Sở Dương đặt một tay lên đầu vai Nhiếp Phong đã đứng lên, dù hắn giãy
giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi lực lượng của một tay này, Đệ Nhị Mộng ở bên cạnh nhìn sang thì rung động tột độ.
Nàng càm thêm tò mò về vị thành chủ đã mất tích năm năm qua này.
Đặc biệt là khi nãy, nàng thấy đối phương ngự không phi hành, từ trên trời hạ xuống tựa như tiên nhân trong truyền thuyết.
”Hy vọng hắn có thể trị hết cho Phong!”
Trong đôi mắt của Đệ Nhị Mộng lộ ra vẻ ước ao.
Minh Nguyệt ở một bên an ủi, nói: “Yên tâm đi, có đại sư huynh ở đây thì vạn sự đều an ổn!”
Đệ Nhị Mộng gật gật đầu: “Hy vọng như thế!”
Hai vị nữ tử tuyệt sắc đứng chung một chỗ khó phân cao thấp, một người vẻ
đẹp trầm ngư, một người dung mạo lạc nhạc, đứng chung trở thành phong
cảnh tịnh lệ.
Sở Dương nhìn hồng quang trong mắt Nhiếp Phong, dò
xét chân khí vận chuyển trong cơ thể đối phương, trong lòng đã có những
phán đoán.
”Ma tính thật đúng là không cạn!”
Hắn biết
Nhiếp Phong vốn bị chứng phong huyết di truyền từ gia đình, là do nguyên cớ từ Kỳ Lân huyết, nếu tìm hiểu ngọn nguồn thì là do ma khí của Xi
Vưu.
Nhiếp Phong muốn đối phó Tuyệt Vô Thần nên lại tìm tới Đệ
Nhất Tà Hoàng, tu luyện sáng lập ra “Ma đao” khiến cho ma tính của hắn
càng nặng thêm, cho dù là Băng Tâm quyết đã được cải tiến qua cũng khó
có thể áp chế được.
”Đệ Nhất Tà Hoàng à!”
Nghĩ tới người này, Sở Dương không khỏi cảm khái.
Người này xuất hiện không nhiều nhưng lại hết sức kinh diễm, Đệ Tam Trư Hoàng đã từng đánh giá hắn.
Đệ Nhất Tà Hoàng trời sinh tính tình cổ quái nhưng thực lực lại phi thường.
Người này vừa ra từ trong bụng mẹ thì làm chuyện gì cũng thứ nhất. Hắn họ kép thứ nhất, cũng là đứa con đầu tiên trong nhà, từ năm bốn tuổi trở đi
thì cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, tất cả đều là hạng nhất. Luận võ công, hắn sáu tuổi tập võ, một năm sau đã không cần sư phụ; đao của hắn tuyệt hơn Đao Hoàng, kiếm tốt hơn Kiếm Hoàng, gọi đệ nhất hoàn toàn
xứng đáng!
Đáng giá cao đương thời có một không hai.
Nhưng mà đây cũng là một nhân vật bi tình.
Đệ Nhất Tà Hoàng đao đạo vô song, sáng đế ra “Ma đao” nhưng lại sâu hãm ma tính, trong một lần uống rượu say mềm bị con của hắn là Đệ Nhất Cầu
Thắng uy hiếp giao đấu, hắn ở trong trạng thái điên cuồng đã ngộ sát ái
tử.
Về sau hắn đau đến không muốn sống, vì tránh cho bị ma tính
không chế mà tàn sát thương sinh, hắn liền ẩn cư không ra. Trước khi
Nhiếp Phong đi tìm hắn bái sư thì càng tự đoạn hai tay mình.
Tà
Hoàng nội tâm thiện lương, không muốn để cho ma đao hại người hại mình,
vốn không nguyện truyền thụ, nhưng dưới sự cố gắng của mọi người mà hắn
rốt cục cũng truyền lại cho Nhiếp Phong.
Chính thế mới có chuyện Nhiếp Phong nhập ma.
”Ma đao sở hữu ma tính lớn như thế sao lại không bị chưởng khống? Đây rõ
ràng là khí tức của ma vương Xi Vưu, có lẽ là Đệ Nhất Tà Hoàng trong lúc vô tình phát hiện ra ma đạo còn sót lại của Xi Vưu nên bị dẫn vào con
đường tà đạo, sáng chế ra đao pháp ma tính như thế này!”
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, ma đao chí cường, thiên hạ hiếm thấy, khiến cho chiến lực của Nhiếp Phong đại trướng.
”Nếu như đổi lại trước kia, ta thật đúng không có cách, bây giờ ta đã hấp
thu đại bộ phận ký ức của Xi Vưu thì ma tính như thế đã chẳng nhằm nhò
gì. Nhờ thế nên có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Nhiếp Phong, cũng có thể
giữ lại Kỳ Lân phong huyết, ma đao mạnh, khi đó Nhiếp Phong sợ rằng còn
đáng sợ hơn!”
Sở Dương cười mỉm, tựa hồ nghĩ đến một ít chuyện khiến người cao hứng, không tự chủ lộ ra vẻ vui mừng.
”Thôn Thiên Ma Công, hút cho ta!”
Hắn tâm niệm thay đổi thật nhanh, thôi diễn nhiều lần, lập tức sử dụng một bộ ma công hắn mới đạt được.
Đây là công pháp do Xi Vưu sáng tạo ra, có thể thôn phệ vạn vật trong thiên hạ, sau khi luyện hóa sẽ lớn mạnh ma công của bản thân. Cho dù Sở Dương kiến thức rộng rãi nhưng cũng bị công pháp này khiến cho rung động.
Đây hoàn toàn là một môn công pháp cướp đoạt vạn vật cho bản thân sử dụng.
Sở Dương đạt được ký ức của Xi Vưu nên tự nhiên quen thuộc, dễ dàng sử dụng.
Công pháp này tổng cộng chia năm tầng.
Sở Dương hơi vận chuyển đã đạt đến tầng đầu tiên là Thực Khí cảnh.
Thực Khí chính là luyện hóa khí tức dị chủng, dùng cho bản thân, thật dễ dàng hút ra ma khí trong cơ thể Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong đã bị giam cầm, căn bản không thể tự chủ, bị Sở Dương dễ dàng nắm lấy.
Một lát sau, trong lòng bàn tay của Sở Dương đã xuất hiện một nhóm hắc khí, rất nhanh nó nhạt đi rồi sau cùng hóa thành một đoàn lực lượng tinh
thuần.
”Thôn Thiên Ma Công hay thật, thu nạp chiết xuất, chính
bản thân chẳng khác gì vô thượng diệu pháp, trách không được Xi Vưu về
sau lại tăng lên nhanh chóng như thế, hoàn toàn nhờ môn công pháp này.”
Xi Vưu là một đại ma đầu không thể phủ nhận, nhưng hắn tài cao không kém
gì hai huynh đệ của hắn, chỉ một môn công pháp này thôi đã đủ kinh thiên động địa.
Sở Dương muốn tan nhập cỗ lực lượng này trong cơ thể
thì trong lòng khẽ động, trong cơ thể bốc lên một cỗ phật quang, dung
nhập vào trong lực lượng trong bàn tay.
”Vậy mà như thế!”
Năng lượng hết sức tinh thuần không ngờ lại hiện ra từng tia từng sợi sát khí màu đỏ.
Sở Dương lạnh cả tim gan, theo đó bừng tỉnh đại ngộ: “Chiết xuất luyện hóa lại không thể tiêu tan huyết sát khí trong đó, đây là nguyên nhân khiến cho Xi Vưu dần dần đi vào ma đạo, trở thành Ma Tôn sao?”
Hắn run tay một phát, tản cổ lực lượng này đi.
Sở Dương đã hạ quyết tâm, nếu không thể cải tiến mông công pháp này thì
quyết không luyện hóa lực lượng của người khác vào trong cơ thể mình.
Mỗi một cỗ hắc khí từ trong cơ thể Nhiếp Phong được đề luyện ra đều tiêu
tán trong không trung, hai mắt đỏ ngầu của Nhiếp Phong theo thời gian
cũng dẫn khôi phục lại bình thường.
Rốt cục, đến khi một cỗ hắc khí sau cùng bị Sở Dương đề luyện ra, Nhiếp Phong đã khôi phục lại bình thường.
Sở Dương buông chưởng, lui ra sau hai bước rồi cười hỏi: “Sao rồi?”
Nhiếp Phong nở nụ cười, sau đó hành đại lễ với Sở Dương, nói: “Tốt trước nay
chưa từng có, tựa như tân sinh. Lại được ngươi trợ giúp, đại ân không
lời nào cảm tạ hết được!”
Sở Dương khoát khoát tay, nói: “Giữa chúng ta còn cần cảm tạ hay không cảm tạ sao?”
Đệ Nhị Mộng bước nhanh tới, ân cần hỏi: “Phong, thật không có chuyện gì nữa sao?”
”Không sao, tuyệt đối không sao cả, chẳng nhưng tiêu tan ma tính trong ma đao
mà ngay cả chứng phong huyết của ta cũng triệt để biến mất thì phải, thế nhưng lực lượng lại y nguyên như cũ, thật không thể tưởng tượng nổi!”
Nhiếp Phong vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Đệ Nhị Mộng để nàng an tâm, sau đó nhìn
Sở Dương nói tiếp: “Năm năm không gặp, năng lực của thành chủ càng thêm
không thể tưởng tượng nổi!”
Sở Dương cười nói: “Cơ duyên thôi!”
Cả bọn đi tới bờ sông, tìm một chỗ khô mát rồi ngồi xuống, vui sướng tán gẫu.
Nhiếp Phong nghe Sở Dương kể chuyện, gật đầu: “Hóa ra thành chủ đạt được cơ
duyên, tu luyện năm năm? Trách không được lại lợi hại như hiện tại, bây
giờ ngươi trở về thì Tuyệt Vô Thần thật không đủ gây sợ.”
Sở
Dương không thèm để ý, nói: “Hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhảy
nhót rất vui nhưng người có thể thu thập được hắn thì nhiều lắm!”
Nhiếp Phong hơi không tin, nói: “Tuyệt Vô Thần là Tông sư đỉnh phong, hắn lại tu luyện Bất Diệt Kim Thần cực kỳ cường hoành, ngay cả thần binh cũng
khó có thể phá vỡ được, trừ Kiếm Thánh có thể đối phó hắn ra thì còn
những ai nữa?”
Sở Dương duỗi ngón tay thứ nhất ra, nói: “Ta nói
cho ngươi biết một chút nhé! Sư phụ Kiếm Thánh của ta có thể giết hắn
trong một kiếm, chỉ là sư phụ lão nhân gia ông ta không quan tâm đến thế sự, ngay cả Vô Song thành lúc trước cũng không muốn quản chứ nói chi
Tuyệt Vô Thần? Người thứ hai là thần thoại võ lâm Vô Danh, thật đáng
tiếc, hắn bị Phá Quân chơi chiêu đâm sau lưng, đối phương vốn là sư
huynh của Vô Danh nhưng lại dùng Xá Tâm ấn để chiếm đoạt tâm trí Kiếm
Thần, sai Kiếm Thần hạ độc Vô Danh, trong lúc Vô Danh giao đấu với Tuyệt Vô Thần bị độc bộc phát nên mới bị bắt!”
Nhiếp Phong tán thành gật đầu, hắn quả thật rất bội phục Vô Danh.
Sở Dương nói ra thêm một cái tên: “Vị thứ ba là Kiếm Hoàng!”
”Kiếm Hoàng?”
Nhiếp Phong cau mày, Đệ Nhị Mộng lại như có điều suy nghĩ.
”Kiếm Hoàng là sư huynh của Vô Danh, tu vi kiếm đạo còn trên cả Vô Danh nhưng đáng tiếc lại bị băng phong ở Kiếm tông, hiện tại hẳn là hắn đã đi ra
rồi đi? Với thực lực của hắn thì tuyệt đối có thể ngăn được Tuyệt Vô
Thần, chỉ là vị kia cũng không quá quan tâm đến tục sự!”
Sở Dương lắc đầu.
Con người Kiếm Hoàng vô cùng phức tạp, một trái tim của hắn trên cơ bản ở
trên người Vô Danh, còn những việc còn lại thì hiểu rất ít, hắn chẳng
khác gì Kiếm Thánh, xem như là ẩn sĩ.
Sở Dương lại nói tiếp: “Vị
thứ tư là Đệ Nhất Tà Hoàng, đáng tiếc hắn khi thì điên dại, khi thì
thanh tỉnh, chiến lực khó có thể cam đoan!”
Nhiếp Phong tiếp tục
gật đầu, hắn theo Đệ Nhất Tà Hoàng tu luyện ma đao nên tự nhiên biết
được sự kinh khủng của người này, nghĩ tới đây, Nhiếp Phong chợt đứng
lên, hành đại lễ với Sở Dương: “Thành chủ, ta có một yêu cầu quá đáng!”
Sở Dương khen ngợi, nói: “Hút ra ma khí cho Đệ Nhất Tà Hoàng phải không?
Nhiếp Phong ngươi có tình có nghĩa như thế, trong lòng Đệ Nhất Tà Hoàng
cũng còn thiện niệm, ngày khác gặp được thì ta sẽ tự tay hóa giải cho
hắn, ngươi có thể yên tâm!”
”Đa tạ thành chủ!”
Nhiếp Phong đại hỉ, sau đó sắc mặt tối sầm lại: “Thật đáng tiếc, nếu sớm gặp thành
chủ một chút thành sư phụ Tà Hoàng cũng không phải đoạn đi hai tay!”
Sở Dương không bình luận gì thêm, tiếp tục nói: “Mỗi người tự có duyên phận thôi!”