Ở trong thế giới Đại Đường Song Long, dưới sự trợ giúp của Tôn đạo
trưởng, Sở Dương tìm hiểu ra Ngũ Đế kinh, mở ra ba trăm sáu mươi khiếu
huyệt quanh người, thậm chí cả năm khiếu huyệt cuối cùng cũng đã minh
ngộ.
Chỉ không biết có phải bị thế giới đó áp chế hay là do
nguyên nhân khác mà năm khiếu huyệt cuối cùng một mực không thể mở thành công.
Sau khi trở lại chủ thế giới, Sở Dương trải qua biết bao
nhiêu chuyện, cẩn thận ủ mưu mới dần hiển lộ toàn bộ thực lực của bản
thân chứ không đột ngột, leo lên hạng nhất Tiềm Long bảng.
Về phần thực lực chân chính của hắn thì không ai biết được.
Bây giờ hắn đụng phải đám cường giả như Bắc Minh Thương Hải thì chiến ý bị
kích phát, nhiệt huyết sôi trào khiến cho ba trăm sáu mươi khiếu huyệt
trong cơ thể hắn chấn động cùng lúc, tựa như chu thiên tinh đấu, tạo
thành một trận đồ vô song, hình thành thần thể tuyệt thế.
Sở
Dương đấm ra một quyền khiến không khí nổ tung, vạn lôi nổ vang chấn vỡ
đao quang, đánh gãy cổ tay đối phương khiến trường đao bay ra. Hắn không đợi cho Bắc Minh Thương Hải đang chấn kinh lui lại mà tung tiếp ra một
quyền nữa.
Trong một phần ngàn giây, một đoàn hắc quang nổ tung trước ngực Bắc Minh Tinh Hải, bảo vệ hắn.
ẦM! ẦM!
Nắm đấm rơi xuống, hắc quang run rẩy dữ dội nhưng không nát.
Bắc Minh Thương Hải sợ hãi thốt lên: “Tại sao lực lượng của ngươi có thể mạnh như thế?”
Sở Dương khẽ híp mắt, hung quang sóng sánh, nói: “Không có lực lượng như
thế ta há có thể xếp hạng nhất Tiềm Long bảng? Há có thoải mái giết các
ngươi ở chỗ này?”
”Bạch Đế quyền!”
Sở Dương hét to một
tiếng, thi triển Bạch Đế quyền chủ sát phạt là một trong năm loại quyền
pháp của Ngũ Đế kinh bằng một loại tư thái siêu nhiên giáng lâm thế
gian.
Quyền pháp bây giờ đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần Ngũ Đế quyền thuở ban đầu?
Song quyền luân động, nhanh như thiểm điện.
Trong một chớp mắt chính là mười quyền, cứng rắn đánh nổ hắc quang bên ngoài người Bắc Minh Thương Hải.
”Không có khả năng!”
Thừa dịp này, Bắc Minh Thương Hải gấp rút lùi lại hơn ba trăm mét, không
biết đã đụng gãy bao nhiêu cây cổ thụ nhưng vẫn không thoát khỏi Sở
Dương.
Khi nhìn thấy phòng ngự của mình bị đối phương đánh phá, hắn triệt để sợ hãi.
”Đây chính là phòng ngự Tông sư cường đại nhất mà ta có thể thúc giục mà!”
Bắc Minh Thương Hải kêu thảm một tiếng, bị đánh thành mưa máu.
”Không đạt được cấp linh khí thì sao phòng ngự được ta?”
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, vơ vét một phen rồi xoay người rời đi.
Giao chiến mặc dù ngắn nhưng lực lượng bộc phát lại mạnh, hấp dẫn không ít Đại tông sư đến đây.
”Với chiến lực hiện tại của ta, nếu như đụng phải cường giả trên Đằng Long
bảng sau tốp năm mươi thì hẳn có thể oanh sát, về phần tốp năm mươi trở
đi thì chỉ sợ không được!”
”Đặc biệt là tốp mười, có thắng hay không cũng là ẩn số!”
”Nếu như mở ra năm khiếu huyệt cuối cùng thì ta nắm chắc có thể ở cảnh giới
Tông sư ngạo thị cường giả Đại tông sư. Tuy nhiên hiện tại chưa phải lúc mở ra, như thế...”
Sở Dương vừa đi vừa suy nghĩ.
”Là ngươi, Đại tông sư của Vô Sinh kiếm tông!”
Sở Dương trấn áp khí cơ bản thân, đi lòng vòng trong sơn mạch tựa như u
linh, rốt cục hắn cũng tìm được mục tiêu, đoán được lai lịch đối phương
nhờ kiếm ý toát ra trên người.
Thanh niên cường giả của Vô Sinh
kiếm tông sau khi thấy Sở Dương thì cười lạnh, nói: “Sở Dương, ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta, quả thật khiến ta ngạc nhiên đó. Nhớ kỹ, ta tên Liễu Sinh!”
Sở Dương cười cười nói: “Ngạc nhiên hả? Ngươi đến vì gì? Khô Mộc tâm kinh hay là báo thù?”
Liễu Sinh dứt khoát trả lời: “Báo thù!”
Sở Dương hiếu kỳ hỏi: “Ta giết đệ đệ hay ca ca của ngươi?”
Liễu Sinh lắc đầu nói: “Ta không có thân nhân, nhưng ngươi lại giết không ít đệ tử trong tông ta, mấy vị trưởng lão cũng bởi vì ngươi mà chết, bởi
vậy Vô Sinh kiếm tông ta đã thầm hạ sát lệnh với ngươi, ban thưởng phong phú nên ta tự nhiên phải tranh đoạt một phen.”
Sở Dương thản
nhiên nói: “Người muốn giết ta rất nhiều nhưng đều đã chết, ngươi cũng
sẽ không ngoại lệ! Các ngươi tại sao không rút kinh nghiệm nhỉ? Biết rõ
có rất nhiều người đuổi theo ta, người chết càng nhiều nhưng sao cứ muốn đuổi theo? Là vì ta chỉ có một mình?”
Ha ha ha!
Liễu Sinh cười to, kiếm ý cũng hiển hiện trên đỉnh đầu của hắn, kiếm ý diệt sát
thuần túy có thể chém chết hết thảy sinh cơ, hắn nói: “Cường giả thiên
tài cũng phân chia rất nhiều, như cảnh giới Tông sư, mở tám mươi mốt
khiếu huyệt thì gọi là nhất lưu thiên tài; mở một trăm lẻ tám khiếu
huyệt thì gọi là tuyệt đỉnh thiên tài; mở một trăm tám mươi khiếu huyệt
thì gọi là tuyệt thế thiên tài; mở hai trăm bốn mươi khiếu huyệt thì là
cái thế thiên tài.”
”Đại tông sư cũng phân chia đủ loại khác
nhau, ta mặc dù không đạt được đến mức độ tuyệt thế thiên tài nhưng cũng là tuyệt đỉnh thiên tài, càng là tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh, vậy nên
giết một tiểu gia hỏa hạng nhất Tiềm Long bảng như ngươi há không dễ như trở bàn tay hay sao?”
Liễu Sinh hết sức tự tin.
Sở Dương lẳng lặng nghe, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Mới lúc nãy ta giết Bắc Minh Thương Hải của Thiên Ma tông!”
Liễu Sinh trừng mắt, lập tức lui hai bước, không thể tin nổi nói: “Ngươi giết Bắc Minh Thương Hải? Sao có thể thế được?”
Sở Dương dậm chân tiến lên phía trước, nói: “Ngươi mạnh hay yếu hơn hắn?””Không thể nào, ngươi tuyệt đối không thể giết được hắn!”
Liễu Sinh biến hóa sắc mặt liên tục, sau cùng hừ lạnh một tiếng, chém xuống
một kiếm: “Ta có kiếm trong tay thì há sợ người trong thiên hạ? Kiếm
xuống mất sinh cơ, kiếm ra diện nhân gian!”
”Giết!”
Kiếm ý thuần ý ngưng luyện đến cực hạn nhưng lại bị một quyền đánh nát.
Quyền thứ hai, Sở Dương đánh nổ Liễu Sinh.
”Các ngươi đều tưởng ta là Tông sư mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt nhưng sao biết được, thực chất ta đã mở ra tới ba trăm sáu mươi khiếu, hơn
nữa chúng còn hợp thành một thể hình thành Tinh Thần đạo thể thì há chỉ
mạnh hơn một chút?”
”Cuồng vọng thì phải trả giá đắt!”
”Các ngươi như thế!”
”Ta thì... cũng phải lấy đó làm gương!”
Sở Dương suy nghĩ xâu xa, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Đại tông sư đến đây trên cơ bản đều là cường giả của Thiên Ma tông, Kim
Quang tự, Vô Sinh kiếm tông và Bách Hoa cốc, nhưng họ đều là người không được xếp trên Đằng Long bảng, từng người bị Sở Dương tiêu diệt, hắn
tiếp tục giết liên tiếp mười tám người.
”Thật nhiều khí tức cường đại!”
Sở Dương xâm nhập tới chỗ sâu trong Huyền Vũ sơn mạch, đứng ở trên đỉnh
ngọn núi, quay đầu ngón nhìn, ánh mắt ngưng trọng, thần sắc nghiêm túc
trước nay chưa từng có.
Hắn cảm ứng được rất nhiều khí tức siêu việt Đại tông sư.
Cường đại đến đáng sợ, tựa như thiên uy.
”Sở Vân Phi đã từng nói, trong thành là thiên hạ của hoàng triều còn ngoài
thành là nơi tông phái tung hoành, bây giờ xem ra lời này tuyệt không
giả!”
Sở Dương xoay người lại, nhìn sang sơn cốc cách đó không xa, lộ ra ý cười tàn khốc.
”Cường giả Nguyên Thần sao? Thử một lần phong mang cũng không phải không được, xem thử rốt cục các ngươi lợi hại đến cỡ nào?”
Sở Dương thầm quyết tâm.
Lần trước, hắn đối mặt với cường giả Nguyên Thần thì không thể chống đỡ
được một chút nào, còn lần này thì hắn chuẩn bị đầy đủ nên muốn xông
thử.
Hắn cũng hiểu đủ nhiều về cường giả Nguyên Thần.
Cảnh giới này lại chia thành ba bước.
Nguyên Thần bước một gọi là Ngưng Thần cảnh, bước hai là Hóa Thần cảnh, bước ba gọi là Chân Thần cảnh!
Kém một bước thì khác biệt như ngày và đêm.
Từ chỗ Sở Vân Phi, Thủy Thanh Linh và Vương lão mà hắn hiểu được, cường
giả Nguyên Thần bước hai Hóa Thần cảnh có thể dễ dàng chụp chết bước một Ngưng Thần cảnh.
Nguyên thần tam cảnh, một bước nhất trọng thiên.
Sở Dương đứng chắp tay, đối diện hướng nam.
Gió núi vù vù, tóc dài phất phới.
Sở Dương đứng một mình ở đó, ánh mắt bình thản, không khốc liệt, không uy
nghiêm, cũng không nhã nhặn, không có gì đặc biệt, tựa như đang chờ một
hồi gặp mặt bình thường mà thôi!
Khí tức càng ngày càng gần.
Có thể thấy nơi xa có hung thú đang không ngừng chạy ra chung quanh, đây là nguy hiểm của bọn họ cảm ứng, tránh né tai nạn.
Sở Dương thấy trong đó có một con đại điểu, giương cánh có thể đạt tới
mười trượng, che khuất bầu trời, hai cánh phẩy động có thể thổi đứt cổ
mộc, con đại điểu như này có thể dễ dàng xé xác Đại tông sư nhưng nó
cũng bỏ trốn mất dạng, tránh né nơi xa.
”Siêu phàm thoát tục, thần uy như ngục!”
Sở Dương trong lòng chợt có cảm giác.
Rốt cục, phía trước xuất hiện từng đạo bóng người, khoảng hơn mười người,
mỗi người tuổi chỉ đôi mươi, trẻ tuổi quá mức nhưng lại hăng hái, khí
huyệt như rồng.
Trên mặt mỗi người đều mang ánh sáng tự tin, có loại khí khái ngoài ta còn ai.
”Đều là nhân vật tuyệt thế trên Tiềm Long bảng nhỉ!”
Sở Dương mỉm cười, chẳng biết tại sao hắn lại có chút chờ mong.
Ánh mắt chiếu tới, hắn thấy được Thủy Thanh Thinh đang thản nhiên nhìn hắn, con ngươi khinh linh uẩn thoáng ánh lên vẻ phức tạp, không nói rõ được
mà cũng không tả rõ được.
Hắn cũng thấy Hoa Thiển Ngữ, ánh mắt của nàng càng thêm phức tạp, không nói nên lời là tư vị gì.
Hắn cũng thấy được Tuệ Nhân, thấy được Tử Linh Lung.
Về phần bọn người còn lại thì đều vô cùng lạ lẫm.