Chỉ chớp mắt đã ba tháng trôi qua, toàn bộ thiên hạ, trừ Vô Thần Tuyệt
cung vẫn khuếch trương như cũ thì cũng chẳng có động tĩnh gì mới.
Trong tình hình an bình, mạch nước ngầm lại chảy mãnh liệt.
Giang hồ trong thời gian qua cũng có lời đồn truyền ra, kể rằng Hiên Viên
kiếm mới xuất thế, kể cả long mạch, đều ở trong Vô Song thành.
Trong phủ thành chủ, Đoạn Lãng hỏi thăm: “Đại sư huynh, hôm nay thiên hạ mãnh liệt, quần hùng xâm phạm, chúng ta làm gì?”
Sở Dương nói không chút khách khí: “Giết!”
Đoạn Lãng nhếch miệng: “Có thể giết cho hết sao?”
Sở Dương cười hỏi: “Giết không hết hả?”
Đoạn Lãng tiếp tục nhếch miệng: “Có tin truyền lại, Vô Thần Tuyệt cung chuẩn bị tấn công Vô Song thành chúng ta!”
Sở Dương bình đạm: “Các ngươi làm thịt Tuyệt Vô Thần là được, chút chuyện nhỏ này về sau không cần bẩm báo cho ta!”
Đoạn Lãng khé miệng giật giật, thầm nghĩ: Kia là Vô Thần Tuyệt cung, kia là
Tuyệt Vô Thần gần như xưng bá thiên hạ, vậy mà chỉ là việc nhỏ?
Nhưng hắn nhớ tới những biến hóa trong đoạn thời gian gần đây của Vô Song
thành, cộng thêm thực lực bản thân tăng lên thì dũng khí không khỏi tăng cao.
Đoạn Lãng lại hỏi: “Còn một chuyện, chí tôn sai người đến
đây bảo chúng ta giao ra Hiên Viên kiếm và long mạch, làm sao bây giờ?”
Ở ngoài sáng, chí tôn tương đương hoàng đế, là chủ của thiên hạ.
Tuy nhiên vị chủ thiên hạ này đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Sở Dương đứng dậy đi ra ngoài: “Đuổi đi! Nếu như bọn họ hung hăng càn
quấy, vậy giết đi! Chí tôn đích thân đến cũng giết cho ta!”
Ngữ khí băng lãnh lại đạm mạc khiến cho Đoạn Lãng run lên.
”Phải rồi, trừ khi gặp phải sự việc không thể ứng phó được ra, còn lại thì đừng làm phiền ta!”
Thanh âm của Sở Dương quanh quẩn trong đại sảnh.
Đoạn Lãng hắc tuyến đầy đầu.
Sở Dương đi dạo một hồi rồi quay lại Sở phủ.
”Chút chuyện nhỏ cũng phiền ta, các ngươi dùng để làm gì!”
Đây là ý tưởng chân thật của Sở Dương.
Hắn hiện tại một lòng muốn nâng cao tu vi, còn những việc còn lại, trừ
chưởng quản đại cục, còn lại đều giao hết cho bọn người Đoạn Lãng.
Từ sau khi mở trọn vẹn khiếu huyệt, hắn vẫn ở chung một chỗ với Kiếm
Thánh, lĩnh hội truyền thừa của Xi Vưu và Hiên Viên, biến chúng cho bản
thân sử dụng. Thời gian tuy ngắn nhưng cũng giúp hắn tích lũy bay vọt về chất.
Sở Dương hỏi lần nữa: “Sư phụ, rốt cục thế nào là pháp? Thế nào là võ? Thế nào là kiếm? Phải đi tiếp ra sao!”
Vấn đề rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa biến hóa của đạo.
Kiếm Thánh bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Võ? Pháp? Kiếm? Kiếm trong tay
ta có thể hóa pháp, hóa võ, hóa thành đạo, như thế mà thôi!”
Tâm thần Sở Dương run lên, ánh mắt chớp động liên tục.
Hắn hiện tại là Tông sư cực hạn, một mực suy nghĩ tương lai nên đi đường nào, nhưng lòng lại mê mang.
Là thân dung thiên địa, trở thành pháp tu? Hay là tự thân một thể, đi hướng võ đạo? Hoặc tuyển một con đường khác?
Kiếm Thánh nói tiếp: “Chỉ cần có thể làm việc cho ta thì đều là đạo! Chỉ cần có thể lớn mạnh bản thân thì quản nó là pháp, là võ hay kiếm, đều có
thể lấy ra dùng.”
Hai mắt Sở Dương sáng lấp lánh, hắn mỉm cười nói: “Ta hiểu được!”
Vạn pháp duy ta.
Lấy dùng làm gốc.
Như thế mà thôi.
Cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế?
Kiếm Thánh vui mừng, gật đầu nói: “Hiểu là tốt! Ta đã minh ngộ ra bản chất
của cảnh giới tiếp theo nên chuẩn bị bế quan, tiến hành tiềm tu.”
Sở Dương đại hỉ, nói: “Chúc mừng sư phụ!”
Cảnh giới hiện tại của Kiếm Thánh là Đại tông sư, nếu như tiếp tục đột phá
thì là Nguyên Thần đại năng, lúc đó hắn sẽ là chỗ dựa tuyệt vời cho Sở
Dương.
Đặc biệt lúc đó thi triển ra kiếm thứ hai mươi ba, Sở Dương nghĩ tới thôi đã kích động hết mực.
Kiếm Thánh hơi quan tâm, nói: “Nếu ta bế quan thì e là không thể chiếu cố cho ngươi!”
Sở Dương ngạo nghễ nói: “Với thực lực hiện tại của ta, dõi khắp thiên hạ có mấy ai là đối thủ?”
Kiếm Thánh bỗng nhiên cười, nói: “Thực lực ngươi hiện giờ, trừ phi ta thi
triển kiếm hai mươi ba, bằng không tuyệt không phải đối thủ, cũng xác
thật không cần phải lo lắng cho ngươi!”
Sở Dương trong lòng hơi
động, dò hỏi: “Sư phụ, ngươi mới đột phá thì hẳn bỏ lại Vô Danh ở sau,
sao không nhân cơ hội này giao đấu với đối phương một phen?”
Kiếm Thánh hỏi lại: “Cần thiết không?”
Sở Dương cười trả lời: “Xác thực không cần thiết!”
Một câu hỏi lại, khúc mắt diệt hết.
Kiếm Thánh triệt để đi lên con đường chỉ thuộc về hắn.
Với thiên tư của hắn, với ngộ tính kiếm pháp của hắn, lại thêm truyền thừa
của Xi Vưu và Hiên Viên, tương lai có thể đi được bao xa thì ngay cả Sở
Dương cũng hết sức mong chờ.
Sau đó một đoạn thời gian, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Nhưng mà trong Vô Song thành ngày càng xuất hiện nhiều người trong giang hồ
đêm tối đến đây để thăm dò, tất cả đều bị giải quyết trong vô thành vô
tức, không gây ra chút động tĩnh gì.
Một ngày này, Sở Dương quả thực bị đám người mời về phủ thành chủ.
”Thành chủ, Vô Thần Tuyệt cung đột kích!”
Ở đây nhân số đông đảo, Đoạn Lãng báo cáo lập tức mọi người im lặng lại.
”Nói một chút tình hình cụ thể!”
Sở Dương liếc nhìn hai bên, không khỏi gật đầu.
Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Độc Cô Minh, Dương Phong, Dương Tiểu Vũ, Minh
Nguyệt đều đang ngồi. Chỉ mới bốn năm tháng mà thực lực của bọn họ đã
biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Đặc biệt là Nhiếp Phong, trùng tu Tam Phân Quy Nguyên khí đã mở ra được tám mươi khiếu huyệt, cách viên mãn chỉ một khiếu.
Nhờ có đan dược hỗ trợ nên loại tốc độ tăng trưởng này không khiến Sở Dương ngạc nhiên là bao.
Những người còn lại mở khiếu huyệt cũng khoảng bốn mươi chín khiếu trở lên,
dõi khắp gian hồ có thể nói là vô địch Tông sư, cũng có thể chống lại
một ít Đại tông sư.
Đoạn Lãng báo cáo: “Tuyệt Vô Thần suất lĩnh
hai đứa con trai của hắn là Tuyệt Tâm và Tuyệt Thiên, còn cả số lượng
lớn cường giả hắn thu phục được, từ bốn phương tám hướng vây quanh tới.
Ngoài ra còn một phương chí tôn cũng nhân dịp này nói ra điều kiện, nếu
chúng ta giao ra Hiên Viên kiếm thì hắn sẽ điều viện binh giúp chúng
ta.”
Sắc mặt Sở Dương không chút thay đổi, hắn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Tuyệt Vô Thần tuy mạnh nhưng sao lọt mắt hắn được?
Về phần chí tôn? Lại tính là gì!
Đoạn Lãng liếc qua Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân, nói tiếp: “Hùng Bá xuất hiện, tựa hồ thực lực đại tiến!”
Sở Dương sầm mặt lại, nói: “Tiếp tục!”
Đoạn Lãng nghe thế run lên, vội nói tiếp: “Mặt khác cũng có không ít cường
giả Đông Doanh, trong đó không thiếu cao thủ Tông sư!”
Sở Dương lộ ra một tia cười lạnh: “Chẳng lẽ e ngại sư phụ Kiếm Thánh của ta nên mới tập trung toàn bộ đến đây sao?”
Đoạn Lãng cẩn thận hỏi: “Thành chủ, chúng ta ứng đối sao đây?”
Sở Dương hỏi ngược lại: “So ra thì ai mạnh ai yếu?”
Đoạn Lãng lập tức đứng thẳng người, trả lời: “Đương nhiên chúng ta mạnh, bọn hắn yếu!”
Sở Dương ngưng tụ ánh mắt, phát ra mệnh lệnh: “Đã thế thì cần gì dông dài! Đoạn Lãng, mệnh ngươi trảm Tuyệt Vô Thần, mang đầu hắn tới đây!”
Đoạn Lãng giật mình một cái, khom người tuân lệnh: “Vâng, thành chủ!”
Sở Dương phân phó tiếp: “Bộ Kinh Vân, mệnh ngươi trảm Hùng Bá!”
Bộ Kinh Vân một mực tin phục Sở Dương nên không chút do dự nhận mệnh: “Tuân mệnh!”
Sở Dương tiếp tục ra lệnh: “Nhiếp Phong, mệnh ngươi trảm những cường giả Tông sư đi thăm dò!”
Nhiếp Phong ôm quyền chắp tay, nói: “Tuân mệnh!”
Sở Dương ra lệnh: “Dương Phong, mệnh ngươi dẫn theo huyết vệ quét ngang
tất cả cường giả từ tiên thiên trở lên; Dương Tiểu Vũ, mệnh ngươi dẫn
theo ám vệ chém giết tất cả kẻ địch tới đánh!”
Hai người hưng phấn hô: “Vâng, thành chủ!”
Sở Dương đứng dậy, hăng hái nói: “Hôm nay là thời điểm Vô Song thành ta
lượng kiếm thiên hạ! Một trận này phải tiêu diệt tất cả kẻ địch tới
đánh, nhất cử thiết lập càn khôn.”
”Vâng, thành chủ!”
Mọi người không khỏi chấn động.
”Vậy mau xuất phát!”
Sở Dương vung tay lên, suất đi ra ngoài trước.