Thời tiết dần nóng, kỳ thi tháng đầu tiên trong học kì một của học sinh năm hai đã tới.
Hiện tại quan hệ của Tô Dật Thuần với các bạn trong lớp khá tốt, xem ra Đỗ Hàn Sương đã cho người cảnh cáo không cho nhắc lại chuyện cũ của cậu.
Cách xếp chỗ ngồi lúc thi dựa theo kết quả đợt thi trước, học lực của nguyên chủ không được tốt lắm, ít ra không tệ đến mức bị đúp.
Ôn Mãn Thanh ngồi thi bên trái cậu. 20 phút trước khi thi, cậu ta điên cuồng chép công thức lên bàn, thế mà mồm vẫn bô bô chào hỏi người bên cạnh, năn nỉ xin người ta cho chép bài.
Tô Dật Thuần cảm thấy bản thân đã quen với lòng người hiểm ác, khả năng kết giao bạn bè không tồi, nhưng không ngờ trên đời này còn có người mặt hơn như Ôn Mãn Thanh. Cậu lôi quyển sách cậu tự sáng tác về tư liệu sống ra, bên trong chép đầy những câu nói hay, còn có mẩu giấy xé từ Nhật Báo Nhân Dân.
Lúc thi đại học mà viết giọng văn hào hùng kiểu này là vô cùng đúng đắn.
Cậu nhìn Ôn Mãn Thanh đang điên cuồng chép, không hiểu thi môn văn mà hắn viết công thức toán học thì có lợi gì. (:)))))))))
Trường Tam Trung áp dụng thời gian thi đại học vào thi tháng, thời gian giữa trưa sau khi thi xong Ngữ Văn là lúc thoải mái nhất.
Đến chiều cả đám ngồi điên đầu với đề thi môn toán, não trướng, mồ hôi tuôn, thi xong cái là không nhớ gì nữa, chết lặng chờ kết quả.
Quả là địa ngục trần gian.
Sáng nay trước khi thi môn văn, Ôn Mãn Thanh đã tranh thủ chép toàn bộ công thức toán học lên bàn. Bây giờ mực đã hơi bị nhòe, cậu ta phải tô lại, tỉ mẩn dịu dàng như đang vẽ chân mày cho crush.
“Tôi bảo này, sếp Thuần, cậu giỏi toán không, lần trước thi được bao nhiêu điểm?”
Cậu ta không cả nhìn lên, cẩn thận chép, Tô Dật Thuần cầm đề thi đã làm xem lại một lần, có lệ nói: “Không nhớ.”
“Qua loa ghê đó.” Ôn Mãn Thanh chống cằm nhìn cậu, một tay nhàm chán quay bút, ánh mắt nhìn đề thi không khác gì sách trời.
“Cậu biết ngồi cùng bàn tôi là ai không?” Tô Dật Thuần dừng một chút, dù bận vẫn ung dung nhìn Ôn Mãn Thanh.
Đối phương dường như không ngờ cậu lại hỏi vấn đề này, đỏ mặt, ngượng nghịu nói: “Biết, Y Ninh chứ gì…”
“Cô ấy thích con trai giỏi toán.”
Thầy giám thị đem đề đến, Tô Dật Thuần nhanh nhẹn cất sách vở, đem cặp để ngoài cửa, tiện tay vỗ vai cậu ta.
“Kiên cường lên.”
Thi toán xong, Ôn Mãn Thanh kiên cường không nổi, giám thị vừa đi là cậu ta nhào vào lòng Cao Kiệt, khóc nức nở.
“Ca, lòng em đau quá, em chép được nửa bàn công thức, không dùng một cái nào, em thật ngu ngốc huhu. Tô Dật Thuần còn bảo cô ấy thích người giỏi toán, em không xứng huhuhu …”
Tô Dật Thuần đi lướt qua hai người họ vui vẻ hát “Người yêu em nhất là anh” đó Ôn Mãn Thanh, bỗng nghe thấy chung quanh có người ở trao đổi đáp án, cậu nhanh chân chạy mất dạng.
Thật là điên rồ, giáo viên đã bảo là thi xong đừng có hỏi đáp án cơ mà.
Cái lũ đi hỏi người ta đáp án đều là đồ quái thai, đồ trời đánh thánh vật.
Trước đó cậu đã nói cho bác tài xế thời gian cậu thi xong, hẳn là xe đã tới.
Cậu định ở lại chơi bóng với tên Ôn Mãn Thanh đang chìm trong đau thương kia, làm cho cậu ta thua thảm hại, phải nghi ngờ cuộc đời. Cậu kéo cửa xe, đang định nói với bác tài một tiếng thì thấy ngay Đỗ Hàn Sương ngồi bên trong. Hai người trừng nhau vài giây.
“Anh, anh cũng tới à.”
Tô Dật Thuần nhanh chóng điều tiết cảm xúc, bắt đầu nhập vai.
Cậu giống như một con hồ ly nhạy bén, biết xem ánh mắt người khác, mười bốn tuổi đã bắt đầu vào đời, cậu đã quá quen với việc giả ngoan ngoãn, gió chiều nào theo chiều ấy, biết chiều lòng người, nếu đối nhân xử thế giống như tu tiên thì cậu đã đạt tiêu chuẩn độ kiếp rồi.
Giống như bây giờ, cậu đang chớp chớp mắt, cười đến ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng thì không ngừng phỉ nhổ “Đỗ cẩu làm hỏng việc của ông đây”.
Nếu nói Tô Dật Thuần đạt tiêu chuẩn độ kiếp thì Đỗ Hàn Sương đã sớm phi thăng, được vào hàng tiên ban.
Hắn nhìn ra cậu bạn nhỏ phía sau cáu kỉnh mà phải giả bộ vui vẻ, cũng đáng yêu lắm.
“Ừ, hôm nay tan ca sớm nên tiện đường tới, đỡ cho chú Trần phải đi hai lần, hôm nay thi tốt không?”
“Khá tốt…”
Tô Dật Thuần sờ mũi, xem ra kế hoạch dằn vặt Ôn Mãn Thanh phải lùi lại rồi.
Cuộc sống vốn đau thương, để con trai sống thêm mấy ngày vậy.
Đến khi cậu ta học cho giỏi thì thôi.
Trong xe yên tĩnh, chú Trần vẫn trầm mặc ít lời như mọi khi, Tô Dật Thuần với Cẩu Đông Tây thảo luận hướng đi kế tiếp của chi nhánh cốt truyện, vì vậy trong xe chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Đỗ Hàn Sương.
Âm thanh dễ nghe nhưng Tô Dật Thuần tạm thời không rảnh thưởng thức, cậu nhắm mắt dựa vào cửa kính, theo hướng dẫn của Cẩu Đông Tây, tập trung tinh thần, lập tức tiến vào không gian bên trong hệ thống.
Chỉ liếc mắt một cái, cậu liền buột miệng thốt má nó.
Căn phòng màu trắng được tạo thành từ đủ loại nam châm và kim đồng hồ, giữa không trung lơ lửng màn hình điện tử xanh lam, ở giữa phòng có một máy chủ rất lớn, trên màn hình hiển thị dãy số 1 và 0 liên tiếp chuyển động.
Tô Dật Thuần đoán kia là mã số, nhưng với trình độ của cậu thì không hiểu nổi, cậu đang muốn gọi Cẩu Đông Tây, thì bị người phía sau xô vào, lảo đảo bước về phía trước mấy bước.
“Thuần Thuần!”
Tô Dật Thuần ổn định thân thể, đồng thời, quay đầu lại nhìn người nọ.
Cậu nhóc này nhìn qua tầm 15-16 tuổi, trông trắng nõn, mềm mại, lúc cười trông hơi ngốc nghếch, lúc nhìn Tô Dật Thuần ánh mắt như gà con gặp được gà mẹ, trông như sắp muốn ôm chân cậu gọi ba ba.
“…Con của ba,” Tô Dật Thuần nhéo mặt cậu nhóc, giọng nói tràn đầy tang thương: “Sao mặt mũi con lại như thế này, ba ba không đành lòng gọi con Cẩu Đông Tây.”
“Cái tên này có hợp với tôi đâu, nhưng anh đặt mất rồi, tôi cũng không có quyền đổi” gà con cười vui sướng, trông như muốn vẫy cánh chíp chíp khoe với ba ba: “Anh cũng có thể gọi số thứ tự của tôi, tôi không có tên, số thứ tự trong hệ thống của tôi là 706”. Cẩu Đông Tây chính là Cẩu Đông Tây, hiện ra hình người nói chuyện thì vẫn lải nhải dài dòng.
Cậu ta tóm lấy Tô Dật Thuần nói một tràng, nào là “Tom và Jerry hay lắm”, “tôi mới cày lại Chân Hoàn Truyện”, “Mấy ngày tới tôi nên xem võ lâm ngoại truyện hay là nhà có nhi nữ nhỉ?” với “Thuần Thuần anh xem In the night garden chưa?” Vô cùng vô tận.
Tô Dật Thuần mới đầu nhìn thấy mặt cậu ta còn nổi lên chút tình cha thương mến, còn bây giờ cậu chỉ muốn bịt cái miệng ba la bô lô này lại.
“Cẩu Đông Tây, chi nhánh cốt truyện tiếp theo.”
Tô Dật Thuần mạnh mẽ cắt ngang cuộc độc thoại của cậu nhóc, Cẩu Đông Tây bị ngắt lời thì đơ người, chớp mắt một cái, lại tiếp tục nói.
“Là thế này, vật dụng bên trong không gian hệ thống yêu cầu cấp bậc, cấp càng cao, càng mở khóa được nhiều đồ, Thuần Thuần anh vẫn chưa hoàn thành nhánh cốt truyện nào đâu, nhưng mà tiến độ cũng kha khá rồi, giá trị kinh nghiệm cũng xấp xỉ đạt chuẩn, nên tôi trộm mở một khoang cho anh xem trước.”
“Cho nên trong không gian còn có thứ khác, đúng không?” đầu ngón tay Tô Dật Thuần đánh nhịp trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Cẩu Đông Tây, chờ cậu ta tiếp tục giải thích.
“Đúng vậy, chờ anh hoàn thành ba chi nhánh cốt truyện là có thể mở khóa kho hàng, à, chính là tiệm tạp hóa, chất lượng với giá cả không hề lừa già dối trẻ, bảo đảm …”
Cậu nhóc còn định nói thêm thì Tô Dật Thuần bịt miệng, chỉ có thể ưm ưm, đáng thương nhìn ký chủ của mình, trông như gà con bị tóm mỏ.
Tô Dật Thuần nhìn cậu thiếu niên không khác gì con người trước mặt, lại đánh giá sản phẩm khoa học kỹ thuật và phong cách kiến trúc hoàn toàn khác xa thế giới của mình, cậu thả Cẩu Đông Tây ra.
“Cậu vừa mới nói, đây là một cái khoang, khoang gì cơ?”
“Khoang thuyền đó.”
Thiếu niên không nghĩ ngợi mà nói, cậu nhóc vẫn duy trì gương mặt tươi cười, ngốc nghếch trước mặt ký chủ..
“Hoan nghênh tới con thuyền Noah.”
Đỗ Hàn Sương thả lỏng khớp ngón tay tê mỏi vì đánh máy, giương mắt nhìn cậu nhóc ghế sau.
Cậu như đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, ôm cặp sách hướng lên nóc xe ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì.
Trong tích tắc, Tô Dật Thuần chạm ánh mắt với Đỗ Hàn Sương qua gương chiếu hậu, hắn hiếm thấy Tô Dật Thuần có biểu cảm nghiêm túc lại lạnh nhạt như vậy, nhưng ngay sau đó, nếp nhăn giữa hai chân mày Tô Dật Thuần biến mất, khóe môi cong cong, mắt chớp chớp với hắn, trông chẳng còn chút nghiêm túc nào, nhưng lại vô cùng hợp với gương mặt này.
Kẻ lừa đảo.
Hắn thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, trong lòng lại hơi rung động.
Hắn ngồi thẳng người, vai trái vừa lúc đụng phải cánh tay của Tô Dật Thuần đang vươn lên.
Tô Dật Thuần hiển nhiên cũng để ý tới va chạm nho nhỏ này, nhưng cậu hồn nhiên không thèm để ý, còn giúp hắn vỗ bụi trên áo vest, sau đó không liếc Đỗ Hàn Sương cái nào mà nhoài về phía tài xế cười hì hì nói: “Chú ơi, chú mở tý nhạc đi, mở lớn chút, high chút, cháu muốn quẩy một tí.”
Tim Đỗ Hàn Sương đập còn dồn dập hơn tiếng trống, hắn không thể tin được đè tay lên ngực mình, chỉ vì Tô Dật Thuần vỗ vai hắn mà đã thế này!
Hắn lại bắt đầu rối rắm, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Dật Thuần đang vui vẻ lắc lư theo tiếng nhạc.
Nhảy, nhảy tiếp đi, đêm nay tôi đưa em đến mộ phần tổ tiên nhà tôi nhảy Disco.
- ----------*-------------