Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Chương 10: Chương 10: Chương 9




Sau khi tưới nước cho diệp thảo Hạ Vân Du nhanh chóng đi vào không gian.

Bình tĩnh tiến vào Bạch cư, trong lòng không kiềm được vẫn có chút thất vọng, nàng nghĩ mình cùng tiểu Bạch đã thân quen, không ngờ chuyện quan trọng như vậy tiểu Bạch lại không nói cho nàng biết.

Ngoài ý muốn phát hiện tiểu Bạch đang đứng trước cửa phòng, hai người cứ nhìn nhau không nói, bầu không khí im lặng đáng sợ. Cuối cùng tiểu Bạch lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này:

' Chủ nhân,... đây là nhiệm vụ của ta ' Giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Một tiếng 'chủ nhân' đánh thẳng vào lòng của Hạ Vân Du, thânthể cứng đờ, nàng làm sao có thể quên, giữa nàng cùng tiểu Bạch vẫn tồn tại một bức tường băng mang tên nhiệm vụ, sẽ không bao giờ có thể phá vỡ.

Vả lại đây hoàn toàn không phải lỗi của tiểu Bạch, là do 'nàng' trước kia sống ' quá tốt' thôi. Vậy nàng dùng lý do gì để đến đây? Lý do gì để thất vọng?

' Ta hiểu được ' Hạ Vân Du nhẹ giọng nói, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc.

Lại một trận im lặng kéo dài.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Vân Du ngẩng đầu, lấy ra Tẩy Tuỷ Đan, nở một nụ cười thật tươi, hướng tiểu Bạch nói:

' Tiểu Bạch, sau này ta có thể tu luyện rồi ' Đôi mắt mang đậm ý cười.

Suy cho cùng Hạ Vân Du vẫn trân trọng mối quan hệ này, nàng không muốn vì chuyện của mình ảnh hưởng đến nó.

' Ừ, hi vọng là như vậy' Mắt loé lên một tia sáng, tiểu Bạch vô lại nói.

Hạ Vân Du trừng mắt nhìn tiểu Bạch, bên môi gợi ý cười, chợt nghe tiểu Bạch nói:

' Tiểu Du, ngươi đi theo ta' Nói rồi kéo Hạ Vân Du ra khỏi Bạch cư, tiến đến hồ nước giữa không gian.

Hạ Vân Du thật kinh ngạc, nàng chưa từng quan sát thật kỹ hồ nước, bây giờ nhìn thấy quả thật rất đẹp mắt, nước mát trong xanh, làn khói bay nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt hồ, tạo thành màn nước huyền ảo, đứng cạnh hồ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

' Được rồi, người uống Tẩy Tuỷ Đan đi, ta ở một bên canh chừng' Tiểu Bạch lui về sau mười thước, thích ý ngắm khung cảnh xung quanh.

Liếc mắt nhìn bộ dáng nhàn nhã của tiểu Bạch, Hạ Vân Du có chút không hiểu, đem nàng ra đây làm gì, ở Bạch cư không được sao? Còn tránh xa thế.

Tiểu Bạch làm ngơ trước ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vân Du, không thể nói hắn sợ nàng làm bẩn Bạch cư nên mới đem nàng ấy ra đây nha, nếu không nàng sẽ...

Thu hồi ánh mắt, tìm một chỗ ngồi thích hợp, sau đó mở lọ dược ra, mùi thơm của dược liệu nhẹ nhàng bay vào mũi, tim nàng bắt đầu tăng tốc, hít một hơi thật sâu, uống viên thuốc vào, thả lỏng bản thân, nhắm mắt lại.

Đợi một khắc cũng không thấy khác thường, Hạ Vân Du nghĩ như vậy đã xong liền đứng dậy, đi về phía tiểu Bạch.

Vừa bước một bước cơn đau đầu ập đến, ôm đầu Hạ Vân Du té lăn ra đất, rên rỉ.

Tiểu Bạch từ xa thấy thế cũng chỉ nắm chặt hai quả đấm, trong lòng lo lắng, nhưng hắn không thể đến đó, nha đầu đang trong thời kì quan trọng, nếu bị quấy rầy có thể bị dược tính cắn nuốt đến chết.

Hạ Vân Du không ngừng lấy tay đập vào đầu mình, mặt trắng bệch, môi bị cắn bật máu, mồ hôi không ngừng tuôn ra ướt đẫm cả người.

Đầu Hạ Vân Du đau đến mức muốn vỡ tung, nàng cảm thấy như có gì đó đang chậm rãi cắn nuốt lý trí của mình, mỗi lần như vậy cơn đau lại gấp đôi, ý thức dần mơ hồ.

Bên tai lại nghe thấy tiếng nói của một ai đó, rất nhẹ nhàng, khe khẽ như có thể tan biến bất cứ lúc nào, nhưng trong đó lại mang theo sự tin tưởng tuyệt đối.

Giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại, không rõ ràng.

Sau đó Hạ Vân Du được đến một thế giới xa lạ, nhìn thấy một cô bé gầy yếu cố gắng nhai thứ rễ cây đắng ngắt mà cô vừa đào được, hay dáng vẻ yếu ớt đang cố gắng thu mình tránh khỏi những cú đá ác ý của đám bạn mình trong cô nhi viện, hay những cái đập cửa đầy tuyệt vọng trong cái lạnh cắt da thịt của mùa đông tuyết rơi khi bị nhốt ngoài phòng,....

Những hình ảnh cứ tiếp tục, những trò đùa ác ý, những lời sỉ nhục, những đau đớn không ngừng rơi xuống một cô bé.

Nhưng tuyệt nhiên cô bé không rơi một giọt nước mắt, mái tóc rối che khuất một nụ cười nhẹ nhàng mang một sự kiên cường làm người khác đau lòng.

Chợt giọng nói quen thuộc khi nãy vang lên lần nữa to hơn, rõ hơn, mang theo tự tin:

' Thanh Khê, ngươi nhất định làm được' Cô bé hướng về phía Hạ Vân Du, đôi mắt sáng ngời, môi vẽ lên một nụ cười rực rỡ.

Cơn đau đầu nhanh chóng kéo Hạ Vân Du trở về, mạnh mẽ mở to đôi mắt kiên định, nắm chặt nắm đấm, trên môi nàng nở một nụ cười yếu ớt.

Nàng, nhất định làm được.

Hai canh giờ trôi qua, cơn đau từ từ giảm dần rồi biến mất, Hạ Vân Du nằm trên đất thở hổn hển.

Chưa kịp vui mừng một cỗ nhiệt nóng phát sinh từ tim, nhanh chóng chạy dọc theo kinh mạch, như muốn thiêu đốt hết các đường kinh mạch.

Đau đớn trong phút chốc đánh úp lại, cơ thể co rúc, môi bị cắn nát, một cỗ mùi tanh xọc lên miệng, rồi một dòng chất lỏng màu tím chậm rãi men theo khoé miệng chảy ra ngoài.

Cơ thể đau đớn như hàng ngàn hàng vạn mũi kim chích vào, ôm cơ thể dãy dụa trên mặt đất.

' Bùm..' Hạ Vân Du bị rơi xuống nước.

Dòng nước không ngừng cọ xát xoa diệu những cơn đau trong cơ thể.

Không thoải mái được bao lâu, một luồng hàn khí đột ngột xông thẳng vào cơ thể, nó như đóng băng từng tế bào, sau đó chạy dọc theo kinh mạch.

Một nóng một lạnh cường thế, tranh chấp nhau chạy khắp ngõ ngách cơ thể, xâm nhập vào tận xương tuỷ, đau nhức truyền đến liên tục cơ hồ muốn ngất đi.

Chợt cơ thể Hạ Vân Du căng cứng, nổi lên mặt nước, tay chân không kiềm được giang rộng, đôi mắt đầy tơ máu mở to, cảm giác phình to muốn nổ tung làm Hạ Vân Du càng thêm bức bách khó chịu.

Từ mười đầu ngón tay bắt đầu tuôn ra một dòng chất lỏng màu đen, đặc sệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.