Cuộc sống trong hậu cung trôi qua cũng không quạnh quẽ, thỉnh thoảng có
thể nghe được tiếng trẻ con khóc rống lên cùng tiếng cười đùa, bằng thêm không ít lạc thú khiến Sở Dương lần nữa hưởng thụ được niềm vui gia
đình. Toàn bộ thiên hạ cũng tương tự, bởi các loại cây nông nghiệp như
bắp ngô khoai lang được phổ biến, nông dân thu hoạch dần dần phong phú,
lại khuyến khích sinh con, thậm chí cho trợ cấp nên khiến cho nhân khẩu
của Đại Sở hoàng triều bắt đầu tăng thêm.
Chỉ trong mười mấy năm
mà dân số đã hơn một ức, Đại Sở ban lệnh bắt đầu thời đại đại di dân,
phàm là những nơi có đất đai thì sẽ có Hán dân thống trị, nơi nào có
biển nơi đó có thuyền của Đại Sở.
Thời gian trôi mau, đảo mắt đã hai mươi năm.
Thân là Sở Hoàng nên Sở Dương nắm đại quyền trong tay, sống an nhàn sung
sướng, bất tri bất giác uy thế của hắn càng nặng. Trong những năm này,
hắn góp nhặt võ học trong thiên hạ, hoàn chỉnh Thiên Ma sách, lĩnh hội
các loại pháp quyết như Trường Sinh quyết, Từ Hàng kiếm điển, Biến Thiên Kích Địa tinh thần pháp, Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kin giúp võ
đạo trí tuệ của hắn càng thêm thâm hậu.
Thậm chí sau khi dung hợp hắn lại tìm hiểu ra không ít tuyệt học.
Một ngày này, Sở Dương gọi chúng nữ tới.
Liễu Trinh hỏi: “Lại muốn bế quan sao?”
Mặc dù trải qua hai mươi năm nhưng Loan Loan, Tống Ngọc Hoa, Tống Ngọc Trí, Thương Tú Tuần vẫn xinh đẹp động lòng người, thời gian không lưu lại
bất cứ dấu vết gì trên mặt các nàng.
Các nàng đều nhìn Sở Dương bằng ánh mắt sáng rực.
Sở Dương nói ra tình hình thực tế: “Ta chuẩn bị đi tìm Chiến Thần điện!”
Trước khi tiến nhập thế giới Đại Đường thì mục tiêu của hắn chính là Chiến
Thần điện, tuy nhiên bên trong có một con ma long nên hắn không dám tùy
tiện đi đến.
Bây giờ chuẩn bị đã đầy đủ, cũng là thời điểm hắn đi.
Một điểm quan trọng nhất, suốt hai mươi năm, tiêu tốn không biết bao nhiêu
tài nguyên để luyện chế ra lượng lớn linh đan không đếm được, nhưng Sở
Dương cũng vất vả lắm mới mở thêm được mười khiếu huyệt.
Bây giờ
khiếu huyệt quanh người đã mở được ba trăm năm mươi khiếu, mười khiếu
cuối cùng dù cách nào cũng không thể rung chuyển. Mặc dù chỉ mở thêm
được mười khiếu nhưng chiến lực của hắn tối thiểu cũng tăng lên gấp đôi.
Càng về sau càng khó mở, nhưng mỗi khi mở được một cái thì thực lực tăng lên không ít.
Không thể làm gì nữa nên Sở Dương đành luyện chế thật nhiều Kim Cương Thiết
Cốt đan để rèn luyện thể phách, đồng thời tiến hành chuẩn bị cuối cùng.
Cứ thế, hắn chuẩn bị cho đến bây giờ.
Chín trai chín gái của hắn cũng đều thành niên, không cần lo lắng.
Loan Loan lúc này nhíu mày, khá lo lắng nói: “Nghe nói nơi đó rất nguy hiểm!”
Sở Dương thoải mái cười nói: “Yên tâm đi, với thực lực hiện tại của ta,
cộng thêm bọn Khấu Trọng thì thế gian này có ai là đối thủ?”
Tống Ngọc Hoa cau mày nói: “Không thể không đi sao?”
Liễu Trinh run run nói: “Ngươi có thể trực tiếp phá toái hư không ở trong đó không?”
Mười năm trước, Cự Côn Tử thấy thiên hạ triệt để vững chắc không thể dao
động nên triệt để buông xuống hết thảy, phá toái hư không mà đi trước sự chứng kiến của đám người Sở Dương.
Hắn đi nhẹ nhõm, đi dứt khoát, cũng đi vừa lòng thỏa ý.
Lúc kia, chúng nữ mới chính thức biết người trên thế gian nếu võ đạo đạt tới một mức cực hạn nào đó thì có thể phá không mà đi.
Cho nên mới có chuyện Liễu Trinh lo lắng hỏi một chút.
Sở Dương trầm mặc, hồi lâu chân thành nói: “Yên tâm, ta sẽ trở lại, một mực ở cùng các ngươi đến già!”
Đây là hứa hẹn hắn duy nhất hắn có thể làm.
Liễu Trinh lo lắng cho tương lai của Sở Dương, hỏi: “Không chậm trễ ngươi phi thăng chứ?”
Sở Dương hơi thất thần nói: “Yên tâm đi, ta sẽ ở cùng các ngươi đến già, chắc chắn!”
Chúng nữ đều cảm động.
Loan Loan thì ánh mắt lại lấp lóe.
Một ngày này, mấy người cùng ngủ trên giường lớn, giày vò suốt cả đêm.
Lúc tờ mờ sáng, Sở Dương mặc y phục rời giường, nhìn chúng nữ một chút rồi
đi ra ngoài. Một lát sau, Loan Loan mở mắt nhìn qua phía trên, lẩm bẩm
nói: “Chỉ có trăm năm sao? Không, ta không cam lòng, bằng tư chất võ đạo của ta thì nhất định có thể đuổi kịp cước bộ của ngươi!”
Biệt viện hoàng cung, Sở Dương phóng mắt nhìn tới, nơi này tổng cộng có tới bốn năm mươi vị cường giả.
Lão đạo Tôn Tư Mạc, Thiên Đao Tống Khuyết, Thạch Long, Lý Tĩnh, Tần Quỳnh,
Từ Thế Tích, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Sở Nhất cùng ba mươi sáu huyết vệ.
Tất cả đều là cường giả Đại tông sư, nhưng đều là Đại tông sư lĩnh ngộ cực sâu.Vì một ngày này, Sở Dương dốc hết quốc lực, xuất ra bí điển để bọn hắn
bước một dấu chân, chân chính trưởng thành. Thực lực của mỗi người đều
không kém gì bọn người Tịch Ni sư thái lúc trước.
Sở Dương nghiêm túc hỏi: “Chuyến đi này có khả năng thân tử hồn tiêu, các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Ba mươi sáu huyết vệ đồng thanh hô trước nhất: “Nguyện chiến tử vì bệ hạ!”
Bọn hắn mới chính thức là tử trung với Sở Dương, từ khi bọn hắn biết được
có thể sóng vai chiến đấu cùng bệ hạ một lần nữa thì đều hết sức kích
động.
”Sư phụ, thiên hạ mặc dù lớn nhưng đã không có mục tiêu
khiêu chiến, bây giờ có thể tra được thượng cổ di tích, đây mới chính là thiên đại hảo sự!”
Khấu Trọng càng thêm thành thục ổn trọng, hắn đã từng suất lĩnh binh mã đánh thẳng tới phía trời tây, huyết sát chín
vạn dặm, cắm Đại Sở long kỳ xuyên khắp thiên hạ.
Hắn chỉ cần trừng mắt thôi cũng có thể hù chết những người tâm trí không kiên định.
Lúc này, Khấu Trọng cười trả lời.
Từ Tử Lăng và Sở Nhất cũng gật đầu.
”Có thể tiếp tục chinh chiến cùng bệ hạ là phúc khí của chúng ta!”
Lý Tĩnh, Tần Quỳnh, Từ Thế Tích, Thạch Long, Tống Khuyết đều hết sức phóng khoáng. Tưởng tượng năm xưa bọn hắn theo Sở Dương chinh chiến thiên hạ, chém giết tông phái, gian khổ cỡ nào cũng xông qua chứ huống chi hiện
tại?
Tôn đạo trưởng đã không kiên nhẫn được nữa, nói: “Dông dài gì nữa? Đi thôi!”
Hắn y nguyên không thấy già mà còn trẻ hơn không ít, chỉ có Sở Dương biết
cảnh giới của lão đạo sĩ này đã đạt đến trình độ cao thâm mạt trắc nào.
Chỉ cần hắn nghĩ thì tùy thời đều có thể phá toái hư không.
Nếu không phải muốn xem thử sau khi Sở Dương mở ra ba trăm sáu mươi khiếu
huyệt có bộ dáng gì thì hắn đã sớm rời đi rồi, dù sao thì hiện tại thiên hạ thái bình, viện y học khai biến cả nước, vạn dân có bệnh thì đã có y giả, có thể uống thuốc nên không còn gì lưu luyến.
”Vậy thì tốt, đi thôi!”
Sở Dương cười to, đằng không mà lên, bay về phía Lưu Mã bình nguyên.
Bọn người Tống Khuyết cùng ba mươi sáu huyết vệ cũng đồng thời chân đạp
trường kiếm, ngự không phi hành. Chiến tướng ở lại thủ vệ hoàng cung,
các hoàng tử thấy thế thì trở nên phấn chấn.
Ngự kiếm hoành không, tung hoành đông tây.
Tốc độ rất nhanh, căn cứ Sở Dương phân phó, ám vệ sớm đã tìm được chủ phong Kinh Nhạn phong trên ngọn Thiên Lý Cương ở Lưu Mã bình nguyên. Ở trong
trí nhớ hắn đạt được thì Kinh Nhạc cung ở ngay chỗ này.
Lòng đất bên dưới Kinh Nhạn cung có Chiến Thần điện, trong Chiến Thần điện có Chiến Thần Đồ Lục.
Đây là đầu mối duy nhất.
Rất nhanh, bọn hắn đã đi tới địa điểm.
Nơi này, Sở Dương và Tôn đạo trưởng đã tới rất nhiều lần.
Lần thứ nhất đi tới thì căn bản không phát hiện ra bất cứ dị trạng gì, dù
Sở Dương phóng xuất ra tâm linh lực cũng không phát hiện được mảy may.
Sau cùng trong lòng khẽ động, nghĩ đến một loại khả năng, có lẽ bị trận
pháp bao phủ.
Có phương hướng thì dễ làm hơn nhiều.
Sau
khi trở về, hắn và Tôn đạo trưởng dành năm năm nghiên cứu lĩnh hội trận
pháp, sau đó lại tiến đến nơi đây, dưới sự giúp đỡ của tâm linh lực, hắn rốt cục phát hiện mánh khóe.
Đáng tiếc, khi đó căn bản không phá nổi trận pháp.
Muốn tiến đến chỉ có thể đợi cơ duyên.
Sở Dương há lại ngồi chờ cơ duyên đến? Hắn lập tức cùng Tôn đạo trưởng
tiếp tục tham ngộ, ấn chứng lẫn nhau, lại tham khảo qua phù văn nên tạo
nghệ phá trận của hai người đột nhiên tăng mạnh, rốt cục có thể nắm chắc phá vỡ.
Nhưng Sở Dương không có đi vào.
Cho tới bây giờ,
khi đã cảm thấy thời cơ thật chín mùi thì hắn mới suất lĩnh bộ hạ đến
đây, hắn muốn đánh một trận kết thúc, đoạt thứ thần bí nhất thế giới Đại Đường là Chiến Thần Đồ Lục vào tay.
Đặt biệt còn có con ma long kia, cũng là hy vọng cuối cùng để Sở Dương mở ra khiếu huyệt thành công.
Sau khi mọi người hạ xuống, Tôn đạo trưởng chỉ tiêu ký phía trước nói: “Chính ở chỗ này!”
”Nghe ta phân phó, phá vỡ trận pháp, chúng ta tiến vào!”
Sở Dương mắt lóng lánh, nhất định phải được.