Thệ giả như tư phù, bất xá trú dạ.
(*) Thời gian đi qua như dòng nước chảy suốt cả ngày đêm không ngừng.
Từ một phương diện khác mà nói thì thời gian là thứ không đáng tiền nhất, chẳng phải sao, tám năm đã trôi qua.
Bây giờ ở Thạch Long đạo tràng, không, phải gọi là Sở thị võ quán, không,
vậy cũng không thỏa đáng, hẳn phải là tổng bộ Sở thị võ quán mới đúng.
Nơi đây đã được mở rộng ra hơn mười lần, buổi sáng có tiếng đọc sách
nghe vang vảng bên tai, buổi chiều có tiếng tập võ vang xa khắp chốn.
Trong chính sảnh, Sở Dương ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Tám năm trôi qua, hắn không có biến hóa.
Ở hai bên, ngoại trừ Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Thạch Long và Ngôn lão ra thì có hơn mười quản sự, từng người khí vũ bất phàm.
Những người này hợp thành hạch tâm Sở thị võ quán.
Đặc biệt là Ngôn lão đại, trong tám năm qua, gã đã biến hóa nghiêng trời
lệch đất. Lúc trước gã chỉ là một tên thủ lĩnh côn đồ, trộm đạo, dõa dẫm bắt chẹt, mặc dù không tính là đại ác nhưng tuyệt đối không phải người
tốt.
Nhưng hôm nay, gã đang ngồi đó, khí độ bất phàm, sinh ra mấy phần chính khí.
”Thạch Long, võ quán phát triển ra sao?”
Sở Dương hỏi.
”Phủ chủ!”
Tám năm trôi qua, Thạch Long khí thế càng đầy, có loại hương bị bất động
như núi. Mấy năm này hắn không hề nhàn rỗi mà theo Sở Dương tu luyện,
tiến bộ rất lớn.
Thôi Sơn Thủ là tên thật của hắn, Sở Dương đã truyền Ngũ Đế quyền cho hắn.
Về phần xưng hô của Sở Dương thì đã từ quán chủ tấn thăng đến phủ chủ, dù
sao thì nơi đây cũng lớn, nếu cứ gọi là quán chủ thì e không phù hợp.
Danh chưng phủ chủ cũng khiến tùy tùng kiên định hơn.
”Phát triển coi như thuận lợi, đã mở phân quán khắp các thành thị trong nước, kể cả các thị trấn nhỏ, tuy nhiên có một số nơi lại bị chống đối, chèn
ép.”
Thạch Long không giấu giếm, báo cáo tình hình thực tế, tiếp
tục nói: “Tống thị ở Lĩnh Nam, Lý thị ở Thái Nguyên, Vũ Văn thị ở Giang
Hoài, cả ma môn lẫn phật tông cũng âm thầm chèn ép. Mấy năm này phát
triển cấp tốc khiến cho không ít người kiêng kị, bắt đầu âm thầm chèn ép nên ta tạm thời ẩn nhẩn, nhường nhịn còn bên trong thì tiến hành chống
cự, mời phủ chủ cho ý kiến!”
Đây cũng là phong cách hành sự của hắn, lấy ổn làm chủ.
”Không tệ! Nếu như bị chèn ép quá đáng thì không cần phải nhịn nữa!”
Sở Dương bình luận.
Tạm thời còn chưa thích hợp để đối kháng những thế lực này, Sở Dương lại nói: “Tiểu Ngôn!”
”Phủ chủ!”
Ngôn lão đại lập tức đi ra, rất cung kính hành đại lễ.
Tu vi hiện tại của hắn đã đạt tới tiên thiên đỉnh phong, đáng tiếc Sở
Dương lại dùng đan dược để bồi dưỡng hắn cho nên hắn không thể tăng thêm tu vi được. Tuy nhiên hắn có thể đạt tới tình trạng hiện tại coi như là tổ tiên hiển linh, mộ tổ bóc khói xanh.
”Duyệt Tân lâu theo võ
quán phát triển ra khắp nước, đến mỗi một nơi lại kết giao với quan phủ
gia tộc quyền thế, chuẩn bị trên giới, lại có ám vệ thủ hộ nên mở rộng
rất dễ dàng!”
Ngôn lão đại sắp xếp lại từ ngữ, nói tiếp: “Cộng
thêm đồ ăn, rượu và phương thức đãi khách của chúng ta không ai bằng
được nên hiện tại Duyệt Tân lâu đã trở thành thiên hạ đệ nhất lâu. Hiện
nay, mỗi ngày thu được vạn kim!”
”Không tệ, tiếp tục bảo trì, có lẽ ngày sau có thể để ngươi tiến thêm một bước!”
Sở Dương cười nói.
Ngôn lão đại này xem như biết nắm bắt cơ hội, những gì Sở Dương phân phó hắn đều không dám qua loa, căn bản nói gì nghe nấy, chưa từng hỏi lại, năng lực làm việc tăng cường nhanh chóng. Sở Dương liền giao Duyệt Tân lâu
cho hắn quản lý.
Tiền đúng nơi, rượu nhưỡng tốt, thực đơn trong tay thì tự nhiên thuận buồm xuôi gió.
”Đa tạ phủ chủ!”
Ngôn lão đại khá kích động nhưng cố nén cơn kích động dâng cao trong lòng, thi lễ một cái rồi lui ra ngồi ở sau.
”Thẩm Lạc Nhạc!”
Sở Dương tiếp tục điểm danh.
Nữ tử này hắn tìm được ở năm năm trước!
Trong Đại Đường nhất sách, Thẩm Lạc Nhạn người sở hữu trí tuệ lẫn mỹ mạo xứng với danh xưng kỳ nữ.
Nàng xuất thân từ phú hộ, am hiểu sâu binh pháp, đạo mưu lược, cũng là cao
thủ võ công. Thời mạt Tùy đầu nhập quân Ngõa Cương, cùng hôn phu là Từ
Thế Tích tôn Lý Mật là chân mệnh thiên tử, phụ trợ Lý Mật trở thành nhà
quân sự uy danh thịnh nhất thiên hạ, đồng thời sáng lập nên thần thoại
bất bại.
Đáng tiếc sau này Lý Mật thua trong tay Khấu Trọng đến
không gượng dậy nổi, không lâu sau đầu hàng Đường khiến cho lòng Thẩm
Lạc Nhạn như tro nguội, có khát vọng nhưng không thể nào thi triển, sau
cùng gả cho Từ Thế Tích, giúp chồng dạy con.
Thẩm Lạc Nhạn, người cũng như tên, dung nhan như chim sa cá lặn nhưng cũng có trí tuệ hơn
người, thiện thủ đoạn, khi tất yếu tuyệt không lưu tình.
Năm năm
trước Sở Dương đương lúc thiếu người thì bỗng nhiên nghĩ tới vị nữ tử
này nên sai người mời nàng qua, hộ tống đến có cả vị hôn phu của nàng,
tiến hành trọng dụng.
”Phủ chủ!”
Thẩm Lạc Nhạc đi ra, cúi
người hành lễ, nàng thật sự là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, tư
thế hiên ngang, âm vang nói: “Ta chưởng quản thương bộ, Liên Hợp thương
hội đã mở khắp thiên hạ, cũng tạo sinh ý lui tới với tái ngoại, cướp
đoạt của cải của bọn họ. Tuy nhiên cũng có không ít thế lực ngấp nghé
thương nghiệp chúng ta, mặc dù ẩn ẩn chống lại nhưng lực có thua, xin
phủ chủ hỗ trợ!”
”Ám vệ cũng không đối phó được sao?”
Sở Dương nhìn về phía Từ Thế Tích.
Vị này càng thêm lừng lẫy tiếng tăm, trong “Tùy Đường diễn nghĩa” thì hắn
là lão đạo Từ Mậu Công, bấm ngón tay tính toán có thể biết chuyện thiên
hạ.
Sau khi hàng Đường, Đường Cao Tổ Lý Uyên ban thưởng hắn họ
Lý, sau tị húy Đường Thái Tông Lý Thế Dân nên cải tên thành Lý Tích, đầu thời nhà đường đứng ngang hàng cùng Lý Tĩnh, được phong làm Anh Quốc
công, là một trong hai mươi bốn công thần xếp trong Lăng Yên các.
Trước kia hắn theo Lý Thế Dân bình định tứ phương, về sau trở thành một trong những chiến tướng quan trọng giúp Đường vương triều khai cương khoách
thổ, phá Đông Đột Quyết, Cao Câu Ly, công huân rất cao.
Cuộc đời
Từ Thế Tích trải qua ba đời triều là Đường Cao Tổ, Đường Thái Tông,
Đường Cao Tông, nhập tướng bái các, rất được triều đình tin tưởng giao
cho trọng trách, là rường cột của triều đình.
Về phần hiện tại, Từ Thế Tích đã là thủ hạ của Sở Dương nên Sở Dương không quan tâm đến sau này hắn ra sao.
”Phủ chủ, ma môn, phật tông, thế gia đại tộc đều đang đánh chủ ý lên Liên Hợp thương hội!”
Sau khi hành lễ xong, Từ Thế Tích cười khổ nói tiếp: “Ám bộ đối phó một hai thế lực không sao, nhưng thủ hộ toàn diện thì quả thực giật gấu vá
vai!”
Sở Dương dạy dỗ ám vệ xong thì giao hết cho hắn, vị này
cũng không hổ là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, cũng không kém hơn Sở
Dương bao nhiêu.
”Phủ chủ, chiến bộ ta xin chiến!”
Một thanh niên đi ra, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn uy vũ, cả người như một thanh kiếm sắc đâm thẳng tới trời.
”Phủ chủ, huyết vệ ta xin chiến!”
Lại một thanh nien đi ra, thanh âm âm vang, tràn đầy sát phạt.
”Lý Tĩnh, huyết vệ ta từ khi huấn luyện đến bây giờ còn chưa trải qua đại chiến, sao lại giành với ta?”
”Tần Quỳnh, huyết vệ của ngươi quá ít người, sao có thể chém giết thiên hạ?”
Hai người này không ai nhường ai.
Sở Dương giang tay chăn ngang, để cho hai người yên tĩnh trở lại.
Hai người này cũng là nhân tài tuyệt đỉnh được hắn kiếm đến từ năm năm
trước, trước nói Lý Tĩnh, là quân thần Đại Đường tiếng tăm lừng lẫy,
thiên cổ truyền tụng.
Lý Tĩnh tên chữ là Dược Sư, giỏi dụng binh, chuyên mưu lược, trước là tướng Tùy nhưng về sau hiệu lực Lý Đường, lập nên chiến công hiển hách giúp Đường triều lập quốc phát triển, nam bình Tiêu Tiển, Phụ Công Thạch, bắc diệt Đông Đột Quyết, tây phá Thổ Dục
Hồn. Được phong là Vệ Quốc Cảnh Vũ Công.
Lúc mới đầu, Sở Dương
mời hắn đến nhưng hắn còn không nguyện ý, sau cùng phái Thạch Long đến
trói hắn qua, kiến thức thủ đoạn của Sở Dương, lại qua một loạt bố trí
khác mới khiến vị quân thần tương lai này triệt để quy tâm.
Hắn được Sở Dương bổ nhiệm làm thống lĩnh chiến bộ, dạy dỗ chiến sĩ, bồi dưỡng nhân tài.
Về phần Tần Quỳnh, hắn cũng là một nhân vật, trong lịch sử, hắn là đệ nhất chiến tướng những năm cuối triều Tùy, lực lớn vô cùng, vũ lực vô song,
trong “Tùy Đường diễn nghĩa” thì hắn là ở trong Tùy Đường thập tam hảo
hán (*).
(*) Có nơi nói là thập bát hảo hán, nhưng mình không tra ra các hảo hán từ thứ mười hai đến mười lăm, nên thôi dùng nguyên bản“thập tam” theo tác giả.
Công tích chói lọi nhưng cả đời chinh
chiến chém giết khiến lưu lại nhiều ám thương, chỉ trung niên đã nằm
liệt giường, chết sớm, khiến người ta thổn thức.
Hắn càng nổi danh ở hậu thế khi trở thành môn thần, trấn thủ trạch viện.
Sở Dương hơi giở chút thủ đoạn đã mời được hắn, bảo hắn lãnh đạo huyết vệ đã nuôi dưỡng hai năm.
”Lý Tĩnh, chiến bộ có bao nhiêu chiến sĩ tiên thiên viên mãn rồi?”
Sở Dương hỏi thăm.
”Sáu người!”
Lý Tĩnh cúi đầu.
”Huyết vệ thì sao?”
Sở Dương hỏi lại.
”Chín người!”
Tần Quỳnh âm vang nói.
Sở Dương gật gật đầu coi như hài lòng, dù là chiến vệ hay huyết vệ thì hắn đã tiến hành bồi dưỡng, bố cục ngay từ khi tiếp quản Thạch Long đạo
tràng rồi, coi như đã sáu bảy năm.
Bởi công pháp không tệ, lại có đại lượng đan dược cung ứng nên mới có được thành tích này.
Nhưng không thể không thừa nhận một chút, thiên hạ anh tài vô số, vì sao lại xuất hiện ít như vậy?
Bởi vì điều kiện có hạn, bị mai một không hiện.
Đương kim thế gian, có bao nhiêu người nhà có thể đủ ăn mặc ấm? Ít càng thêm ít chứ đừng nói là luyện võ.
Sở Dương biết đạo lý này từ khi còn ở trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao nên làm những chuyện này cũng tự nhiên thuận buồm xuôi gió.
”Lý Tĩnh, ta cho ngươi thêm hai năm, ngươi phải bồi dưỡng được cho ta bốn mươi chín người tiên thiên viên mãn, làm được không?”
Sở Dương đột nhiên hỏi.
”Có thể làm được!”
Lý Tĩnh trầm mặc một lát, bảo đảm nói.
”Tốt! Tần Quỳnh, huyết vệ chỉ có ba mươi sáu người, thời gian hai năm, ngươi
có thể khiến toàn bộ bọn họ đạt tới tiên thiên viên mãn không?”
Sở Dương hỏi lại.
”Không có vấn đề!”
Tần Quỳnh vỗ ngực một cái.
”Vậy tốt, hai năm nữa sẽ là thời điểm các ngươi kiến công lập nghiệp!”
Nói xong, Sở Dươngnhìn sang Từ Thế Tích nói tiếp: “Tác dụng của ám vệ là bố cục thiên hạ, những chuyện còn lại tạm thời nhẹm lại. Nếu như bị ép đến bất đắc dĩ thì để cho Thạch Long, Tần Quỳnh, Lý Tĩnh và cả ngươi cùng
một chỗ tiêu diệt đối phương!”
”Vâng, phủ chủ!”
Từ Thế Tích cười.
”Còn nữa!”
Sở Dương bỗng nhiên đứng lên, trầm tư nói: “Dương Quảng hai lần chinh phạt Cao Ly, vừa mới chiến bại, ta phỏng đoán hắn tuyệt đối sẽ không cam
tâm, sang năm hẳn sẽ mở ra lần thứ ba thân chinh, đến lúc đó thiên hạ
Tùy triều sẽ sụp đổ, Cao Ly tiểu quốc cũng bởi đó suy bại. Ta muốn các
ngươi đến lúc đó ngầm nắm giữ chính quyền Cao Ly, làm được không?”
”Không có vấn đề!”
Từ Thế Tích tự tin cười một tiếng.
”Về phần ngươi, Thẩm Lạc Nhạc, mục đích chủ yếu của hành thương là thu thập dược liệu trong thiên hạ. Dù là Tiểu Ngôn, Từ Thế Tích, Lý Tĩnh, Tần
Quỳnh hay là Thạch Long đều sẽ phối hợp với ngươi!”
Sở Dương
nghiêm túc nói: “Ngươi nhớ kỹ, dược liệu mới là mục đích chính yếu nhất
của chúng ta, ai dám ngăn cảm thì diệt kẻ đó cho ta.”
”Vâng, phủ chủ!”
Thẩm Lạc Nhạc chấn động tinh thần.
”Khấu Trọng, Từ Tử Lăng!”
Sở Dương lại nói.
”Có mặt!”
Hai người chấn động tinh thần, đi ra.
”Thiên tư của hai ngươi kinh diễm, thế gian hiếm thấy, sớm đạt tới tiên thiên
viên mãn từ ba năm trước, nếu không phải ta bắt các ngươi áp chế thì tất đột phá đến cảnh giới Tông sư.”
Với hai đồ nhi này, Sở Dương khá hài lòng, tốc độ tấn thăng của bọn hắn thậm chí siêu việt mình năm đó,
dù sao thì điều kiện tu luyện của bọn hắn được chuẩn bị quá mức tốt.
Hắn lại nói: “Sau khi đột phá Tông sư, các ngươi hãy đi theo Tần Quỳnh chém giết thiên hạ, tiêu diệt sơn phỉ ác bá, thế lực bang phái.”
”Tuân mệnh!”
Hai người vui mừng, mấy năm nay bọn hắn đã nhịn gần chết.
”Phủ chủ, ngươi muốn thả chúng ta ra ngoài?”
Tần Quỳnh nghe thế sững sờ.
”Huyết vệ nếu không thấy máu thì sao xưng là huyết vệ?”
Sở Dương nói tiếp: “Chờ sau khi hai người bọn họ đột phá sẽ theo ngươi rời đi, nhớ kỹ, chỉ giết ác nhân giang hồ! Ta muốn bọn hắn mỗi ngày phải
thấy máu chảy, thấy máu của ác nhân!”
”Rõ!”
Tần Quỳnh lạnh cả tim, lại vô cùng kích động nói.
”Vậy sư phụ ngài thì sao?”
Khấu Trọng không khỏi hỏi.
”Ta đi gặp Thiên Đao Tống Khuyết một lần!”
Sở Dương nhìn về phương nam, trong lòng thầm nghĩ: Là lúc này rồi!