồ ly vây quanh Sở Diệp, đôi mắt trông mong nhìn Sở Diệp.

Sở Diệp lấy ra một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo đưa cho Tuyết Bảo, Tuyết Bảo được Cửu Vĩ Hồ Thảo, cao hứng là gặm lấy rồi chạy đi.

Lâm Sơ Văn nhìn Tuyết Bảo chạy đi, hơi hơi cong cong khóe miệng, Sở Diệp đã cung cấp cho Tuyết Bảo có hơn bốn mươi cây Cửu Vĩ Hồ Thảo.

Chỉ mấy ngày mà có thể dùng một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo, dù là đại gia tộc hay tông môn cũng chưa chất làm được, hắn cùng Tuyết Bảo có thể gặp được Sở Diệp quả nhiên là bọn họ may mắn vô cùng a!

Lâm Sơ Văn có thể cảm thấy huyết mạch của Tuyết Bảo đã tăng lên không ít, tiểu hồ ly gần đây càng ngày càng xinh đẹp.

Lâm Sơ Văn cũng không hiểu là rốt cuộc thì Sở Diệp đã đem linh thảo gieo trồng ở đâu, mà Cửu Vĩ Hồ Thảo cứ không ngừng được lấy ra, y như rằng là còn hoài không hết vậy.

Sở Diệp nhìn bóng dáng của tiểu hồ ly, suy tư một chút, nói: “Hình như tác dụng của Cửu Vĩ Hồ Thảo đối với Tuyết Bảo giống như đã thu nhỏ lại, Thảo Dược Gà cũng y như vậy, ngươi nói xem ta có nên đem Cửu Vĩ Hồ Thảo làm thành thức ăn cho Thảo Dược Gà, rồi lại đem Thảo Dược Gà kia Tuyết Bảo ăn, ngươi thấy thế nào?"

Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm Sở Diệp nhìn một hồi, phát hiện Sở Diệp không phải nói giỡn, liền run rẩy khóe miệng cảm thấy chẳng còn gì để nói.

Quá phí phạm của trời, Thảo Dược Gà ăn linh thảo đã đủ xa xỉ. Vậy mà Sở Diệp lại còn có thể nghĩ ra lấy Cửu Vĩ Hồ Thảo cho gà ăn, mặc dù là đại tông môn, cũng không có lãng phí như vậy. Cái ý tưởng này của Sở Diệp cũng quá bạo rồi a!

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Sao vậy? Không được sao? Ta còn tưởng ta đã nghĩ ra được một ý kiến hay."

Ý kiến này hay hay không hắn cũng không biết, nhưng để những Hồn Sủng Sư cần kiệm mà biết cái ý tưởng này của Sở Diệp chất chấn sẽ đạp chết hắn.

“Việc này ngươi không cần cùng nói cho Tuyết Bảo nghe."

Tuyết Bảo nếu nghe được ý tưởng của Sở Diệp chất chấn sẽ ủng hộ hắn cho mà xem.

Bị Sở Diệp ảnh hưởng, hình như tiểu hồ ly càng ngày càng hùng.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nếu cảm thấy không ổn, vậy qua một đoạn thời gian lại nói, tạm thời ta cũng không nhiều Cửu Vĩ Hồ Thảo như vậy."

Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Thảo Dược Gà dưỡng một ít, còn về phần Tuyết Bảo ta sẽ khiếm một ít chủng loại gà khác nhau để nó thay đổi khẩu vị."

Sở Diệp gật đầu, nói:" Cũng được."

Dù gì khu rừng phía sau động phủ cũng còn tróng rất nhiều, thì cũng có thể nuôi thêm một số loại gà khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.