Chẳng cần biết phía trước là kẻ nào, đám người còn khoẻ mạnh của đội 7 như những con bò tót bị chọc giận mà điên cuồng xông lên. Chẳng bao lâu sau tiếng súng ngừng lại. Đường Thế Trung lê tấm thân tới chỗ Vân Hà, nhanh chóng cõng cô đi về phía căn cứ. Những đồng đội khác cũng không chừa một giây nào, động tác lẹ làng dời đi khỏi nơi nguy hiểm.
Rạng sáng 9 tháng 9, tại cửa căn cứ quân sự cách khu tham chiến 20 km. Đường Thế Trung cùng đồng đội được phát hiện bên cạnh tháp canh của căn cứ.
5000 quân đánh bộ cùng 2000 quân đánh không tham gia trong kế hoạch tiêu diệt Dolomus tại Pecsber quay trở về chỉ hơn 200 người. Ba chỉ huy cấp Võ thuộc Không quân đều là người của kẻ địch, ba kẻ phản đội đã gián tiếp chỉ huy không quân thả bom vào quân đội Đế quốc gây thương vong vô số, sau đó ba kẻ này đã theo đoàn bay về Plaqia ngày 4 tháng 8. Hiện vẫn chưa biết nguyên nhân ba vị chỉ huy phản đội lại sự tin tưởng của nhân dân Đế quốc. Có thể nói kế hoạch lần này của Đế quốc đã thất bại hoàn toàn. Một cái tát hoàn hảo cho sự ngạo mạn của quân đội đến từ những kẻ phản loạn.
Lê Vân Hà tỉnh dậy vào buổi chiều ngày 13 tháng 9, tức là cô đã hôn mê 5 ngày kể từ lần cuối tỉnh dậy vào đêm 8 tháng 9. Vân Hà có thể sống đã khiến cho các bác sĩ tiếp nhận điều trị một phen kinh hoàng. Khi Phan Trường An tiến hành cấp cứu cho Vân Hà, từ người Vân Hà anh mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của một bịch đường bị xe ô tô cán qua, có thể nói nát đến không thể nào nát hơn được nữa. Bệnh án của Vân Hà cũng dài nhất nhì trong khu điều trị: trúng ba viên đạn vào bụng, thiếu máu nặng, gãy 3 xương sườn, nứt xương cổ chân trái và cổ tay phải, lệch khớp vai phải, cộng thêm nhiễm trùng và sốt cao mấy ngày liên tục, nếu là một bệnh nhân bình thường chắc đã tử vong từ lâu lắm rồi. Ấy vậy mà ý chí sống còn của cô gái này cao đến kinh hồn. Phan Trường An mạo hiểm phẫu thuật lấy đạn ra cho cô trong tình trạng cơ thể xấu như thế, vậy mà chỉ 24 giờ sau, nhịp tim của Vân Hà đã gần đạt mức bình thường của con người.
Phan Trường An nhìn những bệnh nhân trong khu điều trị đặc biệt, ai ai cũng đều băng bó khắp người, cảm xúc có hơi u ám. Đây là một số ít những chiến sĩ may mắn, phần lớn họ đều bỏ mạng tại chiến trường.
Đường Thế Trung ngủ li bì một ngày. Dù hắn chỉ bị thương nhẹ, nhưng tinh thần hắn đã gần như sụp đổ, lúc ấy hắn chỉ dựa vào một ý nghĩ rằng phải đưa Vân Hà trở về mà duy trì hành động.
Cậu bạn Tyk mau mồm lắm miệng ngày nào cũng im lìm, hơi thở yếu ớt như bất kì lúc nào cũng có thể ra đi.
Toàn đội 7, sống 19 người. Trong những đội tác chiến, tỉ lệ sống của đội 7 đứng thứ hai, ấy vậy mà số người sống cũng không được một nửa.
Vân Hà khó khăn lắm mới tiếp thu được số liệu báo cáo.
Mấy mươi cái mạng của học sinh lớp I-A cùng với mấy mươi cái mạng của đội 7.
Đầu cô như lạc trong sương mù, trong đầu văng vẳng một ít lời nói khi xưa.
“Nghe nói ba mẹ Lê Vân Hà chết hết rồi đó, tao đoán có khi sắp tới là ông bà nó. Mẹ tao nói nó có mệnh khắc người thân, ai thân quen với nó đều thảm cả.”
“Tránh xa đồ sao chổi đó ra, đừng chơi với nó, đừng nói chuyện với nó, bị lây xui xẻo thì đừng trách.”
“Ông bà nó chết thật rồi, nghe nói thây còn không toàn vẹn. Con nhỏ đó đúng là quỷ đầu thai mà.”
“Mày nhớ hồi xưa có con Trần Hoàng Thảo lớp 11A3 hay nói chuyện với nó không, nhỏ đó nghe tao nói xong là chạy mất dép luôn mày. “
...
Đó là một đoạn kí ức từ lâu về trước, là thứ luôn dằm trong tim Lê Vân Hà mãi không buông. Cô luôn không tin tưởng mệnh trời an bài.
Nhưng lỡ đâu... cô thực sự có mệnh khắc người nhà.
“Lê Vân Hà! Vân Hà!”
Đường Thế Trung gọi to, nhưng Vân Hà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn đành phải thật thà đi gọi bác sĩ.
Phan Trường An vừa kiểm tra tình trạng của Vân Hà, vừa cằn nhằn Đường Thế Trung:
“Cậu có máu S đúng không? Cô ấy vừa tỉnh lại bao lâu chứ, bị cậu làm ngất xỉu nữa rồi.”
Anh chậc tặc lưỡi một cái:
“Tình trạng cơ thể vẫn tốt, nhưng tinh thần bị đả kích, cậu xem cậu làm bệnh nhân có đường điện não đồ đẹp nhất của tôi thành ra như thế nào rồi, hả?”
Phan Trường An đặc biệt ghét những kẻ hấp tấp như Đường Thế Trung, mà hắn còn là người phá nát cái đường điện não đồ tuyệt đẹp của hắn.
Ánh mắt anh sắc lạnh, hiện lên khí thế của kẻ cầm dao cứu người:
“Tôi không phải bác sĩ tâm lí, chẳng khuyên cậu làm thế nào, nhưng mà khi cô ấy tỉnh lại, làm ơn đừng mở miệng ra nữa. Tôi có băng keo, cậu muốn không?”
Đ-đây rõ ràng là uy hiếp mà!
Đường Thế Trung lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cũng nhận ra mình có hơi quá khích, nhưng hắn chỉ nói số liệu thôi mà, có làm cái gì đâu.
Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.
“Má! Kiểu này là do mệnh không hợp nhau nè.”
Từ đó, Đường Thế Trung ngoan ngoãn làm một người chăm bệnh nhiệt tình, nhưng người bệnh không để ý đến hắn mà cứ ngủ mãi. Từ đó hắn lầm bầm suốt ngày, không kể chuyện ngày xưa cũng là mắng mỏ Vân Hà, cứ như vậy đến ngày 16 tháng 9.
Giải quyết nỗi buồn xong, như thường ngày Đường Thế Trung sẽ đến căng-tin mua chút cháo loãng cho Vân Hà, đề phòng cô bất ngờ tỉnh lại mà vẫn chưa tới giờ cơm, mặc dù ba ngày nay cô chả tỉnh để ăn.
Mua xong, hắn rảo bước về phòng, nhìn thấy một Lê Vân Hà mặt mày tái xanh đang dựa lưng vào thành giường, nhìn chằm chằm vào hắn. Chẳng biết cô ấy có hiểu là mình bị thương ở bụng không mà có thể ngồi dựa lưng thoải mái như thế nữa.
Lần này hắn rút kinh nghiệm từ sai lầm lúc trước, tuyệt đối yên tĩnh thả hộp cháo xuống tay Vân Hà, tay còn chỉ chỉ vào cái muỗng nhựa bên cạnh. Hắn không nói một lời, sợ kích thích tới người bệnh yếu ớt này.
Giọng Vân Hà khản đặc, cổ họng khô khốc như bị bỏ rơi trên sa mạc suốt tháng, cô cảm thấy mình chẳng còn chút nước miếng nào để phỉ nhổ Đường Thế Trung nữa. Nhìn thấy biểu hiện ngoan ngoãn của hắn, cô bèn thử sai vặt một chút. Cô với tay chỉ vào bình nước bên cạnh, Đường Thế Trung lập tức tiến lên rót lấy một li nước đưa cho Vân Hà.
Nước cũng nhận rồi, nhưng Vân Hà còn chưa hết chấn kinh. Bộ dáng này của Đường Thế Trung, sao mà y hệt cô vợ nhỏ ngoan ngoãn vậy.
Aiya, aiya. Ngất xong một trận, thằng bạn cục cằn đột nhiên nghe lời quá, cần cho một lí do. Online, chờ gấp.
Cả người Vân Hà đều quấn băng, tuy nhiên do là alpha có sức hồi phục cao, vết thương ở bụng đã gần khỏi, còn vết nứt xương thì còn cần thêm thời gian.
May mà cô thuận cả hai tay chứ không bây giờ chắc chỉ có thể đợi ngài nam chính đút cho cô ăn thôi. Ngày xưa vì muốn tăng hiệu suất làm việc lên mà luyện thêm tay trái, không thì giờ ăn nhục rồi.
May mắn, may mắn!
(☆▽☆)
Vân Hà cầm muỗng lên thưởng thức cháo của cô, Đường Thế Trung yên lặng nhìn Vân Hà ăn. Phòng bệnh chỉ còn tiếng húp cháo soàn soạt không chút hình tượng của Vân Hà.
Cháo ngon!
Ăn xong cháo, hai người liền muốn nói chuyện.
“Tôi có chuyện muốn hỏi!”
“Tôi có chuyện muốn nói!”
Hai người đồng loại lên tiếng.
“Thôi cậu nói trước đi.”
“Thôi cậu nói trước đi.”
Một lần nữa hai người đồng thanh.
Không khí có chút quỷ dị.
“Tôi nói trước!”
“Tôi nói trước!”
Lê Vân Hà:...
Đường Thế Trung:...
Hai tên alpha da dày thịt béo ở đây khanh tới ta lui làm cái gì vậy.
Lần này, cả hai quyết tâm không nói nữa.
Chẳng biết đình chiến bao lâu, Đường Thế Trung dành lấy nhịp trước. Hắn nói:
“Có phải cậu biết điều gì đó không? Mấy ngày nay, tôi nhớ lại một vài chuyện. Tôi có cảm giác cậu luôn luôn biết hướng giải quyết rồi quăng nồi cho tôi. Gần đây nhất là chuyện thỏ và trái cây.”
Nội tâm Lê Vân Hà biết, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Nếu bây giờ mà phủ nhận thì trái lại sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ, cô bèn cười khẽ, mặt mày dãn ra như trút được gánh nặng:
“Tôi biết kết cục của tất cả mọi người, bao gồm cả cậu, chị cậu và người yêu cậu. Cái tôi đang làm là thay đổi điều đó của bốn người chúng ta.”
Đường Thế Trung nhăn mày:
“Kết cục không tốt à?”
Vân Hà thoải mái thừa nhận:
“Ừ, tôi chết rồi, Y Nhiên cũng sẽ chết, còn cậu và Thanh Trúc hạnh phúc.”
“Vì cái gì mà chị tôi sẽ chết?”
“Bởi vì cô ấy là đá lót đường.”
Đường Thế Trung bình tĩnh không nổi, hắn tựa hồ gầm lên:
“Không phải cậu nói cậu biết sao? Vậy sao không ngăn chặn hoặc cảnh báo cho chị ấy?”
Mấy năm nay, Vân Hà đã quá quen thuộc khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ của Đường Thế Trung, đến mức cô còn cảm thấy hắn không có gì ngoài biểu cảm như thế này. Mặc dù muốn làm vài ba động tác khinh thường hắn, nhưng mà bây giờ cô là một cái xác ướp không cử động được gì ngoài miệng. Đành vậy:
“Không phải tôi không muốn làm mà là tôi không được phép làm. Cậu nhớ vụ đánh bom hồi khai giảng chứ? Đáng lí cậu chỉ hộc máu rồi hôn mê vài ngày, còn thực tế thì cậu nằm một đống cả tháng. Là vì cậu gánh luôn cái mạng của tôi.”
Tới đây hắn đã hiểu.
Là phí trao đổi.
“Tôi nghĩ những người chịu nhân quả trực tiếp sẽ bị ảnh hưởng bởi phí trao đổi. Trước là tôi với cậu, bây giờ có tôi, cậu, ba mẹ Y Nhiên, có thể là Thanh Trúc nữa. Chia đầu người hẳn là mỗi người chịu phí sẽ ít hơn.”
“Vậy có nghĩa là flat tử này của chị sẽ được hoá giải nếu chúng ta chịu nộp phí, đúng không?”
“Ừ, lí thuyết là vậy.”
Đường Thế Trung tần ngần.
“Thế bây giờ tới tôi hỏi. Cậu biết khi nào đi Plaqia không?”
“Tệ nhất là hai tháng nữa. Tôi đang cố gắng xin cấp trên, nhưng có lẽ trận Pecsber thiệt hại nhiều quá nên mấy lão đâm ra sợ.”
“Điều tôi nói thành sự thật rồi?”
“Ờ, ba cấp Võ chạy tới Plaqia rồi. Thực sự có kẻ phản bội, tôi lo bên phía nhà tôi quá.”
“Ba mẹ cậu có liên lạc gì không?”
“Không, tôi không dùng điện thoại cá nhân lúc công tác.”
“Thế, tôi đoán tiếp nhé.”
Đường Thế Trung ngoắc mắt lên, hắn sợ cái miệng của Vân Hà lắm:
“Tạm thời loại bỏ nghi vấn bên phía người làm. Tôi thấy quản gia của ông cậu đáng nghi hơn. Từ việc những cấp Võ phản pháo, tôi đoán hẳn Đầu Chó nắm điểm yếu nào của bọn họ, hoặc dính tới nấm ma thuật, như vậy người gián tiếp đưa họ đến cơn nghiện có thể là con cháu trong gia đình. Người có thể cung cấp một phần các thông tin này chỉ có thể là quản gia của ông cậu.”
Nghỉ một lát, Vân Hà lại tiếp tục:
“Thông tin mà cậu bị lộ ra chỉ có trường và lớp. Nhưng người nọ có thể tránh điểm mù của bảo vệ và camera đi vào trường, vậy thì chắc chắn có kẻ giả làm phụ huynh.”
Là mẹ của Trương Huyền Cầm!
Như vậy mọi mối nghi hoặc đều được sáng tỏ.
“Cậu nghĩ thế chứ gì?”
Đường Thế Trung khẽ gật đầu.
“Thật ra ngoại trừ phụ huynh ra, còn có học sinh nữa. Từ lâu tôi đã nghi ngờ Thanh Trúc...”
Nghe đến đây sắc mặt của hắn khẽ biến, nhưng mà Lê Vân Hà đang là một bệnh nhân yếu như lá liễu, hắn phải bình tĩnh. Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ.
“...Cô ấy xuất hiện rất đúng lúc. Và cậu yêu thích cô ấy cũng rất trùng hợp. Ý tôi là, có gì đó không được bình thường ở cô ấy.”
“Cậu nghi ngờ cô ấy là tay trong của Đầu Chó?”
Bởi vì thủ lĩnh của Dolomus có khuôn mặt gây cho người nhìn cảm giác đang nhìn một chú chó, nên Vân Hà đặt luôn hắn là Đầu Chó. Đường Thế Trung nghe nhiều lần, liền gọi luôn hắn là Đầu Chó.
Đầu Chó có một cái mặt giống chó, nhưng mà là chó điên, chó dại.
“Không, tôi không nghĩ như thế, tôi nghĩ cô ấy bị lợi dụng ở điểm nào đó. Ví dụ như pheromone của cô ấy.”
Dù gì thì đây cũng là thế giới ABO, mọi chuyện đều quanh quanh pheromone mà thôi.
Cô hỏi tiếp:
“Cậu có cảm thấy mình bị kích thích bởi pheromone của cô ấy không?”
“Cậu nói tôi mới để ý, hình như chỉ có tôi là phản ứng mãnh liệt với pheromone của cô ấy thôi. Lần đầu tiên gặp cô ấy trong phòng họp ban cán sự lớp, tôi đã cảm thấy pheromone của tôi luôn dao động, lúc đến gần cô ấy thì khỏi phải nói, tuyến thể của tôi muốn bay khỏi cơ thể tôi đi theo cô ấy luôn ấy.”
Miệng Vân Hà khẽ giật mạnh, miêu tả kiểu này có hơi trẻ con, không phù hợp với hình tượng nam chính ngầu lòi, bá đạo cho lắm.
“Vậy có thể nói hai người là định mệnh của nhau, hoặc có thể nói Đầu Chó biết hai người là định mệnh của nhau.”
Với một điều nữa, hai người là nam nữ chính, phản ứng khi gặp nhau chắc chắn kịch liệt theo kiểu này hoặc kiểu kia thôi.
“Có thể xác định được định mệnh của người khác luôn à?”
“Tôi không rõ, tôi có phải người của thế giới này đâu”, Vân Hà cực kì không có trách nhiệm mà thoái thác.
Sau một vòng quanh co, Vân Hà kéo chủ đề trở về:
“Thế báo cáo sức khoẻ hôm nay của tôi như thế nào? Khi nào ta đi Plaqia?”
“Khoẻ hơn hôm qua.”
Vân Hà nghe xong: (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Tất nhiên phải khoẻ hơn hôm qua rồi cha nội.
“Đợi cậu với bọn họ bình phục đã, tôi cũng không thể kéo một đám thương binh đi giết giặc được, như vậy quá mất nhân tính.”
Giọng Vân Hà buồn buồn:
“Cậu thấy tôi vô dụng không? Trong khi Y Nhiên ở bên kia, tôi lại nằm đây. Giống như khi mẹ tôi mất, tôi vẫn đang đi học, tôi chẳng làm gì được.”
“Làm gì mà vô dụng. Nếu không có cậu, mọi người đều chết đói hết rồi. Nếu không có cậu, tôi giờ cũng phơi thây ngoài rừng rồi chứ làm gì ở đây thảo luận này kia với cậu.”
Nghe xong, Vân Hà chợt cười khẽ:
“An ủi người khác mà làm giọng hung dữ thế này, ai mà chịu nổi cậu.”
“Nói vậy chứ tôi đỡ hơn người nào đó, xuống tinh thần ngất lên ngất xuống mấy hồi.”
“Cút đi, cho tôi ngủ. Cậu ồn ào quá.”
“Được, tôi cút. Thỉnh ngài ngủ.”
Dọc đường, Đường Thế Trung còn làm động tác bái Vân Hà sau khi ra khỏi cửa không khỏi làm cô cười một phen. Vất vả cho ngài nam chính rồi.
Lê Vân Hà vẫn là Lê Vân Hà không tin vào mê tín. Khắc mệnh gì chứ? Người sinh ra mẹ cô, người nuôi cô lớn, ông bà cô còn chưa nói cô khắc mệnh nữa. Rơm rạ nào dám nói cô khắc chết người thân.
Đường Thế Trung sau khi xác định Vân Hà thực sự đã ngủ, hắn mở nguồn chiếc điện thoại cá nhân lần đầu tiên ở quân doanh. Chuyện đến nước này, còn sợ quân lệnh quân quy gì nữa. Mạng của chị hắn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Hắn trốn trong nhà vệ sinh nam gọi điện cho ba mẹ Y Nhiên. Những lần trước khi liên lạc về gia đình, hắn đều nghiêm túc chấp hành việc viết thư gửi về nhà, hoặc gửi tin nhắn bằng điện thoại riêng của quân đội.
Tiếng nhạc chờ vang lên, là một bài tình ca lâu đời nói về chuyện tình anh Ba cô Út nào đó. Sau đó giọng nói không nhanh không chậm của ba Y Nhiên vang lên:
“Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Là con đây bác. Bọn chúng có liên lạc với bác về tình hình của chị không?”
“À Thế Trung à. Chị con vẫn an toàn, còn về tinh thần bác không chắc lắm.”
“Bác nói rõ cho con nghe với.”
“Mỗi ngày đều gửi cho bác một video, con bé tuy là không bị thương, nhưng bác sợ nó sẽ điên mất. Bọn chúng hướng dẫn con bé phát tình. Bác gái con cứ ngất lên ngất xuống hoài, bác sợ hai mẹ con có chuyện mất.”
“Bác yên tâm. Con sẽ cố gắng cứu chị càng sớm càng tốt.”
“Bác cảm ơn con. Tình hình bên các con thế nào rồi?”
“Con vẫn khoẻ, còn Vân Hà bị thương, nhưng cậu ấy phục hồi khá tốt. Bác yên tâm nhé. Con cúp máy đây.”
Không chờ phản hồi của ba Y Nhiên, Đường Thế Trung đã tắt máy trước. Hắn sợ, hắn không muốn nghe chi tiết về Đường Y Nhiên. Đôi bàn tay hắn từ khi nào đã đổ đầy mồ hôi.
Hắn hít thở thật sâu vài lần, rồi lấy can đảm gọi một cuộc điện thoại cho Thanh Trúc. Hắn muốn tự tay làm rõ, rằng Ninh Huyền Thanh Trúc là bạn, không phải thù.
“Alo, anh hỏi em một chút. Mẹ em hay ba em có liên quan đến Dolomus không?”
Giọng nói phía bên kia trực tiếp gắt gỏng:
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Anh và Vân Hà mới thảo luận một chút, cô ấy nói sự xuất hiện của em quá trùng hợp. Nên anh muốn hỏi rõ, em là bạn hay thù?”
“Em không biết tại sao hai người lại có suy nghĩ này, nhưng em chưa bao giờ muốn hại Y Nhiên, càng không muốn hại anh.”
Đến đây, Đường Thế Trung thả nhẹ giọng. Lần đầu tiên sau gần một năm không gặp nhau, bọn họ nói chuyện một cách nghiêm túc thế này:
“Em phân tích nấm ma thuật tới đâu rồi?”
“Anh nghĩ xem, hai người mới đưa em mẩu phân tích được hai ngày thôi đó.”
“Ừ nhỉ, anh quên là thời gian vận chuyển khá lâu.”
“Anh còn chuyện gì muốn nói nữa?”
Thanh Trúc quá hiểu con người này, cứ dây dưa kiểu này chính là không biết bắt đầu từ đâu. Chi bằng cô mạnh mẽ đẩy cái người này về phía trước:
“Anh muốn hỏi chuyện gì thì lẹ lên, em còn phải phân tích mẫu nữa.”
“Anh, à em có nói ai biết chuyện anh với em là định mệnh không?”
“Có mẹ em.”
“Em có hình bà ấy không?”
“Lát em gửi. Còn chuyện gì nữa?”
“Em có tin tưởng anh không?”
“Hừm, khó nói, nếu Vân Hà ở cạnh anh thì em không tin anh.”
Đường Thế Trung yếu ớt hỏi một câu “Tại sao?”
“Vì Vân Hà ít bị cảm xúc che mờ lí trí, anh dễ nổi nóng và thường bao che cho người thân. Nếu hôm nay không có Vân Hà chỉ ra, liệu anh có nghi ngờ em không?”
“Anh,... anh nghĩ em sẽ giận anh chứ?”
“Làm gì mà giận anh, em cũng đâu có ngu. Thêm một điều nữa là, em tin con người anh. Mau chóng cứu Y Nhiên nhé. Em chờ tin tốt của anh.”
Lần này là Đường Thế Trung bị dành cúp máy trước. Điện thoại khẽ ting ting, thông báo “Bạn có một tin nhắn từ Bà xã“. Thanh Trúc đã gửi ảnh mẹ con cô chụp chung qua cho hắn, không chỉ một tấm, mà còn là ba tấm với ba góc chính diện, bên trái và bên phải.
Đường Thế Trung: (✧ω✧) Vợ mình chu đáo quá!
Đường Thế Trung qua loa ăn uống trong căng-tin rồi trở về phòng bệnh của Vân Hà. Khi đến nơi, cô đã thức dậy.
Hắn không cần nhờ đã giúp đã tự động rót cho cô một ly nước ấm. Đúng lúc này, Phan Trường An tiến vào kiểm tra bệnh nhân theo quy định. Nhìn thấy không khí hài hoà, êm ấm giữa hai người, anh gật đầu hài lòng. Đường điện não đồ hôm nay cũng rất đẹp.
Anh nhắc nhở Lê Vân Hà ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, rồi căn dặn Đường Thế Trung có mua thức ăn ngoài cho Vân Hà thì tránh vài thứ như thịt bò, rau muống,...
Xong việc, anh mỉm cười với hai người rồi tiếp tục kiểm tra phòng bên.
“Đội trưởng thấy đó, bác sĩ khen tôi hồi phục nhanh, vậy thì khi nào đi Plaqia?”, Vân Hà lên tiếng hòng cắt đứt bầu không khí hài hoà, êm ấm này
“Cậu... cậu không biết chán là gì à? Hỏi tôi câu này mấy lần rồi, khi nào đi tôi thông báo chứ có bỏ cậu lại đâu mà lo được lo mất thế kia.”
“Tôi tưởng cậu sẽ bỏ tôi thiệt mà, dù sao tinh thần của tôi cũng không được ổn định.”
“Mạng cậu đổi mạng chị tôi, sao thiếu phần cậu được?”
“Vậy được, có giác ngộ thế là tốt.”
“Sẵn đây tôi có hai tin tức, một là bọn chúng mỗi ngày đều sẽ gửi cho bác tôi một video. Có lẽ làm vậy bọn chúng thấy thoải mái. Hai là có ảnh của mẹ Thanh Trúc rồi.”
“Ừa, gọi điện cá nhân là trái quy định đó Đội trưởng à”, Vân Hà trực tiếp chế giễu hắn, quả thật cô vẫn không ưa được Đường Thế Trung.
“Chẳng lẽ cậu nói ra sao?” Hắn nhướng mày thách thức, quả thật không ưa được con nhỏ này, mở được miệng là không ngừng chế giễu hắn.
“Tất nhiên là không.” Vân Hà trực tiếp từ bỏ.
“Cậu xem không?”
“Không, giờ tôi không quản được. Ngược lại có một chuyện tôi khá là quan tâm đó.”
Đường Thế Trung cho Vân Hà một cái thang, tuỳ thời cô leo lên leo xuống.
“Cậu nói chuyện bình thường với Thanh Trúc à? Cô ấy nói với tôi là cậu gọi điện nói chia tay cô ấy.”
Đường Thế Trung thất kinh, làm gì có chuyện đó.
“Chuyện khi nào?”
“Trước khi cậu đi lính. Ba mẹ cậu hẹn gặp Thanh Trúc, xong thành ra thế đó.”
Chắc chắn là sản phẩm của ba mẹ hắn. Qua đường truyền điện thoại thì giọng của hắn và giọng của ba hắn giống nhau đến 80%.
Hắn ưu sầu lên tiếng: “Tôi nghĩ cô ấy biết, nhưng vẫn diễn cho ba mẹ tôi xem. Nhà tôi có con dâu ranh ma quá đi.”
Lê Vân Hà có dịp chọc nguấy:
“Người ta chưa chắn đã cưới cậu, kêu con dâu ngọt xớt luôn cơ đấy.”
Đường Thế Trung hừ lạnh:
“Mau bình phục đi bạn hiền à, tôi xin được lệnh mà cậu còn chưa xuất viện thì coi chừng tôi đấy.”
*
Hai tuần trôi qua, vết thương ở phần bụng Lê Vân Hà phục hồi tốt. Vết nứt xương cũng liền lại được một nửa. Dù trong thế giới nào thì đối với Vân Hà, nứt xương vẫn là cái gì đó rất khó chịu. Ngày trước bà cô không cẩn thận đi lên một nền đất trơn trượt rồi té ngã, may mắn là không gãy xương, nhưng mà bị nứt xương. Phần vì tuổi già sức yếu, phần vì nghèo khó mà mãi bà cô cũng không liền xương chân lại được. Cho nên có thể nói, Vân Hà ghét cay ghét đắng nứt xương.
Tyk - cậu bạn nhiều chuyện đã mất vào hai hôm trước. Cơ thể cậu ấy không tiếp nhận lượng máu được truyền vào, đó là nguyên nhân chính làm cậu mất mạng. Chiến tranh lại làm mất đi hạnh phúc của một gia đình.
Đường Thế Trung dạo này cứ quanh quẩn ở các cuộc họp và hồ sơ, lâu lâu hắn mới ghé qua nhìn cô một lát rồi đi.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một ngày rồi lại một ngày.
Dù rằng mỗi đêm đều sẽ mơ thấy Đường Y Nhiên chết, nhưng mà đó vẫn là một tín hiệu tốt. Còn mơ thấy Đường Y Nhiên nguyên tác tức là Đường Y Nhiên vẫn chưa chết.
Chia theo đầu người phí trao đổi mạng Y Nhiên nên Vân Hà cảm thấy mấy trận ác mộng này đã được gọi là nhẹ nhàng. Nghe Đường Thế Trung nói, mẹ Y Nhiên đã gầy đi mất mười kg, đầu ba Y Nhiên đã bạc trắng vì lo lắng. Quan hệ nhân quả càng trực tiếp, phí trao đổi càng nặng.
Cũng may mà cô đỡ cho Đường Thế Trung vài viên đạn, nếu không giờ này hắn vẫn chưa thể chạy nhảy lung tung như thế. Hắn là hy vọng duy nhất của cô lúc này đây.
Tuần thứ tư trôi qua. Đường Thế Trung vẫn chưa được chấp nhận đi Plaqia.
Vết đạn bắn của Vân Hà đã bắt đầu kết vảy. Cô dùng hàng giờ thăm các đồng đội đang chiến đấu với tử thần, cùng các bác sĩ quân y cầu nguyện cho họ.
Cứ tối đến, cô sẽ thắp cho Y Nhiên một ngọn đèn bình an. Đây là cô học mẹ cô, không biết mẹ cô từ đâu có cái quan niệm này. Mẹ kể rằng hồi xưa không có đèn dầu, mỗi khi học bài đều tranh thủ học buổi sáng, hoặc tệ lắm thì sẽ dùng đèn cày bày dưới trăng sáng để học, nên việc có một ngọn đèn được thắp từ người thân mang ý nghĩa thiêng liêng, nguyện cầu bình an và may mắn. Mặc dù Vân Hà biết tỏng là mẹ bịa chuyện, nhưng mà ngày nhỏ mỗi khi cô bị ốm, mẹ đều sẽ thắp một ngọn đèn cho cô. Thế nên cô sẽ thắp một ngọn đèn cho Y Nhiên.
Tuần thứ sáu trôi qua. Lê Vân Hà đi đứng đã ổn định. Đường Thế Trung sau bao lần mặt dày chặn đứng cấp trên thì cũng được cấp phép tham gia chiến dịch ở Plaqia.
Ngày càng có nhiều con gái, con trai omega bị bắt cóc về Plaqia. Truyền thông Đế quốc đưa tin ngày càng nhiều về quân đội Đế quốc, dân chúng phản ứng ngày càng rầm rộ.
Đối với một người lính, đánh giặc và bảo vệ Tổ quốc là nghĩa vụ, là trách nhiệm; tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên là ưu tiên. Nhưng cái ưu tiên này dẫn đến người thân mình bị tổn hại, liệu người lính còn tinh thần của một người lính không?
Đế quốc đang đứng trên đà của sự sụp đổ.
Mạnh mẽ giết chết sâu mọt, bảo vệ tế bào khoẻ mạnh đang là thực trạng trong toàn bộ máy nhà nước của Đế quốc. Sau sự việc chỉ huy cấp cao phản bội, bọn họ mới nhận thức được Dolomus đã là tế bào ung thư di căn khắp cơ thể.
Liệu sau thời gian này Đế quốc còn là Đế quốc hùng mạnh hay không?
Những chuyện đó Lê Vân Hà không quan tâm. Điều cô quan tâm là Đường Y Nhiên an toàn.
Vừa ra khỏi khu hồi sức đặc biệt là Vân Hà liền đón được một vị khách quý.
Ninh Huyền Thanh Trúc tới rồi.
Vân Hà lập tức mang cô sang phòng dành cho khách của căn cứ, rồi thông báo đến Đường Thế Trung.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Thanh Trúc, có vẻ tin tức cô mang lại không mấy tốt lành gì.
Uống xong một ly nước, Thanh Trúc mới cười hỏi thăm:
“Hoàn toàn khoẻ rồi à?”
“Ừ, mới xuất viện hôm nay luôn á. Đợi tí là Đội trưởng về rồi.”
“Bình thường cậu luôn gọi anh ấy là Đội trưởng à?”
“Do quy định đó mà, phải gọi cấp trên như thế nên đành phải cho tên đó mặt mũi thôi.”
“Đúng là anh ấy được hời rồi. Được anh rể gọi là Đội trưởng cơ mà.”
Vân Hà nghe xong liền ngại ngùng, bên vành tai từ từ đỏ lên trông thấy:
“Anh rể gì chứ? Chuyện tương lai ai mà biết được.”
“Ừ, đâu ai biết được tương lai xảy ra theo hướng nào.”
“Gì mà chuyện tương lai chứ?”
Đường Thế Trung xuất hiện đột ngột, cắt ngang không khí hài hoà, êm ấm. Thanh Trúc ra hiệu cho Đường Thế Trung ngồi xuống bên cạnh mình. Cô bắt đầu báo cáo kết quả phân tích:
“Trong nấm ma thuật có thành phần hemoglobin (*) chứa pheromone của một Engima. Em suy đoán có vẻ thủ lĩnh Dolomus là một Enigma, hắn dùng máu làm môi trường sinh trưởng cho nấm sống trong môi trường nước. Nồng độ đo đạc được khá thấp, xấp xỉ 0.001% nên em cho rằng hắn đã pha loãng máu và pheromone, vì vậy đưa đến kết luận trong căn cứ Dolomus chỉ có hắn là Engima.”
(*) Hemoglobin là thành phần có trong máu, có nhiệm vụ vận chuyển oxy từ phổi đến các cơ quan và carbon từ các cơ quan về phổi
Vân Hà trố mắt ra, cô lắp bắp:
“Khoan đã, enigma là gì? Giống loài mới à?”
Thanh Trúc giải thích:
“Engima là giới tính thứ tư ngoài alpha, beta và omega. Đây là giới tính rất hiếm gặp, có thể kết đôi với alpha, beta và cả omega. Ngoài ra, các số liệu về pheromone cho thấy nhóm này có khả năng chế ngự và điều khiển các giới tính khác. Bởi vì số lượng quá ít ỏi, chỉ 1 phần trên một trăm triệu nên không có nhiều tài liệu nói về giới tính này.”
Thanh Trúc tiếp tục:
“Ngoài ra, đây là báo cáo khám sức khoẻ của Y Nhiên và gia đình.”
Vân Hà + Thế Trung:?
“Hai người coi nè, nhóm máu của ba mẹ Y Nhiên lần lượt là AB và O, theo quy luật di truyền thì Y Nhiên hẳn phải có nhóm máu A, hoặc B, thế nhưng Y Nhiên có nhóm máu O. Chứng minh cô ấy không phải con ruột của hai người này.”
“Thêm nữa, thái độ của ông nội và ba mẹ anh cho thấy, họ biết Y Nhiên không phải cháu ruột của mình, hay là nói Y Nhiên không phải con ruột của bác anh.”
“Vấn đề là Y Nhiên rất được ba mẹ mình yêu thương, như vậy ở đây có hai trường hợp. Một là ba Y Nhiên không biết điều này. Dù sao thì xác xuất này rất thấp. Nên là trường hợp thứ hai, ba Y Nhiên biết và yêu thương Y Nhiên như con gái ruột. Điều đó lại dẫn đến câu hỏi tại sao không phải cha ruột lại yêu thương như cha ruột. Thứ nhất là vì bác ấy yêu vợ, nên yêu luôn đứa con của vợ. Hai là, bác có bệnh sinh lí, không có con được. Theo em thì bác của anh có cả hai lí do này.”
Nghe Thanh Trúc nói mà cả hai người Lê Vân Hà và Đường Thế Trung đều ngơ luôn.
Đ-đây là ánh sáng của nữ chính, là hào quang chói lọi, là nữ thần suy luận!
Điện thoại Ninh Huyền Thanh Trúc bỗng ting ting thông báo. Nhìn người gửi mà cô cười, nói:
“Đây là điều cuối cùng em muốn nói. Lần trước hai người hỏi về mẹ em nên em mới đâm ra băn khoăn. Sẵn có mẫu máu từ nấm ma thuật nên em đã đi xét nghiệm ADN. Mẹ em từ trước giờ đều nói ba em là một người có chí lớn, nhưng trong suốt thời gian qua em chưa từng được nhìn thấy mặt ông, cho dù là qua một bức ảnh. Thế nên, xác suất 1% vẫn có thể xảy ra được. Vân Hà qua đây xem cùng với tớ nè.”
Xem xong cả ba người đều bật ngửa vì nó có thật, xác suất 1% có thật. Ninh Huyền Thanh Trúc thực sự là con gái của Đầu Chó!
Giáo sư hướng dẫn còn gửi cho Thanh Trúc một tin nhắn: “Em làm khó cô quá, mẫu máu ít xịu thế mà cũng đòi làm xét nghiệm, kết quả có thể sai đấy nhé cục cưng. Thăm người yêu xong nhớ về làm nghiên cứu với cô tiếp đó. Bye bye cục cưng!”
Thanh Trúc đọc xong tin nhắn sến súa này: “...”
Nãy giơ Đường Thế Trung vẫn ú ớ không lên tiếng được vì quá bất ngờ.
Mặc kệ Đường Thế Trung đang lạc lối trong mớ cảm xúc bòng bong, Vân Hà cùng Thanh Trúc tiếp tục thảo luận thêm.
Vân Hà lên tiếng:
“Nếu như kết quả xét nghiệm này chính xác, thì pheromone của cậu cũng có khả năng kích thích pheromone người khác đúng không?”
“Không hẳn, vì tớ chưa chắn được di truyền thứ này, nhưng ắt hẳn nó có hiệu quả với anh ấy.” Cô chỉ vào mặt ngu ngốc của Đường Thế Trung.
“Vậy thì, có phải nếu như cậu không có tác dụng này, một người khác sẽ thay thế cậu?”
“Ờ, khả năng cao là thế, câu cửa miệng của mẹ tớ là ba con rất thông minh, có chí lớn. Hẳn ông ta đã đi gieo giống nhiều lắm. Mẹ tớ có thể nói là hiền từ với tớ, nếu không có câu nhắc nhở của cậu, ắt hẳn tớ vẫn đang nghĩ ba của mình đã chết rồi.”
“Bây giờ mẹ cậu thế nào?”
“Tớ không gọi được cho bà ấy, bình thường toàn là mẹ gọi cho tớ. Nếu như không sai thì chắc bà ấy đã trở về với tín ngưỡng của bà ấy rồi.”
Thanh Trúc cảm thán một hồi rồi bình tĩnh nói:
“Cậu không cảm thấy ông ta nhắm vào người nhà họ Đường sao? Mê hoặc Đường Thế Trung là một, bắt cóc Y Nhiên là hai, à còn có đánh bom anh ấy là ba, gần đây không phải có vụ cô lập Pecsber nổi rần rần sao, là bốn. Dù sao tớ cũng cảm thấy đây là trường hợp trả thù cá nhân có tổ chức.”
*
Lê Vân Hà: Có băng bó toàn thân cũng không ngăn được tôi khẩu nghiệp!
Ninh Huyền Thanh Trúc: Xuất hiện ít nhưng chất lượng, chiếm hết spotlight!