Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 164: Chương 164: Quay Lại Phong Vân




Đằng Thất chết.

Sau cùng hắn muốn chạy trốn nhưng bị Sở Dương ngăn lại, sau đó bị U Ảnh báo giết chết.

U Ảnh báo cũng chết.

Đằng Thất trước khi chết dốc sức phản công khiến cho nó bị thương nặng, Sở Dương đi ra vung đao kết liễu sinh mạng của nó.

Sở Dương nhìn Đằng Thất, hắn khá thưởng thức người này, tuy là địch nhân nhưng đối phương không bỏ qua đạo lý, không từ thủ đoạn để diệt sát kẻ địch.

”Hảo thủ đoạn!”

Quân Lạc Vũ bước một bước vượt qua thiên sơn vạn thủy, đi tới nơi đây.

Đằng Thất bộc phát một chiêu sau cùng hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng sau khi hắn đến, thấy tình hình trong sơn cốc thì dù hắn tâm tính lạnh nhạt cũng không nhịn được giật mình.

Thiếu nước trước mắt hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Tông sư mà thôi, dù xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là cảnh giới quá thấp.

Nhưng một Tông sư như thế, trước giết Ngưng Thành cảnh Ngô Nguyên, bây giờ chẳng qua bao lâu lại giết thêm một cường giả Ngưng Thần cảnh cộng thêm một con hung thú không kém bao nhiêu nữa.

Thật khó có thể tưởng tượng nổi.

Ở trong ấn tượng của Quân Lạc Vũ, dù rằng Tông sư cầm tuyệt thế đại sát khí thì cũng khó có thể gây uy hiếp trí mạng đến cường giả nguyên thần, vậy mà hôm nay hắn lại phát hiện ra nhận biết đó là sai lầm.

Sở Dương cười cười, không giải thích, ôm quyền nói: “Chẳng qua chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi, còn phải đa tạ ơn viện thủ của ngài ban nãy.”

Quân Lạc Vũ mỉm cười nói: “Chỉ là tâm ý, không cần phải khách khí!”

Sở Dương gật đầu, không tiếp tục cảm ơn mà chỉ nói: “Nhiệm vụ lần này không ai quản sao?”

Quân Lạc Vũ nói: “Bắc Hoang thật xuất hiện tà ma, nhiệm vụ lần này quả thật rất quan trọng. Dù là ai cũng không thể thoái thác, mà ngươi chẳng qua là vừa lúc gặp phải thôi, đây chính là dương mưu.”

Sở Dương cảm thán: “Hảo thủ đoạn!”

Quân Lạc Vũ thâm ý sâu sắc nói: “Quả thật hảo thủ đoạn. Đứng ở chỗ cao nhìn xuống dưới, tùy tiện ra tay lập tức có thể dồn ngươi vào chỗ chết. Người trong cuộc chỉ có thể ứng phó.”

Sở Dương thăm dò: “Nếu như ở ngoài cuộc?”

Quân Lạc Vũ cười.

Sở Dương thở dài lần nữa, không khỏi nói: “Tiện tay ép chết đi!”

Quân Lạc Vũ không nói gì thêm mà nhắc sang chuyện khác: “Có một số đại năng dù ở cách xa vạn dặm cũng có thể giết người mà không tốn bao nhiêu sức lực. Giống như Tông sư ngươi vậy, một khi bị khóa định thì ngoài ngàn dặm cũng có thể diệt sát bằng một chỉ.”

Sở Dương rung động, không khỏi run rẩy hỏi: “Có nhiều người như thế sao?”

Quân Lạc Vũ hé miệng cười nói: “Không ít cũng không nhiều! Những người như thế phải vượt qua nguyên thần mới có khả năng làm được, ngươi không cần phải lo lăng! Ngươi giết không ít người nhưng cũng không tính là gì.”

Sở Dương nói thật khẽ: “Ta giết thánh ma tử, hắn có lão tổ là Chân Thần cảnh!”

Quân Lạc Vũ cất giọng cao vút: “Vậy thì sao?”

Sở Dương lo lắng hỏi thăm: “Nếu hắn xuất thủ thì ta phải làm sao bây giờ?”

Quân Lạc Vũ bá khí tức giận nói: “Hắn sẽ bị một ít người một chưởng đập chết!”

Sở Dương trợn tròn mắt nói: “Không thể nào?”

Quân Lạc Vũ ngạo nghễ nói: “Đây là thiên hạ của Đại Sở!”

Sở Dương như có điều suy nghĩ, gật đầu thật sâu.

Một câu thiên hạ của Đại Sở đã bao hàm hết thảy.

Giống như trước đây không lâu, tam thái tử bị giết, toàn bộ Trấn Thiên tông liền bị san thành bình địa.

Đây là sự quyết đoán của Đại Sở, sự bá đạo của Đại Sở.

Quân Lạc Vũ lại nói: “Chiến đấu công bằng thì không ai để ý tới, nhưng ỷ lớn hiếp nhỏ thì sẽ có rất nhiều người không quen nhìn.”

Sở Dương nói: “Ví dụ như lần này chỉ có một mình ngươi?”

Quân Lạc Vũ gật đầu, buồn cười nói: “Một mình ta chẳng lẽ không đủ? Ngươi phải biết, dù là thái tử đi tuần thì tối đa cũng chỉ có một cường giả Hóa Thần ngầm theo bảo hộ mà thôi. Mà ta, tuy cũng là Ngưng Thần cảnh nhưng lại không sợ Hóa Thần cảnh.”

Sở Dương ngượng ngùng cười một tiếng: “Nói như thế, đây cũng là vinh hạnh của ta!”

Quân Lạc Vũ thâm ý sâu sắc nói: “Giản tại đế tâm!”

Sở Dương nhún nhún vai nói: “Vậy thì có gì dùng? Giống như lần này, nếu không phải ta có chút bản sự thì đã bị giết.”

Quân Lạc Vũ cười khổ, hắn thật sự không thể cãi lại.

Cho dù là hắn thì cũng không nghĩ ra Thiện Duyên sẽ xuất hiện, sự xuất hiện của Ngô Nguyên thì hắn muốn giết cũng hữu tâm vô lực, Thiện Duyên tất nhiên sẽ ngăn cản.

Hắn càng không nghĩ tới còn cả một đại năng nguyên thần chặn đường.

Sở Dương hỏi một câu mang tính then chốt: “Thiên hạ hôm nay có nhiều cường giả nguyên thần không?”

Quân Lạc Vũ đại khái nói: “Ngưng Thần cảnh thì không ít, Hóa Thần cảnh lại tương đối ít, đến Chân Thần cảnh thì bình thường đều sẽ bế quan lĩnh hội đạo cảnh phản hư chứ không ra ngoài. Còn Phản Hư cảnh thì bình thường sẽ không quan tâm đến thế tục.”

Sở Dương tựa như hiểu được, gật đầu, rồi hỏi đến chuyện Bắc Hoang: “Tà mà rốt cục có lai lịch gì?”

Quân Lạc Vũ cau mày nói: “Ta chỉ biết bọn hắn không thuộc thế giới này!”

Sở Dương chấn động tinh thần, hiếu kỳ hỏi thăm: “Không thuộc nơi này? Vậy chẳng phải là thế giới khác sao? Cực bắc của Bắc Hoang có thông đạo kết nối hai thế giới? Thế giới bên ngoài rốt cục là thiên địa gì?”

Quân Lạc Vũ lắc đầu nói: “Không biết!”

Sở Dương kém tí nghẹn chết, không cam lòng nói: “Ngay cả ngươi cũng không biết?”

Quân Lạc Vũ thản nhiên nói: “Chuyện trên thế gian ta không biết bao nhiêu thì sao có thể hiểu rõ được?”

Không biết là không biết.

Được lắm!

Sở Dương không hỏi nữa.

Quân Lạc Vũ không có bộ dáng kiêu ngạo gì, hai người lại hàn huyên hồi lâu mới tách ra.

Sở Dương vơ vét thi thể một phen, nhét U Ảnh báo vào trong Nạp Hư giới, sau đó không dừng lại mà tiếp tục đi hướng bắc, về phần Quân Lạc Vũ có theo hay không thì hắn không hỏi thăm.

Có một số chuyện không cần phải nói rõ.

Một ngày này, toàn bộ thiên hạ chấn động ầm ầm.

Chỉ trong một ngày, tuyệt thế thiên tài trên Tiềm Long bảng mất đi hơn hai mươi người.

Tông sư, Đại tông sư trong thiên hạ chết không đếm hết.

Những người này đều liên quan đến cùng một người, là Sở Dương hạng nhất Tiềm Long bảng.

To gan giết Tuệ Nhân của Kim Quang tự, thánh ma tử Huyết Không của Thiên Ma tông, hắn cường đại tới cỡ nào? Điên rồ đến cỡ nào?Lại có tin tức truyền ra, nói Ngô Nguyên trưởng lão của Thiên Ma tông cũng bị đối phương giết chết.

Đây không phải chấn động nữa mà là kinh hãi.

Tông sư giết nguyên thần?

Thật không phải nói đùa?

Lúc tin tức từ trong miệng Thiện Duyên của Kim Quang tự truyền ra thì thiên hạ an tĩnh.

Phương trượng Kim Quang tự nói: “A Di Đà Phật, đây là đại ma không thể không trừ, chư vị có thượng sách gì giúp thế gian hàng ma chăng?”

Một lão hòa thượng nói: “Hóa Thần cảnh không ra thì khó có thể trấn áp được Quân Lạc Vũ, dù cho có Chân Thần thì chỉ sợ sẽ kinh động hoàng triều, không ổn đâu! Nguyên thần trở xuống, thiên hạ tranh phong sẽ không liên lụy quá nhiều, cũng sẽ không khiến hoàng triều làm to chuyện ra, chính ngay cả Quân Lạc Vũ cũng sẽ không xuất thủ, không bằng phái ra hộ pháp la hán đến trấn áp!”

Hộ pháp la hán là Đại tông sư, mà còn không phải là Đại tông sư bình thường.

Đây là hộ pháp mà Kim Quang tự cố ý bồi dưỡng, nổi tiếng thiện chiến.

Phương trượng gật đầu: “Thiện!”

Lúc này, có thật nhiều hộ pháp la hán rời khỏi Kim Quang tự, chạy đến Bắc Hoang.

Thiên Ma tông.

Tin tức thánh ma tử tử vong truyền ra thì tất cả mọi người chấn động, nhưng nghe tin Ngô Nguyên bị giết thì toàn bộ trầm mặc.

Lão tổ tông của Huyết Không phát ra mệnh lệnh: “Ai giết được hắn ta sẽ thu kẻ đó làm đệ tử.”

Lúc này, toàn bộ Thiên Ma tông chấn động, cường giả Tông sư, Đại tông sư nhao nhao xuất động, chạy tới Bắc Hoang.

Hoa Thiển Ngữ đã trở lại thì thở dài một tiếng, bước tới cấm địa.

Trong Thịnh Kinh, Trấn Sơn Vương phủ.

”Đằng Thất chết!”

Trấn Sơn Vương giống như cảm giác được, ngóng nhìn Huyền Vũ sơn mạch, hai mắt bình tĩnh lại ẩn chứa lửa giận thiêu đốt thương thiên: “Vì một con kiến hôi mà hi sinh một ái tướng của ta, là ai giết hắn? Quân Lạc Vũ sao?”

Hắn khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Trấn Sơn Vương ngồi xuống, phát ra mệnh lệnh: “Đã tới bước này, nếu không trừ khử ngươi thì ta sẽ mất hết mặt mũi!”

Chỗ sâu trong hoàng cung.

Sở Hoàng cười tươi: “Tiểu tử kia thật tàn nhẫn, lại dám giết nhiều thiên tài như thế, có phong phạm của ta năm xưa.”

Vương lão trợn mắt nói: “Chẳng phải là do bị ép buộc đó sao!”

Sở Hoàng hơi híp mắt lại, nói tiếp: “Nếu như không một lần này thì sao nhìn ra được hắn có thủ đoạn như thế? Thật không tầm thường! Có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải tính toán!”

Vương lão gật đầu nói:“Ngươi nắm chắc tâm lý thì tốt rồi! Nhưng mà ngươi phải nắm chắc mức độ cho tốt, chứ nếu chơi hắn chết đi thì sẽ tổn thất lớn đó.”

Sở Hoàng bá khí tức giận nói: “Thiên tài như hắn, trẫm không để hắn chết thì ai có thể giết hắn?”

Vương lão bĩu môi nói: “Người có thể giết hắn cũng nhiều, mà ngươi không ngăn nổi cũng không ít!”

Sở Hoàng ngượng ngùng cười một tiếng.

Vương lão lại nói: “Chờ hắn trở lại, chỉ sợ cũng đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư!”

Sở Hoàng ngóng nhìn phương bắc với vẻ mong chờ, nói: “Với tâm tính của hắn ắt sẽ trở thành thái tử, khi đó để ta xem một chút lòng dạ của hắn, khí lượng lẫn năng lực xử lý của hắn ra sao?”

Vương lão cảm thán:“Chắc chắc sẽ khiến ngươi giật nảy mình cho xem, nhìn khoảng kinh doanh hợp tác giữa hắn cùng Tiền gia thì biết, nếu như hắn có bối cảnh, có thế lực thì tự làm sẽ như thế nào? Thật đáng tiếc, hắn bắt buộc phải lấy ra để đổi lấy một số thứ không còn dùng được.”

Sở Hoàng cũng khe khẽ thở dài: “Muối ăn, đường trắng, đây đều là chuyện lợi quốc lợi dân, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”

Vương lão ánh mắt ngưng tụ, chân thành nói: “Với tính tình của hắn, nếu trở thành thái tử nhất định sẽ toàn lực ứng phó, khi đó...”

Sở Hoàng phất tay, nói: “Con của ta, ngươi có thể an tâm!”

Vương lão cười cổ quái, nói: “Bốn người con của ngươi quả thật mỗi đứa đều là rồng trong loài người, cũng không biết bọn hắn đụng phải Sở Dương sẽ ra sao?”

Hắn đã quan sát Sở Dương một đoạn thời gian, biết tiểu gia hỏa kia làm việc hết mức lão luyện, lại hết sức điên cuồng, cũng kín kẽ không một lỗ hỏng.

Càng đáng sợ chính là ngộ tính, là tốc độ trưởng thành, thật điên cuồng!”

Sở Hoàng ngưng cười, nói: “Ta cũng khá mong chờ. Chỉ là tà ma ở Bắc Hoang khiến ta cảm thấy bất an.”

Vương lão khá lo lắng nói: “Sợ là sợ trong ngoài cấu kết, nếu như lại xuất hiện tình huống giống năm đó...”

Sở Hoàng hiện lên vẻ tàn nhẫn, nói: “Nếu thật như thế, ta sẽ diệt tuyệt nó triệt để!”

Học viện hoàng gia!

Thủy Thanh Linh vừa trở lại đã bị Sở Chỉ Nghiên tìm tới cửa, hỏi: “Thủy tỷ tỷ, ngươi có gặp tam ca của ta không? Hắn hiện tại sao rồi?”

Thủy Thanh Linh phứt tạp nói: “Hắn rất tốt, hết sức tốt!”

Tiểu Hồng lộ ra vẻ sợ hãi, nói: “Tốt đến không thể tốt hơn!”

Sở Chỉ Nghiên an tâm nói: “Không sao thì tốt rồi!”

Thủy Thanh Linh khẽ thở một hơi, nghiêm túc nói: “Hắn chắc chắn sẽ không bị sao cả, nhưng chuyện của người khác thì sẽ lớn lắm. Chỉ Nghiên, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này dù là gì đi nữa cũng không nên rời khỏi học viện, thậm chí không được đi lại một mình trong học viện.”

Sở Chỉ Nghiêm biến sắc, nói: “Không đến mức đó chứ?”

Thủy Thanh Linh cười khổ, nói: “Không lâu sau ngươi sẽ biết có đến mức đó hay không!”

Không lau sau đó, khi Sở Chỉ Nghiên nghe được chuyện của Sở Dương thì nàng triệt để trợn to mắt.

Bắc Hoang!

Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê một ngưu dương.

(*) Trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê.

Trống trải, bao la, liếc nhìn lại chỉ thấy núi xa lả xuống.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Sở Dương về Bắc Hoang.

Hắn đi tới Bắc Hoang, còn xâm nhập cách xa ba ngàn dặm, sau đó lấy ngân ấn tuần sát sứ ra xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành.

Sở Dương không dừng lại mà tiếp tục đi tiếp, đi tới một vùng núi, sau đó che giấu khí tức, xâm nhập phạm vi tám trăm dặm, tìm tới một nơi bí ẩn, bày ra Tứ Tượng Ẩn Hình trận.

”Chờ ta trở lại nhất định sẽ nhấc lên long trời lở đất, khiến cho thiên hạ này phải nhảy múa theo ta!”

Sở Dương ngóng nhìn phương nam, mắt lóng lánh.

”Phong Vân, ta trở lại!”

Tiếp theo trong nháy mắt, thân ảnh của hắn lập tức biến mất trong trận pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.