Tô Dật Thuần nhận lấy bình rượu thuốc, lúng túng xấu hổ một lúc không nói được gì.
Anh thật sự là không biết thả quả thính này thế nào.
"Tôi... Tôi không bôi được..."
Giọng Tô Dật Thuần uất ức mang chút nũng nịu, âm sắc vừa mềm mại vừa ngọt ngào của Omega làm chính anh cũng phải nổi một mớ da gà.
Sao lại có người có thể phát ra giọng điệu ỏn ẻn đến thế?
Đây là giọng của anh á?
Thân thể của nguyên chủ thật là khiến anh một lời khó nói hết. Bây giờ, thính cũng đã thả rồi mà Đỗ Hàn Sương lại chẳng phản ứng gì, mũi anh bắt đầu lên men rồi.
Tô Dật Thuần cật lực nhịn cơn buồn nôn, dùng hết dũng khí tích cóp suốt 21 năm cuộc đời ngẩng đầu lên, e lệ ngại ngùng mà nhìn thoáng qua Đỗ Hàn Sương, đôi mắt long lanh nước.
"Anh giúp tôi được không?"
Bên này, Đỗ Hàn Sương không hiểu sao mình lại bước vào phòng ngủ của một Omega còn là hôn thê của hắn, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Căn phòng đơn giản lại sạch sẽ, nhìn qua cứ như không có hơi người, vừa hiu quạnh vừa nhạt nhòa, gần như không có sắc thái gì nổi bật.
Chỉ có đóa tường vi bên cửa sổ là rực rỡ.
Cổ chân Tô Dật Thuần trắng nõn mảnh mai, bị bàn tay thô ráp chai sần của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy, mặt anh đỏ bừng quay đi, đôi khi bởi vì xoa nắn của Đỗ Hàn Sương mà cả người run rẩy.
Anh thấy mình sắp chết tới nơi rồi, từ đàn ông sắt thép biến thành một cục bột vừa trắng vừa tròn, mặc người rắn nát, thân thể này còn mẫn cảm như vậy, quả thực là thay đổi kinh thiên động địa, khiến người ta khóc một dòng sông.
Đỗ Hàn Sương giúp anh xoa nắn cổ chân xong liền lạnh mặt ra cửa.
Hắn cảm thấy bản thân hẳn là lâu rồi không phát tiết nên mới nhìn một đoạn cổ chân trắng trẻo mà ngây người.
Tô Dật Thuần nhìn theo Đỗ Hàn Sương rời đi, đóng cửa lại cẩn thận rồi mở di động của nguyên chủ ra xem.
Danh sách thông tin liên lạc ít tới đáng thương, Tô Dật Thuần không phát hiện thông tin về cha mẹ, cũng không thấy người thân nào khác, chỉ có duy nhất cái tên "Đỗ tiên sinh", tám phần là Đỗ Hàn Sương.
Tô Dật Thuần tìm thấy mấy loại thuốc trong ngăn kéo, ban đầu anh xoắn xuýt tưởng nguyên chủ tàng trữ hàng cấm gì, sau đó Cẩu Đông Tây mới ung dung giải thích.
"Cái này là thuốc ức chế chuyên dụng của Omega, không phải hàng cấm, ký chủ nghĩ nhiều rồi"
"Thuốc ức chế? Ức chế cái gì?"
"Kỳ phát tình."
Hệ thống thản nhiên phun ra ba chữ, Tô Dật Thuần nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
"...Cậu mới nói cái gì? Ức chế cái gì?"
Anh bán tín bán nghi nghe nó giải thích cặn kẽ thiết lập thế giới ABO, cảm thấy thà rằng cứ chết vì tranh bóng rổ rồi thảnh thơi đi bán muối còn hơn.
Thế giới này thật quá khủng bố.
Anh bỗng muốn làm một Beta hết sức bình thường.
Tô Dật Thuần thấy chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu trong ngăn kéo.
Không ngờ rằng, nguyên chủ năm nay mới 16 tuổi, trên sổ hộ khẩu lại chỉ có một mình cậu.
Đám nữ sinh hôm nay cười nhạo anh là Tô gia nhị thiếu gia cơ mà.
Sao lại sa sút thành thế này.
Cẩu Đông Tây đúng lúc đang online liền tung hoa ăn mừng: "Leng keng! Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhánh cốt truyện"Thiếu gia bị vứt bỏ". Xin ký chủ không ngừng cố gắng, sớm ngày hoàn thành cốt truyện nha"
Tô Dật Thuần không quan tâm nó, tay cầm sổ hộ khẩu chỉ ghi một cái tên lẻ loi mà sững sờ.
Tô Dật Thuần của thế giới này rất giống anh.
Cay đắng đã trải qua, trắc trở phải đối mặt đều tương tự.
Chỉ có điều một người đã là đèn cạn dầu, thân tàn ma dại chịu đủ áp bức; một người vẫn còn cắn răng muốn tự mình mở ra một cái tiền đồ tươi sáng hơn.
Mà hiện giờ một linh hồn đã không còn tung tích; một cái chết oan chết uổng, đành phải thay người kia sống sót.
Tô Dật Thuần mơn trớn ảnh chụp gương mặt xinh đẹp lại lạnh nhạt của thiếu niên, thở dài một hơi.
"An nghỉ đi Tô Dật Thuần, tới một nơi khác tốt đẹp hơn."
"Tôi cũng là cậu"
"Tôi sẽ thay cậu sống cho thật tốt"
................................
Sáng sớm hôm sau, Tô Dật Thuần mặc đồng phục xuống lầu, Đỗ Hàn Sương đã ngồi ở bàn ăn xem tin tức tài chính.
Quần đồng phục của anh đã hỏng, hôm nay định đổi sang 1 bộ khác, thế nhưng bộ còn lại bị dính đầy mực, trông thật thảm thương.
Tô Dật Thuần mặc một cái quần thể thao màu đen bước xuống, áo sơ mi trắng trông có vẻ sạch sẽ, không thì anh cũng chẳng dám mặc ra ngoài.
Đỗ Hàn Sương nghe tiếng anh đi tới nhưng đầu cũng không ngẩng lên.
Miếng dán ngăn pheromone kia chất lượng rất tốt, không khí sạch sẽ khoan khoái, chỉ có một làn hương mỏng manh bay vào mũi hắn, khiến hắn không khỏi say mê.
Tin tức tố của Tô Dật Thuần là mùi bưởi hồng, hương vị tươi mát lại có chút chua chát, so với mùi hoa, mùi sữa của các Omega khác có lẽ không được coi là hấp dẫn, nhưng lại rất sạch sẽ.
***Bưởi hồng, còn gọi là bưởi chùm***
Vị chua qua đi còn lưu lại vị ngọt, ngây ngô nhưng cũng rất ngọt ngào, khiến người ta vừa an tâm vừa yên bình, như đang mơ màng về một thôn xóm an tĩnh được phủ lên sắc nắng ấm áp của buổi chiều tà.
Đỗ Hàn Sương có hơi chộn rộn, hắn cảm thấy quyết định để Tô Dật Thuần tới sống cùng thật là một sai lầm.
Dù sao độ phù hợp giữa tin tức tố của hai người cao đến 99%, hắn không quá để tâm ai dè độ phù hợp quá cao cũng khiến hắn tâm thần không yên.
Hắn không tiếng động xê dịch ghế cách xa bàn ăn một chút, càng cách Tô Dật Thuần xa hơn chút, chỉ là hương bưởi hồng ngây ngô thoang thoảng trong không khí cứ bám riết lấy hắn, làm hắn rung rinh không thôi.
Tô Dật Thuần ăn cơm sáng không nhìn Đỗ Hàn Sương chút nào nên cũng không phát hiện người này bên ngoài chính trực, trong lòng lại ẩn giấu lắm tâm tư đến vậy.
Cẩu Đông Tây đang mở phim hoạt hình trong đầu hắn, con mèo màu xanh đuổi theo con chuột màu nâu, Tô Dật Thuần phân tâm xem hoạt hình với nó, cơm ăn miếng được miếng không.
"Cẩu Đông Tây à, cậu cứ như siêu trí tuệ trong não tôi vậy, thế thì lần tới tôi đi thi, cậu có thể..."
"Không thể!"
Cẩu Đông Tây lời lẽ chính nghĩa từ chối, tận tình khuyên bảo ký chủ mà mình: "Nếu anh muốn vả mặt thì phải dùng chính thực lực của mình, làm kẻ khác phải nâng mắt mà nhìn anh- một Omega ưu tú, độc lập. Hôm qua, bọn họ đối xử anh thờ ơ lạnh nhạt, ngày mai, anh phải khiến bọn họ ngước lên ngắm nhìn! Trên đầu đội vương miện, tuyệt đối không thể hạ mình trước bất kỳ ai."
Tô Dật Thuần cạn lời ừ hai tiếng lấy lệ, không còn sức lực dò hỏi trợ lý nhà mình học đâu ra một đống trích dẫn..., anh nghĩ đến con đường học tập sau này mà to cả đầu. Anh vẫn nên làm một đầu gấu trường học oai phong thì hơn, thế chắc cũng là một kiểu vả mặt nhỉ.
Tô Dật Thuần còn chưa quyết định xong sự nghiệp tương lai thì đã lên xe tới trường.
Đỗ Hàn Sương ngồi ở ghế phụ cầm laptop xem văn kiện, Tô Dật Thuần ngồi ghế sau, trong lòng anh khẩn trương, lòng bàn tay đã tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, cổ họng nghẹn cả lại.
Đối với anh, trường học không phải nơi tốt đẹp gì cả.
Cái gì mà chốn học đường vô lo vô nghĩ đều là giả dối, ác ý và lòng tốt rắc rối phức tạp khiến người ta mờ mịt, hoảng loạn.
Cho dù có lòng tốt nhưng lại ngây thơ vô cùng.
Trước nay chưa từng có ai thể hiện lòng tốt với anh cả.
Không tới lượt của anh.
Đỗ Hàn Sương nghe thấy hô hấp của Omega dần trở nên gấp gáp, giương mắt nhìn anh, ánh mắt người kia nhìn chằm chằm vào cửa sổ, gương mặt ửng hồng, đôi mắt đã rưng rưng chực khóc.
Hắn cảm nhận không khí một chút, không ngửi thấy tin tức tố của anh.
Omega chưa tới kỳ phát tình sao lại có biểu hiện thế này?
Tô Dật Thuần cắn môi dưới, ôm chặt cặp sách trong lồng ngực, Cẩu Đông Tây vẫn luôn an ủi anh, giúp anh bình tĩnh lại, nó cảm thấy rất áy náy.
Dù sao bối cảnh cũng là nó viết ra, nó cũng không ngờ sẽ khiến ký chủ tổn thương đến thế.
Tô Dật Thuần cúi đầu, nước mắt nhịn không nổi mà tí tách rơi xuống.
Anh không khỏi cảm khái, tuyến lệ của thân thể này thực sự rất phát triển.
Căng thẳng khóc, đau khóc, vui khóc, kích động cũng khóc.
Quả thật là đồ mít ướt.
Anh vừa rơi nước mắt như mưa vừa nghĩ ngợi, mong là chút nữa tới lớp sẽ không bật khóc trước mặt một đám người.
Đối mặt với ác ý, nước mắt chẳng có tác dụng gì cả.
Việc duy nhất anh có thể làm chính là kiên cường thẳng lưng, không bị bọn họ quật ngã.
Thời điểm then chốt, còn có thể lấy hung ác lấn áp bạo lực.
Tô Dật Thuần quệt nước mắt chảy ra, đột nhiên anh được một luồng tin tức tố dịu dàng trầm ổn bao bọc lấy.
Không giống như lần đầu cảm nhận được, khi đó tin tức tố có mùi gỗ và rêu, còn trộn lẫn mùi hồ tiêu, vừa ngang ngược vừa cay nóng.
Lần này bao bọc lấy anh là mùi gỗ đàn hương dịu dàng.
Tô Dật Thuần ngạc nhiên phát hiện tâm tình dần bình tĩnh lại, anh giương mắt nhìn Alpha đang vờ như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Cảm ơn Đỗ tiên sinh."
Đúng lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, con ngươi Tô dật Thuần biến thành màu hổ phách êm dịu.
Đỗ Hàn Sương nhìn má lúm đồng tiền như ẩn hiện kìa, ừ nhẹ một tiếng khó phát hiện, coi như đáp lại lời cảm tạ của anh.
Được tin tức tố của Đỗ Hàn Sương trấn an, lúc xuống xe, tâm tình Tô Dật Thuần tốt hơn nhiều.
Tốt đến nỗi anh vừa đi vừa hát. Anh vừa bước chân vào cửa đã bị một miếng mút lau bảng đập trúng.
Quả nhiên là vậy, không ai định đứng ra xin lỗi anh, thay vào đó cả đám học sinh trong lớp cười ầm lên.
Áo đồng phục sạch sẽ, ngăn nắp bị bụi phấn làm cho xám xịt, trên mặt cũng nhiễm đầy bui nhưng ánh mắt anh lại lạnh vô cùng.
"Ai ném?"
Giọng Tô Dật Thuần nhẹ nhàng cất lên. Một nam sinh châm chọc khiêu khích: "Là tao này, làm sao? Không phục à?"
Cậu ta ôm một cô gái Omega, trên người tỏa ra tin tức tố Alpha nồng nặc, nâng cằm anh lên:"Mày hôm qua mày dám đánh bạn gái tao. Tay nào đánh? Nói đi, không thì tao chặt cả hai."
Tô Dật Thuần liếc nhìn Omega kia, đúng là một trong những nữ sinh bị anh đánh.
Tô Dật Thuần lắc đầu, dù là thế giới ABO, chiêu trò bạo lực học đường cũng chỉ có mấy kiểu này.
Anh cầu nguyện bằng cả con tim rằng nước mắt đừng làm vỡ đê, hành động vừa đánh người vừa khóc anh thật sự không muốn lặp lại lần hai.
Anh giơ tay tát tên Alpha đang đắc ý phổng mũi kia, bốp một tiếng, cả đám im như hến.
Alpha bị đánh sững sờ tại chỗ, không dám tin: "Mày dám đánh tao?" Tô Dật Thuần không muốn lãng phí thời gian hô to gọi nhỏ, một trận quyền Thái giáng liên tiếp lên người cậu ta.
***Muay Thái hay quyền Thái, Thái boxing; tui với ba từng xem 1 trận, đánh như kiểu mày chết với bố dị huhu***
Học sinh trong lớp nhìn mà choáng váng, Alpha bị đánh chật vật lăn về sau: "Mau giúp tao! Tao không tin, tao là Alpha mà không đánh lại một Omega chắc." Hắn nói rồi bắt đầu phóng ra tin tức tố áp chế Tô Dật Thuần, quả nhiên thấy động tác của anh cứng lại, đồng bọn của hắn cũng liên tiếp bộc phát ra tin tức tố Alpha.
***Aaaa, một lũ Alpha đánh hội đồng một Omega! Nhục mặt quá thể! Tui tức!!!***
Alpha bên cạnh bước tới túm lấy tay Tô Dật Thuần, Tô Dật Thuần hổn hển liều mạng hất đầu ra sau, đập cho tên Alpha kia máu mũi dầm dề, anh thúc khuỷu tay vào một tên Alpha khác đang lao tới, cố ý hạ thấp góc độ hướng thẳng xuống hạ bộ hắn, cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, học sinh còn lại trong lớp ngây ra như phỗng. Tuy Tô Dật Thuần hiểu rõ kỹ xảo đánh đấm nhưng dù sao thân thể này cũng là một Omega mảnh mai.
Anh bị tin tức tố Alpha ép tới chảy máu mũi, cổ họng cũng dâng lên vị máu rỉ sắt, hai tai ù ù, tầm mắt mơ hồ.
Dùng ngón cái quệt máu mũi xong, Tô Dật Thuần lẳng lặng nhìn tất cả học sinh ở đây.
Có người đứng người ngồi nhưng trên mặt ai cũng khiếp sợ tột cùng.
"Tôi đã làm sai cái gì? Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?"
Tô Dật Thuần hỏi, anh thật sự không hiểu, từ kiếp trước đã không thể hiểu nổi. Đến tột cùng là cái gì khiến cho một đám thiếu niên kết bè kết phái cười cợt, nhục mạ một người, thậm chí ép người ta tới đường cùng.
Không ai trả lời, Tô Dật Thuần cũng không trông mong gì bọn họ, anh gắng gượng không gục ngã, đỡ tường rời khỏi phòng học, tới cửa liền đụng phải Đỗ Hàn Sương cùng chủ nhiệm giáo dục đang đi tới.
Đối diện với Đỗ Hàn Sương, Tô Dật Thuần mới nãy còn kiên cường không khóc, bây giờ vừa thấy người kia thì bụp một tiếng ngã bệt xuống, nước mắt bắt đầu ào ào trào ra.
"Đỗ tiên sinh..."
***Haizzz, kiếp trước sếp thật sự rất khổ, bị bạo lực học đường nhưng không có gia đình che chở, bỏ học rồi đi làm đủ nghề, rốt cuộc lao vào cái nghề ngươi chết ta sống, sau này ổn định hơn cũng không có lấy một người thân mà dựa dẫm. Bởi vậy, nên anh không có nghĩ đến việc nhờ cậy Đỗ Hàn Sương, anh không phải một con cáo lắm mưu mô, mà là một con sói đơn độc thích tự gồng gánh.
Thật ra, tui rất tiếc cho bé Tô (nguyên chủ), sếp Tô có thể dùng máu và nước mắt đào ra một con đường sống tự do, nhưng cậu thì có lẽ chỉ sống trong đau khổ. Học hành không tốt do bị bạo lực học đường, đồng lứa đều khinh bỉ thân thế của cậu, một đứa con riêng nhà quyền quý không được chấp nhận, đính hôn với một người luôn xa cách với cậu, một con chim sẻ mà tơ tưởng muốn làm phượng hoàng. Điều khốn khổ nhất là cậu là một Omega chỉ có thể dựa dẫm vào Alpha, cậu không có quyền quyết định thân thể mình. Không gia thế, không tiền tài, không bạn bè, bản thân cũng không thể tự lập, nếu cậu tiếp tục sống, có lẽ cậu sẽ cô đơn lịm đi một góc tối nào đấy, hay thậm chí là tồi tệ hơn,... Nếu mọi người đọc manga của Nhật tag ABO sẽ rõ, tiền đồ còn đen tối, tủi nhục hơn của chị Dậu nữa ạ!!! Mong bé Tô được tới một nơi tốt hơn***