Vô hình đao ý từ đỉnh đầu xông ra, chia đôi mây trắng trên bầu trời.
Tống Khuyết mắt lóng lánh, chiến ý liên tục dâng cao, không khí chung quanh
đều đang vặn vẹo, nham thạch dưới chân bắt đầu rạn nứt.
”Hay cho Tống Khuyết.”
Sở Dương hét lớn một tiếng, khí thế không ngừng tăng trưởng.
Trong lúc giằng co thì cả hai đầm đìa mồ hôi.
”Ngươi không có vũ khí?”
Tống Khuyết đột nhiên đặt câu hỏi.
”Hy vọng ngươi có thể bức ta dùng vũ khí.”
Sở Dương ngạo nghễ nói.
”Cuồng vọng!”
Tống Khuyết giận dữ, có binh khí lại không lấy ra, đây là vũ nhục hắn.
”Nếu không thể đỡ được đao trong tay ta thì hôm nay ta sẽ chém giết ngươi tại đây!”
Hắn là người cao ngạo tự phụ bực nào, trước nay chưa từng bị người khinh thị nên bây giờ triệt để giận.
”Thượng hạ vị hình, hà do khảo chi?”
(*) Trời đất hữu hình, do đâu mà có?
Một đao liệt không chém xuống đầu.
Vừa tới, Tống Khuyết đã thi triển ra Thiên Đao bát quyết tự sáng tạo, hoặc có thể nói la Thiên Vấn chi đao.
”Hay cho Tống Khuyết, tốt cho Thiên Vấn chi đao!”
Sở Dương khẽ híp mắt, tán thưởng một tiếng, cũng cảm giác không khí chung
quanh đều bị rút đi, đao dưới ánh sáng đã bao trùm phương viên, vô luận
tránh né ra sao cũng không thể thoát khỏi sự khóa chặt của Thiên Đao.
Tránh?
Hắn không nghĩ tới.
Đây là trận chiến đầu tiên kể từ khi hắn đến Đại Đường đến nay thì sao lại tránh?
Hai tay nhoáng một cái, nhiệt huyết chảy xiết, lực lượng mãnh liệt, hắn
tung quyền đón đỡ. Trên nắm tay có sương mù bốc lên, một hồi hóa thành
chân long tới lui, một hồi trở thành cổ tượng huýt dài, có được lực
lượng lay động trời đất.
Một quyền này là vận chuyển Long Tượng Thác Thiên công, thi triển ra Long Tượng Hám Thiên quyền.
Long Tượng Hám Thiên quyền nguyên bản là tuyệt học Long Tượng Thác Thiên
công của Bá Thể tông, cũng bị Sở Dương đổi lấy, đã tìm hiểu được bảy tám phần.
Đại Sở hoàng triều gần như thu thập được hết công pháp các tông phái khắp thiên hạ, đặc biệt là những tần đầu, nhưng những tầng
hạch tâm ở sau thì lại khó chiếm được.
Nhưng với Sở Dương thì chỉ như thế cũng đã đủ rồi.
Thân thể hai người đồng thời chấn động, vậy mà thế lực ngang nhau.
”Hay cho Sở Dương, lại đến!”
Tống Khuyết chấn động sắc mặt, lộ vẻ hưng phấn, dạng đối thủ thực lực ngang
nhau này đã lâu lắm hắn chưa gặp. Dù sao thì thiên hạ tuy lớn nhưng đối
thủ khó tìm.
”Âm dương tam hợp, hà bản hóa vô?”
(*) Âm dương hợp hoá, nguồn gốc thế nào?
Thiên Vấn đệ nhị đao cũng đồng thời phát huy ra.
Thiên Đao của Tống Khuyết được xưng là thiên hạ đệ nhất đao không phải không
có đạo lý, ngay cả Sở Dương cũng hơi cảm thấy áp lực.
Sở Dương
nhoáng hai tay, Long Tượng Thác Theien công phi tốc vận chuyển, chín
chín tám mươi mốt chân khiếu lóe ra tinh thần chi quang, chuyển vận
giang hà chân khí hóa thành một quyền bá đạo.
Hai người va chạm liên tục, lực lượng ngang nhau.
Nham thạch dưới chân sớm đã rạn nứt, cây cối bên cạnh chẳng biết lúc nào đã bị phá hủy thành phấn vụn.
Thiên Vấn đệ tam đao: Địa phương cửu tắc, hà dĩ phần chi?
(*) Chín châu chín cấp bậc, ruộng đất phân sao?
Thiên Vấn đệ tứ đao: Tăng thành cửu trùng, kỳ cao kỷ lý?
(*) Tăng thành chín tầng, cao bao dặm thế?
Thiên Vấn đệ ngũ đao: Yên hữu cầu long, phụ hùng dĩ du?
(*) Núi nào có giống rồng, cõng gấu mà dạo rong?
Thiên Vấn đệ lục đao: Nhất xà thôn tượng, quyết đại hà như?
(*) Rắn nào nuốt voi, to lớn lạ đời?
Thiên Vấn đệ thất đao: Thiên thức tung hoành, dương ly ái tử?
(*) Luật trời tung hoành, dương lìa người khác.
Thiên Vấn đệ bát đao: Nữ Oa hữu thể, thục chế tượng chi?
(*) Nữ Oa có dị hình, ai cấu tạo vậy?
Liên tiếp tám đao, quả thực không bức lui được Sở Dương.
Chiến ý của Tống Khuyết dâng cao tới cực hạn, đạt tới đỉnh phong trước nay
chưa từng có, ánh mắt hắn lóe sáng nhưu sao, từng sợi tóc dựng thẳng, uy thế cực thịnh, như thể lăng thiên.
”Thiên Vấn!”Tống Khuyết lui
ra sau một bước, mở miệng hét ra tiếng như lôi đình, khí thế của hơi
dừng lại xong đột nhiên thăng hoa, đạt tới một cấp độ khác.
”Đệ cửu đao: Thiên mệnh phản trắc, hà phạt hà hữu?”
(*) Mệnh trời tráo trở, cao phù, sao phạt?
ẦM! ẦM!
Một đao hạ xuống khiến Sở Dương biến sắc mặt.
”Hay cho Thiên Đao cửu vấn, ngươi đáng giá ta thi triển toàn lực!”
Thét dài một tiếng, Sở Dương vận chuyển công pháp chủ tu Ngũ Đế Luân Hồi
quyết, hai trăm bốn mươi khiếu huyệt đồng thời chấn động, lực lượng sôi
trào mãnh liệt hóa thành đại giang triều dâng, uy thế bộc phát chấn nát
toàn bộ những viên đá trước người.
”Lục Đạo Luân Hồi quyền!”
Một quyền ra, phong lôi chấn, thiên địa rung động, đánh nát đao quang, một
quyền đánh bay Tống Khuyết đang lộ vẻ chấn động ra ngoài.
ẦM! ẦM!
Thanh âm cuồng bạo rốt cục cũng truyền ra ngoài, nhấc lên một trận cuồng lưu.
Sơn phong không cao, Tống Khuyết sau khi rơi xuống cũng không té nhưng khóe miệng rỉ máu, hiển nhiên bị một quyền của Sở Dương chấn thương.
”Sao nào?”
Sở Dương bước ra một bước, nhẹ nhàng rơi xuống khiến con ngươi Tống Khuyết thu nhỏ lại.
”Ngươi rất mạnh, rất mạnh, hết sức hết sức mạnh!”
Tống Khuyết nói: “Nhưng ta thấy ngươi thân không dung thiên địa, tinh thần
không có thuế biến, hiển nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới Đại tông sư,
vậy tại sao lại có sức chiến đấu cỡ này?”
Hắn không nghĩ ra.
Tông sư và Đại tông sư, tuy chỉ kém có một chữ nhưng lại là hai đại cảnh
giới, thực lực khác biệt như ngày và đêm, nhưng loại tình huống này lại
không thích hợp với người trẻ tuổi trước mắt.
”Lúc ngươi ở cảnh giới Tông sư mở được bao nhiêu khiếu huyệt?”
Sở Dương cười hỏi.
”Cảnh giới Tông sư chỉ chia thành thập nhị luân hồi và nhị thập tứ trọng lâu, đây là phương pháp tu luyện được tông sư trong thiên hạ công nhận,
chẳng lẽ có khác biệt?”
Tống Khuyết sững sờ, lộ ra vẻ không hiểu.
”Thập nhị luân hồi và nhị thập tứ trọng lâu? Phương pháp tu luyện được công nhận?”
Sở Dương lộ ra vẻ quái dị.
”Sao vậy? Có gì không đúng hả?”
Tống Khuyết hỏi lại.
”Ta mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt!”
Sở Dương nói với vẻ cao thâm mạc trắc.
”Cái gì?”
Tống Khuyết rung động cả người, trừng lớn hai mắt, kinh hô: “Không thể nào?”
”Cảnh giới Tông sư vốn có thập nhị luân hồi, nhị thập tứ trọng lâu, tam thập
lục trọng thiên, tam thập lục thiên cương, tứ thập cửu chân khiếu, thất
thập nhị địa sát, cửu cửu bát thập nhất quy chân, nhất bách linh bát
thiên cương địa sát, nhất bách bát thập tiểu viên mãn, nhị bách tứ thập
đại viên mãn...”
Nói đến đây, Sở Dương bỗng nhiên dừng một chút.
Ở trên Thiên Vũ đại lục, với phương pháp tu luyện ở cảnh giới Tông sư thì đây là một thuyết pháp, nhưng hắn biết hai trăm bốn mươi khiếu huyệt
căn bản không phải đại viên mãn.
Lên trên có cả ba năm sáu mươi.
Trước kia không biết nhưng hiện tại lại biết.
Nghĩ tới đây, hắn ẩn ẩn có suy đoán: Đây nhất định là do hoàng triều và
thánh tông cố ý truyền ra để lừa dối thế nhân. Dù sao thì bọn hắn cũng
biết ba trăm sáu mươi khiếu huyệt tồn tại.
Vương lão cũng biết chớ nói chi Sở hoàng lẫn thánh tông?
”Có nhiều khiếu huyệt như thế ư?”
Tống Khuyết ngốc trệ.
”Truyền thừa của ta phân chia như thế, ta cũng mở ra hai trăm bốn mươi khiếu
huyệt, nếu không thì sao chiến bại được một Đại tông sư như ngươi?”
Sở Dương chăm chú nói: “Với ngộ tính và tài trí của Thiên Đao Tống Khuyết
ngươi thì lẽ ra không thể không phát hiện được khiếu huyệt trên người
mới đúng? Vì sao không biết?”
Ai!
Tống Khuyết thở dài một
hơi, nói: “Truyền thừa của ta, không, đa phần những truyền thừa trên thế gian, cả ma lẫn phật cũng đều như thế. Cảnh giới Tông sư mở ra nhị thập tứ trọng lâu. Bây giờ tuy khiếu huyệt còn nhiều như vậy nhưng đáng tiếc đã chậm, đến Đại tông sư, tinh thần thăng hoa, thân dung thiên địa, nếu chỉ mở ra mười hai khiếu huyệt, mười hai cái kia hoặc những khiếu huyệt còn lại không mở thì sẽ biến mất toàn bộ không thấy nữa.”
Sở Dương co rụt con ngươi, lại bất động thanh sắc.
Sau Đại tông sư, những khiếu huyệt không mở sẽ biến mất?
Hắn lần đầu tiên nghe được chuyện này.
Trước kia chỉ biết được đặc thù của cảnh giới Đại tông sư lẫn làm sao chứng đạo thành, nhưng lại không biết dạng bí ẩn này.
”Nói như thế, cảnh giới Tông sư quả thực là một cảnh giới đặc thù, mở khiếu
huyệt nhiều hay ít liên quan đến thành tựu tương lai, một khi đột phá
thì không thể quay đầu được?”
Sở Dương suy nghĩ, lại nghĩ đến lúc trước hắn bị vây công tại Duyệt Tân lâu, những Đại tông sư kia đa phần
đều chỉ mở ra hai mươi bốn hoặc ba mươi sáu khiếu huyệt mà thôi. Tiềm
năm của bọn hắn đã hao hết, không có tương lai, lúc này mới không để ý
sinh tử ra tay với hắn.
”Có lẽ đây cũng là diệu dụng của Tiềm Long bảng.”
Sở Dương có ý nghĩ khác.