Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 122: Chương 122: Tổ Sư Đến




Tình hình nghiêm trọng, hết sức căng thẳng.

Lúc này, một đội ngũ giết tới đây, kiếm khí tung hoành, sát ý kinh thiên, những nơi đi qua không để lại một cỗ thi thể nào hoàn chỉnh, dù là mấy ngàn chiến sĩ tinh anh vây khốn Sở Dương lúc trước cũng không thể ngăn cản.

”Kiếm pháp thật đáng sợ, sát khí thật đáng sợ!”

Liễu Không quay đầu nhìn lại, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, hãi nhiên không thôi.

”Quả nhiên thế đạo sụp đổ, trước có Dương Quảng độc chiết quần thần, sau lại có Sở Dương đại ma hiện thế, tiếp theo lại thêm một nhóm tu la không gì không giết!”

Gia Tường tôn giả thở dài.

Trong nháy mắt, một đám người đã giết tới dưới thành, bọn hắn nhao nhao đằng không mà lên, rơi xuống trên tường thành, quỳ một chân xuống với Sở Dương: “Thuộc hạ tới chậm, mong phủ chủ ban tội!”

Người tới chính là Tần Quỳnh suất lĩnh ba mươi sáu huyết vệ, còn cả Khấu Trọng và Từ Tử Lăng.

”Đứng lên mà nói!”

Sở Dương hơi ngạc nhiên: “Sao các ngươi lại tới đây?”

Sau khi đứng lên, Khấu Trọng nói: “Vốn ta ở tiền tuyến dẫn binh đánh trận nhưng đột nhiên nhận được tin tức Thương tiểu thư bị bắt, vừa vặn Tần tướng quân cũng ở ngay phụ cận nên ta liền làm chủ, cùng một chỗ đến đây nghĩ cách cứu viện, nào ngờ lại chậm hơn sư phụ một bước.”

”Tới cũng tốt!”

Sở Dương gật đầu nói: “Ngươi và Tử Lăng ở đây bảo vệ Thương tiểu thư, Tần Quỳnh!”

”Có thuộc hạ!”

Tần Quỳnh âm vang đáp.

”Suất lĩnh huyết vệ giết sạch thủ lĩnh thế lực trong thành!”

Sở Dương lạnh như băng ra lệnh.

”Vâng, phủ chủ!”

Tần Quỳnh tuân mệnh, đang muốn rời khỏi thì Khấu Trọng lại tiến lên một bước, nói: “Sư phụ, Tử Lăng ở lại là được rồi, cho ta đi theo đi?”

”Đi thôi!”

Sở Dương thấy bộ dáng kích động của Khấu Trọng thì gật đầu.

Đồng thời, hai tay hắn cũng vung lên, ném Chu Sán lên không trung. Suy nghĩ khẽ động, một ngọn phi đao đột nhiên bay lên, bắt đầu giảo sát quanh người Chu Sán.

”Chẳng phải ngươi thích ăn thịt người sao? Hôm nay ta sẽ róc xương lóc thịt ngươi!”

Sở Dương ngẩng đầu, thần sắc lạnh lẽo, trong mắt vô tình.

Trong trăm mét trên không trung, Chu Sán bị phong bế tu vi liều mạng giãy giụa, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đau đớn, ác mộng cũng chính thức giáng lâm.

A! A! A!

Kêu rên thê thảm, hét thống khổ.

Mỗi khi rơi xuống năm mươi mét thì bị phi đao cắm ở trên xương cốt bắn lên không trung lần nữa, từ trên người hắn cắt lấy miếng thịt mỏng như cánh ve.

Mưa máu giáng lâm, thịt rơi lả tả.

Kêu rên thê thảm vang khắp nội thành.

Bọn người Liễu Không chắp hai tay lại, mặc niệm phật hiệu.

Một màn này khiến cho không biết bao nhiêu người kinh hãi, duy chỉ có bọn người Tần Quỳnh là lạnh lùng nhìn.

Sở Dương phất phất tay, bọn hắn lập tức rời đi, tế ra Thiên Diệt kiếm pháp, bắt đầu tàn sát.

”Chư vị thí chủ, xin hãy để...”

Gia Tường đại sư muốn chặn bọn người Tần Quỳnh lại, chỉ thấy một đạo lưu quang bay lên, bay lướt qua cổ họng hắn, máu tươi bắn ra.

Liễu Không bước chân khẽ nhúc nhích nhưng đã không kịp.

”A Di Đà Phật!”

Liễu Không thương xót một tiếng, khe khẽ thở dài: “Sở thí chủ, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt?”

”Không phải ta đuổi tận giết tuyệt, mà là các ngươi muốn đi lên tuyệt lộ!”

Sở Dương đạm mạc nói: “Đám hòa thượng các ngươi cũng chẳng làm sai chuyện gì, ta có thể cho các ngươi một cơ hội, tự phế tu vi rồi rời đi!”

”Thằng nhãi ranh cuồng vọng!”

Đế Tâm tôn giả cuồng nộ, vỗ một chưởng tới phía Sở Dương.

Cùng thời điểm đó, Đạo Tín đại sư, Trí Tuệ đại sư cùng Liễu Không đồng thời xuất thủ.

Sở Dương không thèm để ý tới ba vị thánh tăng này, bọn hắn cũng chỉ mới đạt tới Đại tông sư mà thôi, nội tình có hạn, thực lực không quá mạnh, nhưng Liễu Không cho hắn áp lực không nhỏ.

”Trấn Thiên ấn!”Sở Dương tay bấm ấn quyết, tựa như thần uy thương thiên giáng xuống lực uy hiếp vô biên, khiến cho thân thể bốn người thoáng dừng lại. Chỉ thấy bốn đạo lưu quang từ trên người Sở Dương đồng thời bay ra, bắn tới cổ họng bốn người.

PHỐC! PHỐC!

Kinh nghiệm chiến đấu của Sở Dương phong phú đến cỡ nào, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, bắt lấy mỗi một tia cơ hội thôi thì ba người Đạo Tín đại sư cũng không thể tránh thoát được, nối gót theo Gia Tường đại sư.

Thời khắc mấu chốt, Liễu Không bắn ra một viên trong tràng hạt trên tay, vừa vặn chặn phi đao.

”Quả nhiên hảo thủ đoạn!”

Liễu Không bay ngược, lộ ra vẻ chấn động.

Không đối mặt với Sở Dương thì vĩnh viễn không thể nào trải nghiệm được loại cảm giác tử vong kia.

”Ngươi lại chặn được, không tầm thường!”

Sở Dương dậm chân tiến lên, đại khai đại hợp, vừa ra tay chính là Lục Đạo Luân Hồi quyền.

Quyền phong oanh minh, bạo tạc không khí.

Liễu Không lật bàn tay một cái, kim quang hiển hiện tựa như có đại phật vờn quanh, trong từ bi ẩn chứa thủ đoạn hàng ma, nhưng rốt cục vẫn bị một quyền kia của Sở Dương đẩy cho lui nhanh lại.

”Lại đến!”

Sở Dương dậm chân đuổi theo, tiếp tục oanh kích.

Xông thẳng tới rất mạnh mẽ.

Uy thế áp bách, muốn tránh né cũng rất khó có thể né được.

Quyền thứ hai, quyền thứ ba, đến quyền thứ tư thì Liễu Không rốt cục cũng không tiếp nỗi, bị chấn động đến phun ra một ngụm máu tươi.

”Hay cho Liễu Không, thực lực thật cường đại.”

Sở Dương hết sức ngạc nhiên, không ngờ Liễu Không hòa thượng lại mạnh như vậy, lại mạnh hơn Tống Khuyết một bậc, để hắn cơ hồ không thể tin được. Hẳn là thời điểm bình thường không xuất thủ, lâu dài lĩnh hội công pháp, thực lực đại tiến mà không cho người ngoài biết.

”Lại đến!”

Sở Dương nhiệt huyết chảy xiết, khí thế dâng lên tựa như một sát thần, một quyền oanh Liễu Không bay ra ngoài, cấp tốc rơi xuống phía dưới thành.

”Đã đến mức này thì cũng không cần thiết phải lưu ngươi!”

Nói xong, hắn run tay một cái, lưu quang xẹt qua chân trời, thẳng đến cổ họng Liễu Không.”

”Mạng ta xong rồi!”

Liễu Không ngửa mặt rơi xuống, thở dài một tiếng, hai tay hợp lại, nhắm hai mắt lại.

”A Di Đà Phật!”

Lại ngay lúc này, nơi xa trong đám người đi tới một vị tăng nhân trung niên, ban đầu không có chút uy thế, chẳng khác gì những tăng nhân bình thường, nhưng vừa sải bước đi thì đã đi tới giữa không trung, ngăn ở trước người, tung một chưởng đánh bay phi đao ra ngoài.

Hắn lại thu tay vồ một cái, nắm Liễu Không trong tay, chậm rãi rơi xuống.

”A Di Đà Phật, cảm, cảm ơn đại sư cứu giúp!”

Liễu Không lập tức nói cảm tạ, nhưng trong mắt lại hết sức nghi hoặc, hiển nhiên không biết vị tăng nhân trung niên này.

”Cùng là phật môn, cần gì nói lời cảm tạ!”

Tăng nhân trung niên khoát khoát tay, nhìn sang Sở Dương ở trên tường thành, nói: “Ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt?”

Thanh âm nhàn nhạt lại như thần chung mộ cổ, khiến cho thế nhân bừng tỉnh.

Lúc mà Sở Dương thấy hòa thượng trung niên thì con ngươi lập tức co rụt lại, trước kia tâm linh đảo ảnh quét ngang toàn thành nhưng không phát hiện ra dị thường từ vị hòa thượng này, cũng chưa từng nghĩ vị này lại là một đại năng.

Cảm giác của người này mang lại cho hắn còn cường đại hơn cả Pháp Minh, người đã chặn đường hắn ở dưới chân Hỏa Vân sơn ở Thiên Vũ đại lục.

”Bán bộ nguyên thần? Hoặc là?”

Sở Dương nhảy dựng lên, lại hỏi: “Chẳng hay đại sư xưng hô như thế nào?”

”Ta là Tịnh Minh!”

Hòa thượng trung niên không có giấu giếm.

”Tịnh Minh đại sư?”

Liễu Không lại kinh hô một tiếng, hiển nhiên hết sức chấn kinh, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Hóa ra là đại sư ở trước mặt.”

”Chưa nghe nói qua!” Sở Dương lại lắc đầu.

”Ngươi đương nhiên chưa nghe nói qua!”

Một vị đạo nhân trung niên từ một bên khác đi ra, tay hắn nâng một cỗ quan tài, sau khi đi tới dưới tường thành thì nhiếp thi thể Ninh Đạo Kỳ qua, đặt vào bên trong quan tài, chỉ nhìn một chốc rồi thở dài, lập tức đậy nắp quan tài lại.

Quay đầu, hắn cũng nhìn lại Sở Dương, lộ ra vẻ khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.