Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 170: Chương 170: Ma Tôn, Vũ Tổ Và Sát Thần




Tâm niệm lực của Sở Dương thẩm thấu xuống dưới nhưng hết sức gian nan, bị ngăn cản cực lớn.

Nham tương cách hỏa, hỏa diễm lực gây ảnh hưởng lên tâm linh nên hắn chỉ có thể chậm rãi thẩm thấu.

Mười mét, trăm mét, càng xuống dưới thì hắc khí càng nồng đậm, sát khí cũng càng khủng bố hơn khiến cho nham tương bên dưới đều hiện ra màu đen, cực kỳ quỷ dị.

BẠCH! BẠCH! BẠCH!

Sở Dương hãi nhiên biến mắt, lui ra sau mấy bước, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Minh Nguyệt trông thấy bộ dáng của Sở Dương giật mình như thế thì tranh thủ ân cần hỏi thăm hắn: “Đại sư huynh, sao rồi?”

Sở Dương phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt khó coi nói: “Không sao cả!”

Vừa rồi hắn cảm giác bản thân xém tí bị nuốt, hết sức chân thật, thẳng vào tâm linh.

Loại rung động đến từ tâm linh này nếu không phải ý chí của hắn đầy đủ kiên định thì e rằng hiện tại đã biến thành một kẻ ngớ ngẩn rồi. Tâm linh lực quỷ dị khó lường, khi tranh phong cũng là thời điểm hung hiểm nhất.

Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

Sở Dương không hiểu, lẩm nhẩm: “Cường giả Ngưng Thần cảnh khó có thể phát giác ra tâm linh lực của ta, chỉ không biết tồn tại như Vương lão thì sao, có thể cảm ứng được không? Lúc trước rất có thể lão gia hỏa kia giấu dốt. Nhưng nơi này sao lại xuất hiện một con mảnh hổ được? Chẳng những nó cảm ứng được mà còn ý đồ công kích nữa?”

Cẩn thận hồi tưởng, tinh tế thưởng thức, hắn rốt cục phát hiện con mãnh hổ mới rồi mặc dù hung ác, uy thế đáng sợ không thể địch lại nhưng tựa hồ không tạo thành lực lượng tổn thương tâm linh bản thân, chỉ là uy hiếp thôi.

”Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi là thần thánh phương nào?”

Sở Dương là ai, sao có thể lui bại? Huống chi hắn còn có suy đoán riêng!

Niệm lực ngưng tụ thành tịa tạo thành một sợ dây đâm thẳng xuống nham tương, thẳng tới chỗ cần đụng. Tiếp theo trong nháy mắt, mãnh hổ mới nãy xuất hiện một lần nữa, há miệng cắn tới tâm linh lực của Sở Dương, cắn một miếng.

Lần này, Sở Dương cố nén tâm linh rung động, ngưng tụ thành một dây tâm linh lực, hung hăng đâm xuống.

ONG! ONG! ONG!

Mãnh hổ trong nháy mắt phiêu tán, Sở Dương cũng cảm giác được bị người dùng đại chùy hung hăng nện lên đầu, cảm thấy mê muội.

Sau một lúc lâu, hắn mới thanh tỉnh lại như lúc ban đầu.

”Đại sư huynh, rốt cục sao thế? Ngươi cũng đừng làm ta sợ?”

Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ôm chặt người Sở Dương không để hắn run rẩy cả người mà bị ngã xuống đất.

”Yên tâm, tuyệt không có sao đâu!”

Sở Dương đánh mắt bảo nàng an tâm, tiếp đó ngồi xếp bằng xuống đất, đồng thời nói: “Minh Nguyệt, hộ pháp cho ta, ta ngược lại muốn xem thử thứ giả thần giả quỷ này rốt cục là thần thánh phương nào?”

Tâm linh lực như thủy triều mãnh liệt xông ra, lần này hắn dốc hết sức.

Vô thanh vô tức, phiêu miểu vô tung, nham tương không bị ảnh hưởng một chút gì. Xuyên qua mà xuống, lần nữa đi tới chỗ sâu hai trăm mét, quan sát thấu triệt, lần này hắn rốt cục phát hiện ra sự khác biệt.

”Vậy mà lại là một thanh đao!”

Sở Dương không thể tin nổi.

Trong tâm linh xuất hiện một thanh đao đen nhánh, lẳng lặng ở dưới đáy nham tương không chút động tĩnh, cũng không có bất cứ uy thế gì, nhưng Sở Dương lại vẫn cảm thấy được sát khí ngập trời.

Thôn tính bát hoang, bổ khai thiên địa.

Khí tức bá đạo điên cuồng, có ta vô địch.

”Hay cho một thanh ma đao!”

Sở Dương rung động, đây tuyệt đối là một thanh thần binh siêu việt hạ phẩm linh khí, dù chỉ dùng tâm linh lực cảm ứng thôi nhưng hắn cũng cảm thấy rợn tóc gáy.

”Mãnh hổ nãy đâu?”

Hắn có loại dự cảm bất thường.

Nhưng hắn càng thêm tò mò, thế giới Phong Vân sao có thể dựng dục ra thần binh bực này được? Trong phim truyền hình căn bản chưa từng xuất hiện, thậm chí hắn đọc qua rất nhiều truyện tranh cũng không thấy có ghi chép gì.

Kinh Tịch đao, Tuyết Ẩm đao, Thiên Nhận đao chỉ là cạn bã trước mặt chuôi đao này.

”Thế giới Phong Vân hết sức rộng lớn, vượt xa Đại Đường. Phim truyền hình dù sao chỉ hiện một đoạn ngắn mà thôi, thậm chí ngay cả truyện tranh cũng không liên quan đến quá nhiều bối cảnh, có lẽ...”

Sở Dương cảm thấy hắn phát hiện ra điều không tầm thường.

Tâm niệm trở lại, hắn rất đắn đo.

”Nó chỉ là một thanh đạo, tuyệt đối không thể vượt qua cấp bậc linh khí được, đã như thế, tuy nó có linh nhưng lại không thể tự chủ hành động. Bằng không thì mới nãy chỉ sợ ta sẽ phải gặp nguy hiểm.”

Sở Dương thầm trù tính: “Đã an tĩnh ở lại đây hẳn phải có nguyên nhân gì đó.”

Ai cũng có sự tò mò, đặc biệt là loại gia hỏa tự tin hết mức như hắn, cũng bởi cái gọi là kẻ tài cao thì gan cũng lớn. Lúc này hắn lấy ra Hoàng Kim thừng, rót chân khí vào trong đó rồi tiến hành điều khiển, theo tâm niệm lực xông vào chỗ sâu trong nham tương, dễ dàng quấn chặt chuôi đao.””Đi ra cho ta!”

Hắn kéo một phát, hắc đao thoát khỏi nham tương, hiện ra giữa không trung, rơi xuống một bên.

”A, sao có thể có một thanh đao trong nham tương?”

Minh Nguyệt lộ ra vẻ kinh dị, đang muốn đi qua nhìn xem thì bị Sở Dương kéo lại, lắc đầu nói: “Đây là một thanh ma đao, không thể tiếp cận!”

Minh Nguyệt giật mình, khẽ gật đầu rồi lui ra sau lưng Sở Dương.

”Ngươi rốt cục có lai lịch gì?”

Sở Dương híp mắt lại, trên thân đao của chuôi đao đen nhánh này lại có rất nhiều vết rạn nứt, quả thật không thể tin nổi.

”Lực lượng gì mới có thể khiến chuôi đao này bị thiệt hại nghiêm trọng như thế?”

Sở Dương đột nhiên quát: “Minh Nguyệt, lui ra phía sau!”

Minh Nguyệt im ắng gật đầu, thối lui đến góc rẽ nhìn hắc đao, lại nhìn Sở Dương, lộ ra vẻ lo lắng. Nàng còn chưa bao giờ thấy Sở Dương nghiêm túc như thế, giống như gặp đại địch cả đời.

VÚT!

Sở Dương thu hồi Hoàng Kim thừng, theo tay run một cái thì từng kiện vật phẩm xuất hiện trong không trung, ẩn nấp chung quanh.

Sau cùng, hắn ngồi xếp bằng trước hắc đao hơn năm mét.

”Để ta nhìn thử ngươi rốt cục gì là gì?”

Sở Dương hừ lạnh một tiếng rồi khoanh chân ngồi, tâm niệm lực bao phủ quanh trường đao màu đen, bắt đầu thẩm thấu vào bên trong. Sức chống cự của than đao cũng không quá mạnh, nhưng sát khí nồng đậm lại khiến tâm linh lực của hắn hết sức rung động.

VỤT!

Xuyên qua hải dương sát khí hết sức nồng đậm, lập tức tiến vào một phiến thiên địa khác.

Đây là một mảnh đất hoang vu, mây đen cuồn cuồn trên đỉnh đầu, cuồng phong vù vù ở chung quanh, đất dưới chân rạn nứt, ngay ở trung tâm phiến thiên địa này có một nam tử khí thế bừng bừng đứng đó.

”Thế giới trong đao?”

Sở Dương rung động hết mực, tâm cảnh không dao động cũng bị cảnh tượng này tạo nên chút gợn sóng.

Nam tử khí thế bừng bừng mỉm cười nói: “Rốt cục có người đến đây!”

Hắn mặt như đao gọt, góc cạnh rõ ràng tựa như phiến đá, đặc biệt là nửa thân trên để trần lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, huyết mạch phình ra, bên hông quấn quanh một chiến quần da hổ.

Thanh âm hắn ù ù quan quẩn thiên địa, còn như lôi đình, tràn đầy uy áp bá khí.

Sở Dương quát hỏi: “Ngươi là ai?”

Ở nơi này, tâm linh của hắn không ngờ có thể hiển hóa thành một thân thể, đứng cách hơn mười mét, lộ ra vẻ cảnh giác.

Tình huống nơi đây vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

”Ta là ai?”

Nam tử khí thế bừng bừng lộ ra vẻ mờ mịt, theo đó khuôn mặt kiên nghị lộ ra vẻ cười khổ, nói: “Ta là ai? Ta rốt cục là ai?”

Sở Dương khóe miệng giật một cái.

Nam tử khí thế bừng bừng trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Có người gọi ta là Ma Tôn!”

”Ma Tôn?”

Tâm thần của Sở Dương nhảy giật lên một phát.

Hai chữ này quá mức cao cấp, quá mức mạnh mẽ.

Vô luận là phương thế giới này thì người có thể trở thành Ma Tôn sẽ như thế nào? Tuyệt đối là tồn tại đáng sợ nhất.

Nam tử khí thế bừng bừng lại nói tiếp: “Cũng có người gọi ta là Vũ Tổ!”

”Vũ Tổ?”

Sở Dương không khỏi nhếch miệng.

Nam tử khí thế bừng bừng lại nói tiếp: “Còn có người gọi ta là Sát Thần!”

Sở Dương thật chẳng biết nói gì cho phải.

Nam tử khí thế bừng bừng thở dài nói: “Nhưng danh tự chân chính của ta lại lưu truyền phổ biến nhất!”

Sở Dương không nhịn được hỏi: “Vậy ngươi rốt cục là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.