Dương Quảng sinh thời đại hưng, năm Khai Hoàng đầu tiên lập làm Tấn
vương, tháng mười một năm Khai Hoàng hai mươi lập làm thái tử, bảy tháng bốn năm sau đó kế vị, đổi niên hiệu là Đại Nghiệp.
Trong thời
gian tại vị, Dương Quảng khai sáng chế độ khoa cử, tu kiến Tùy triều đại vận hà, xây dựng Đông đô, dời đô Lạc Dương, ảnh hưởng sâu đến hậu thế.
Dương Quảng hiếu chiến, thân chinh Thổ Dục Hồn, ba lần chinh phạt Cao
Câu Ly, đủ loại nguyên nhân tạo thành kêu ca sôi trào, dân biến nhiều
lần tạo thành thiên hạ đại loạn, rốt cục dẫn đến Tùy triều diệt vong.
Năm Đại Nghiệp mười bốn, Dương Quảng bị phản quân giết chết.
“Toàn Tùy thi” ghi chép hơn bốn mươi bài thơ.
Văn võ toàn tài, thích việc lớn hám công to, bảo thủ.
Đây là chính sử hậu thế quy kết.
Trên không trung, Sở Dương ngoáy đầu trông lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Hắn nói chuyện với Dương Quảng tới nửa đêm, rốt cục giúp đối phương đột phá tới cảnh giới Tông sư, cũng để lại không ít đại sát khí.
Hắn từng hỏi Dương Quảng, tại sao tin tưởng hắn.
Dương Quảng đáp: “Thứ nhất, ngươi giết ta dễ như trở bàn tay; thứ hai, ngươi
sở tác sở vi, đứng ở phía đối lập thế gia, mục đích giống ta nhưng ngươi ổn thỏa còn ta lại bảo thủ, quá mức vội vàng xao động, rốt cục chẳng
làm nên trò trống gì, lại thấy được hy vọng từ trên người ngươi; thứ ba, tin hay không thì sao đâu chứ?”
Hắn tự trọng hận chuẩn xác: Bảo thủ, quá mức vội vàng xao động.
“Nếu ngươi có được sự ổn trọng như phụ thân ngươi, với quốc lực của Đại Tùy, có thể chinh phạt thế giới!”
Yếu ớt thở dài, Sở Dương nhìn nữ tử tuyệt sắc đang hoảng hốt nắm chặt cánh tay mình, khóe miệng tự động giãn ra.
Đây là Dương Như Ngọc, Như Ý công chúa nữ nhi của Dương Quảng.
Trước khi đi, Dương Quảng nhờ hắn chiếu cố nữ nhi yêu quý này, về phần nhi
tử, Dương Quảng bá khí nói: “Nam nhi có thể chết nhưng không thể trốn!”
VÚT!
Chân đạp trường kiếm, long du thiên nhai.
Trong thư phòng, Dương Quảng đứng chắp tay nhìn những quả cầu sắt đen thui ở
trước mặt, còn thêm một bình dung dịch, khóe miệng cười lạnh: “Các ngươi theo ta xuống địa ngục đi thôi, ở dưới đó lại tiếp tục tranh đấu!”
Lúc tờ mờ sáng, Sở Dương đã trở lại Sở phủ.
“Từ nay về sau, ngươi chính là Dương Như Ý, một nữ quyến bình thường trong Sở phủ, nhớ chưa?”
Trong phòng, Sở Dương hết sức nghiêm túc nói.
“Ta, ta đã biết!”
Dương Như Ý y nguyên mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì, nàng không biết
tại sao phụ vương lại giao nàng cho người không rõ lai lịch này, càng
không biết người trẻ tuổi trước mắt sao lại có thể ngự kiếm phi hành?
Nhưng nàng biết, từ nay về sau lại không thể tiếp tục làm một công chúa cao cao tại thượng nữa, mà là làm một người bình thường.
“Liễu Trinh, những ngày này ngươi hãy hảo hảo dạy nàng một chút tục sự đi.”
Sở Dương bàn giao.
“Công tử yên tâm!”
Liễu Trinh mặc dù không rõ thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, khí chất cao
quý trước mắt là người phương nào, nhưng lại không dám qua loa lời dặn
dò của Sở Dương.
Ăn nghỉ điểm tâm, Sở Dương triệu tập tất cả mọi
người lại, nói ra chuyện đêm qua cùng Dương Quảng, đồng thời phóng đoán
những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
“Ngươi, ngươi gặp Dương Quảng, còn, còn đưa hắn thứ có thể oanh sát cường giả Tông sư?”
Chúc Ngọc Nghiên chỉ vào Sở Dương, triệt để run rẩy.
Loan Loan nhìn ánh mắt của Sở Dương thì càng thêm sáng tỏ.
Bọn người Lý Tĩnh cũng chấn động, đồng thời lộ vẻ mừng như điên.
“Nói một chút đi, tiếp theo phải làm sao?” Sở Dương hỏi.
Nhất nhân trí đoản, lưỡng nhân trí trường.
(*) Đại loại như kiểu: Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Lúc này, ngươi một lời ta một câu nói hết ra, sau cùng quy kết mấy điểm:
Thứ nhất, thời khắc chú ý động tĩnh Lạc Dương, xem thử có đại sự gì xảy
ra không; thứ hai, nếu như thật có chuyện lớn phát sinh thì phải làm sao mới chiếm được lợi ích lớn nhất? Thứ ba, tiến hành thẩm thấu các bên
như cũ, quấy loạn thiên hạ.
Sau đó trong một khoảng thời gian,
ngoại trừ các nơi phản Tùy ngày càng mãnh liệt ra thì cũng không có
chuyện lớn gì phát sinh, Sở Dương cũng vui vẻ đến nhẹ nhõm, liền ở cùng
một chỗ với Tôn đạo trưởng thôi diễn công pháp.
Thôi diễn công pháp không phải là chuyện một sớm một chiều.
Trừ cái đó ra, Sở Dương cũng lĩnh hội Khô Mộc tâm kinh.
Hắn đã dừng ở tầng thứ tư rất lâu rồi, đáng tiếc không tìm ra bất cứ manh mối nào về tầng thứ năm.
“Có lẽ ta nên tìm điển tịch phật môn thử xem.”
Sở Dương suy nghĩ.
Bẵng đi một thời gian, ba tháng đã qua đi.
Một ngày này, Sở Nhất đến báo cáo tình hình.
“Sư phụ, Lạc Dương truyền đến văn thư khẩn cấp, nói Dương Quảng vì ăn mừng
Cao Ly hiến biểu thần phục, chuẩn bị đại yến quần thần!”
Sở Nhất thi lễ xong thì đứng ở một bên nói.
“Đại yến quần thần?”
Sở Dương sáng mắt lên, lại hơi nhếch miệng.
“Đúng thế, sư phụ, nếu như...”
Sở Nhất cũng ngờ ngợ được là chuyện gì, không khỏi run rẩy.
“Như thật phát sinh thì thật đúng là không phải điên cuồng bình thường, mà toàn bộ thiên hạ liền triệt để loạn.”
Sở Dương đứng dậy, xoay người nhìn phương bắc.
Hắn biết Dương Quảng kiệt ngạo điên cuồng nhưng tuyệt là hạng người không
chịu an phận, thậm chí hết sức cuồng, đặc biệt là thời điểm hiện tại,
chuyện gì cũng có thể làm được.
“Sư phụ, vậy chúng ta?”
Sở Nhất hỏi thăm.“Chờ thôi, tiếp tục chờ.”
Sở Dương nói tiếp: “Về phần ngươi, tập trung tu luyện.”
“Vâng, sư phụ!”
Sở Nhất khom người lui ra.
Tên đồ nhi này trung thực an phận thủ thường, tâm tính ôn hòa, coi như
không tệ, tương lai có hy vọng lớn đạt tới cảnh giới Đại tông sư.
Ba ngày nữa qua đi, Sở Nhất lại đến.
“Sư phụ, những người như Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Lý Uyên, Vũ Văn
Thương, Vũ Văn Hóa Cập, Độc Cô phiệt chủ Độc Cô Phong mà ngươi bảo chú
ý, cộng thêm những tộc nhân của bọn hắn đã đến cả Lạc Dương, chờ đợi
ngày mai tổ chức đại yến vui mừng khắp chốn!”
Thanh âm của Sở Nhất phát run.
“Dương Quản, ngươi thực có can đảm làm như thế?”
Sở Dương cũng run sợ.
Lạc Dương hiện tại là trung tâm thiên hạ, là nơi phồn hoa nhất, dù các nơi
khởi nghĩa liên miên nhưng y nguyên không ảnh hưởng đến nơi này.
Phạm là trọng thần triều đình thì đều có nơi ở tại Lạc Dương.
“Phụ thân, Cao Ly hiến thư xin hàng cũng không tính là chuyện vinh quang gì, dù sao ba lần thân chinh không có diệt được tiểu quốc nhỏ bé này thì
Đại Tùy đã trở thành trò cười thiên hạ, tại sao hắn còn muốn đại yến
quần thần, thậm chí triệu tập trọng thần khắp nơi quay về?”
Lý gia trạch viện, Lý Kiến Trần hỏi thăm Lý Uyên.
“Dương Quảng thích việc lớn hám công to, có lẽ hắn muốn để cho thế nhân biết đến công tích vĩ đại của hắn.”
Lý Uyên giễu cợt nói.
“Nhưng sao ta cứ có cảm giác lo sợ bất an, tựa như có chuyện lớn phát sinh, có thể không?”
Lý Thần Thông, đệ đệ của Lý Uyên, cao thủ Lý phiệt như có cảm ứng, bỗng nhiên nói.
“Lần này đại yến quần thần, ai dám giở trò? Tất nhiên bị quần hùng thiên hạ
coi là công địch. Vả lại, lần này đến nhiều cao thủ như vậy, Tông sư chỉ sợ cũng có một hai chục người đi.”
Lý Uyên khoát khoát tay, lơ đễnh nói.
Vũ Văn phủ.
Phiệt chủ Vũ Văn Thương cau mày: “Các ngươi nói xem, Dương Quảng tiểu nhi kia thật chỉ vì khoe công tích? Nhưng cũng không cần phải triệu tập tất cả
trọng thần trong thiện hạ quay về chứ?”
“Có lẽ, hắn biết thiên hạ đại loạn nên nhân cơ hội này để củng cố hoàng quyền đi!”
Vũ Văn Hóa Cập lơ đễnh nói.
“Dù sao cũng chỉ thu được châu chấu mà thôi, hắn cũng không nhảy nhót được lâu nữa đâu!”
Vũ Văn Trí Cập hừ lạnh một tiếng.
“Vả lại, nếu có chuyện phát sinh thì đã sao? Vũ Văn gia chúng ta chưởng
quảng cận vệ hoàng thành, đại quyền trong tay, ổn thỏa thái sơn.”
Vũ Văn Thuật bình tĩnh nói.
Những người này đều là cao tầng chính thức của Vũ Văn gia tộc.
“Thị tộc trong thiên hạ tới cả rồi sao?”
Vũ Văn Thương hỏi thăm.
“Ngoại trừ Tống Khuyết cao ngạo ở Lĩnh Nam ra thì những người nên tới trên cơ bản đều đã tới!”
Vũ Văn Hóa Cập đáp.
“Thôi được, chờ xem ngày mai Dương Quảng tiểu nhi rốt cục giở trò quỷ gì?”
Vũ Văn Thương phất tay để đám người lui ra ngoài.
Trong hoàng cung, Dương Quảng ngồi ngay ngắn trong thư phòng, nhìn chiếc bình nhỏ trước người, ánh mắt không ngừng biến hóa.
“Không thể lưu danh bách thế, vậy thì cho tiếng xấu muôn đời đi!”
Dương Quảng khẽ híp mắt, nở nụ cười dữ tợn.
“Khiên Cơ Đoạn Tràng tán vô sắc vô vị, hoàn tan được trong rượu, trong thức
ăn, nhấp môi cũng trúng độc, mới đầu sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng
nếu không có giải dược thì sau nửa canh giờ độc phát xuyên ruột, dù là
Tông sư cũng phải chết.”
Nghĩ đến những lời giới thiệu của Sở Dương về loại độc này, Dương Quảng lẩm bẩm nói: “Mong rằng ngươi nói thật đi?”
Trong hoàng cung, hắn xảo diệu điều động, lúc trời tối người yên, một thân một mình đi tới trong hầm rượu.
Trong mỗi một vò rượu, Dương Quảng đổ vào một giọt, sau đó lặng yên trở về.
Lúc hắn trở lại thư phòng thì đột nhiên dừng lại, nói khẽ: “Là ai?”
“Dương Châu Sở phủ, Tần Quỳnh phụng mệnh phủ chủ, chờ nghe sai phái.”
Tần Quỳnh từ trong bóng tối đi ra.
“Chỉ có một mình ngươi?”
Dương Quảng cau mày.
“Còn ba mươi sáu Tông sư!” Tần Quỳnh không quỳ xuống, thần sắc lạnh nhạt, ngữ khí hết sức đạm mạc nói.
“Thủ bút thật lớn, ngươi càng làm cho ta kiên định suy nghĩ!”
Dương Quảng khẽ gật đầu.
Ngày thứ hai, dải lụa tung bay, chiêng trống vang trời.
Toàn bộ thành Lạc Dương ở trong không khí hân hoan.
Trong hoàng cung, chén bàn bày ra, đại thần tụ họp.
Bên ngoài hoàng cung, Dương Quảng đặt cách cho các gia thần từng thế gia đến đây dự tiệc, trọn vẹn tám trăm bàn.
Lúc chạng vạng tối, sắc trời đen như mực, đèn đuốc sáng trưng, Dương Quảng
thong dong đứng trên long ỷ, hồng quang đầy mặt, giơ cao chén rượu, hưng phấn sục sôi nói: “Chư vị, Cao Ly tiểu quốc hiến thư xin hàng, ngoan
ngoãn thần phục, đây là công tích vĩ đại của trẫm và chúng ái khanh, sử
thư ắt ghi lại, lưu truyền vạn thế! Đến, đến, đến, uống cạn chén này,
mừng cùng trời đất!”