“Rốt cục các ngươi đang chờ cái gì?”
Trở lại phòng một lần nữa, ngồi xếp bằng trên giường, Sở Dương tỏ vẻ khó hiểu.
Cường giả Kim Quang tự và Thiên Ma tông đều đã đến, vốn nên cùng nhau tiến
lên nhưng chờ đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, chỉ nhóm ngó trong
bóng tối.
”Hẳn là...”
Hắn nhìn phía tổng bộ Ám vệ.
Chỉ có một khả năng.
”Ta vốn tưởng rằng cần ngăn cản mấy ngày, vượt qua mấy ngày nay, hiện tại ngược lại bớt đi một phen công phu.”
Sở Dương nhắm mắt lại, nuốt Chân Long Phá Khiếu đan, luyện hóa dược lực, mở khiếu huyệt, tăng cao thực lực.
Lại qua hơn mười ngày, không hề có động tĩnh gì.
Sở Dương cũng chờ đến có chút tâm phiền.
Trong đêm ba ngày trước, thời hạn một tháng đã đến nhưng ở chỗ này hắn còn
thật không dám vô cớ biến mất, dù là chỉ có một canh giờ. Lúc lần đầu
tiên thì hắn chỉ là một tiểu nhân vật không ai chú ý, mà bây giờ không
nói Vương lão, đến cả những Đại tông sư tọa trấn tổng bộ Ám vệ kia cũng
luôn luôn chú ý động tĩnh của hắn.
Còn có một Cao Thắng Hàn.
Chính muốn tiếp tục tu luyện thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên ý nghĩ bực
bội, Sở Dương ánh mắt ngưng tụ, dưới tâm linh đảo ảnh thì chỉ thấy trong tổng bộ Ám vệ có một ám vệ đi tới bên ngoài cửa một nơi được gọi là cấm địa, đột nhiên bạo phát khí tức cường đại, liền vọt vào.
Ngay sao đó là một tiếng nổ vang.
”Hóa ra đây mới là mưu đồ của các ngươi, bố trí một ám vệ làm đại giá, phá hư thủ hộ đại trận nơi này!”
Sở Dương bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, sắc mặt nghiêm trọng, sát
cơ lộ ra, hắn lấy ra một chiếc mặt nạ từ trong Nạp Hư giới, trong khoảnh khắc, khí tức của hắn liền biến mất không còn một mảnh.
Lúc này, có hơn tám vị Đại tông sư giết vào tổng bộ Ám vệ, mỗi người bọn hắn đều mang áo đen che mặt chỉ lộ ra hai mắt, chặn Đại tông sư đi ra trấn thủ.
Đại chiến bốc phát trong nháy mắt.
”Động thủ!”
Cường giả Thiên Ma tông, Kim Quang tự, Vô Sinh kiếm tông và Bách Hoa cốc đã
sớm thăm dò từ bên ngoài đồng thời xông về phòng Sở Dương.
Tuyệt sát chi cục, rốt cục mở ra.
Sở Dương chỉ là đứng chính giữa gian phòng, ánh mắt lãnh khốc.
Cửa phòng vỡ vụn, đi đầu xông tới là một lão giả áo đen che mặt.
Cửa sổ mở toang, cũng có một vị giết tiến vào.
Bọn hắn mặc dù mang áo đen che mặt nhưng sao có thể thoát khỏi tâm linh đảo ảnh của Sở Dương, hắn càng biết một chút, mục đích của bọn họ là bắt
sống hắn, đạt được Khô Mộc Tâm Kinh rồi sau đó lăng trì xử tử hắn.
Người áo đen xông tới từ cửa phòng nhô ra bàn tay đen kịt chộp tới cổ của
hắn, còn cường giả phá cửa sổ ở trên tiến đến thì chộp tới vai của hắn.
PHỐC! PHỐC!
Tốc độ bọn họ nhanh đến cực điểm, mắt thấy sắp bắt được thì đã thấy hai đạo lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất.
”Không được!”
Bọn hắn đều là cường giả Đại tông sư, cảm ứng nhạy cảm cỡ nào, lập tức phát hiện phía sau đánh lén liền thôi động huyền công, ngưng tụ chân khí
bình chướng tiến hành ngăn cản.
Nhưng phi đao tựa như chạm đậu hủ, dễ dàng đâm vào, chui vào cái ót.
Lạch cạch!
Hai đại tông sư ngã xuống đất mà chết.
Ngay sau đó lại xông tới hai vị Đại tông sư, còn chưa phát hiện tình huống ra sao đã bước theo gót.
Cùng một thời gian, Sở Dương tay run một cái, một vị Đại tông sư đang muốn
đánh ra Phách Không chưởng phá nát gian phòng thì đột ngột cứng đờ, từ
cổ họng phun ra một đạo huyết tiễn.
Thẳng đến lúc này, cường giả vây công mới cảm giác được không đúng, biết trong phòng có mai phục.
ẦM! ẦM!
Họ là những người bậc nào, lập tức tiến hành đánh xa, trong chốc lát liền chấn gian phòng vỡ nát.
BÁ!
Sở Dương thi triển thân pháp nhảy tới đằng sau Duyệt Tân lâu, trước tổng bộ Ám vệ, đây là một viện lạc (*sân) rất lớn.
”Tiểu tử, cho gia gia ta đi thôi!”
Một cường giả lăng không tấn công đến, tựa như chim tu hú trong đêm tối, dưới bàn tay lượn lờ hắc vụ.
Sở Dương không nói, giương hai tay lên.
Liền là hai đạo hắc quang.
”Loại thủ đoạn này...”
Tránh qua, tránh né một đạo nhưng không né được đạo còn lại, lời còn chưa dứt đã ngã xuống đất, mất đi khí tức.
”Còn ai nữa?”
Sở Dương hét to.
Tổng bộ Ám vệ đại chiến liên miên, sáu vị Đại tông sư trấn giữ bị tám người
áo đen cuốn lấy, khó mà tới được, nhưng bọn hắn trong lúc nhất thời cũng không có nguy hiểm.
Dưới tâm linh đảo ảnh, tình hình chung quanh hiện ra trong tâm hải không xót một chút gì.
Ngay tại mấy hơi thở ngắn ngủi vừa rồi, hắn giết sáu vị Đại tông sư, nhưng
mà cường giả Đại tông sư thăm dò chung quanh còn những ba mươi người.
Về phần cao thủ Tông sư thì càng nhiều.
Nơi xa, có cường giả thỉnh thoảng chạy đến.
Tối nay nhất định phải có một cái kết.
Trên đường phố trước Duyệt Tân lâu, song song đứng đấy bốn người.
Một hòa thượng, một nam tử, hai thiếu nữ.
”Tuệ Nhân à Tuệ Nhân, vốn nên có tuệ căn, có nhân từ nhưng sao ta lại không thấy những thứ đó từ ngươi?”
Thanh âm ngọt ngào khiến người nghe không khỏi ngứa ngáy, nhịn không được
liền muốn nhìn sang. Chỉ khi nào nhìn thấy mặt thật, hai mắt liền không
còn cách nào di động, đây chính là Hoa Thiển Ngữ, một trong những đệ tử
hạch tâm mạnh nhất hiện tại ở Thiên Ma tông.
Thanh âm khiến người ta mơ màng vô hạn.
Dung nhan nhìn một lần cả đời khó quên.
”Khống Thần quyết của ngươi không có tác dụng với ta, bỏ suy nghĩ đó đi!”
Tuệ Nhân tiểu hòa thượng từ tốn nói.
”Nếu vô dụng thì ngươi đã không để ý tới!”
Trong giọng nói của Tử Linh Lung có phần lãnh ý, nàng không kiều không mị nhưng lại thanh lạnh như nguyệt, ngạo nghễ như tuyết.
”A Di Đà Phật!”
Tuệ Nhân niệm một câu phật hiệu.
”Các ngươi nói xem chúng ta nên xử trí tiểu gia hỏa kia như thế nào đây?”
Hoa Thiển Ngữ trầm thấp cười một tiếng, nói lần nữa.
”Đều bằng bản sự, ai được được thì là của người đó!”
Tuệ Nhân đáp gọn gàn linh hoạt.
”Nếu thế hắn ắt phải chết trước!”
Thanh âm của Kiếm Diệt tràn ngập lãnh ý, liền giống như hắn ôm ấp trường kiếm, có phong mang chém chết hết thảy.
Ba người khác trầm mặc.
Kiếm Diệt nói là sự thật, nếu như bị một phương đạt được thì hai bên trừ tam phương, còn có những thế lực khác tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp tiến
hành diệt khẩu. Ta đã không lấy được thì cũng không thể để ngươi đạt
được.
”Vậy trước tiên bắt giữ, chúng ta lại thương lượng!”
Hoa Thiển Ngữ một câu mà định ra, ba người khác nhao nhao gật đầu.
Bốn người bọn họ là người tổng phụ trách lần hành động này của bốn phái, có thể quyết định.
Trong sân, từng bóng người phi thân xuống, bao vây Sở Dương.
”Thuật phi đao của ngươi quả nghiên ghê gớm, tâm động tay làm, tốc độ vô song
nhanh chóng tuyệt luân khó có thể tránh né, đáng sơn hơn là phi đao của
ngươi được chế tạo từ Phá Vọng chi kim chuyên phá hộ thể cương khí.”
Đây là một giọng nói già nua nhưng trung khí mười phần, âm vang rung động,
đối phương đứng cách Sở Dương hơn năm mét, hoàn thành phòng ngự.
”Vậy thì sao?”
Sở Dương biết người áo đen đối diện là hòa thượng đến từ Kim Quang tự, thực lực hùng hậu tuyệt đối hết sức khó chơi.
”Chỉ cần tránh đi phi đao của ngươi thì ngươi có thể làm gì được?”
Lão hòa thượng nói ra.
”Ngươi có thể tránh thoát à? Có muốn thử một chút hay không?”
Sở Dương chế giễu nói.
Chung quanh đã xuất hiện hai mươi vị Đại tông sư, còn cả người nhìn trộm trong bóng tối.
”Dù cho không tránh khỏi, chúng ta cùng tiến lên thì ngươi làm gì được?”
Lão hòa thượng đạm mạc nói.
”Hắc hắc!”
Sở Dương cười lạnh, lấy ra một quyển sách từ trong ngực, hắng giọng nói:“Đây chính là truyền thừa Phệ Đà tự, thần công đệ nhất thiên hạ năm đó,
ai muốn lấy thì tới đây coi?”
Dứt lời, cường giả Đại tông sư ở
chung quanh lao nhao động dung, bao nhào đến, ngay cả Tông sư và Đại
tông sư âm thầm thăm dò cũng không tiếp tục ẩn giấu chờ đợi cơ hội xuất
kích mà hiện thân tiến hành cướp đoạt.
Trong giây lát, quanh người Sở Dương xuất hiện sáu mươi bảy vị cường giả.
”Hắc hắc!”
Sở Dương cười lạnh thành tiếng, mang theo khoái ý.
”Không được!”
Lão hòa thượng khi nãy lúc này mới phát hiện không ổn, đáng tiếc muốn truy thì đã chậm.
”Tinh Bạo Tru Tà trận, lên!”
Ở quanh viện, từ lòng đất dâng lên mười tám lá cờ mặt tinh hồng, lập tức sương đỏ tràn ngập, khí cơ hỗn loạn.
”Chư vị, ta tiễn các ngươi một đoạn!”
”Bạo cho ta, bạo, bạo!”
Sở Dương phát ra thanh âm tử thần.