Trên tường thành, Thương Tú Tuần nhìn Sở Dương bằng đôi mắt lấp lánh mọng nước, thể hiện vẻ sùng kính mê ly.
Nam nhi trên thế gian được bao người như thế?
Ngàn dặm cứu viện.
Phóng khoáng vượt mây.
Chí hướng vĩ đại.
Lòng mang vạn dân.
Tình khắc trong tim.
Thương Tú Tuần bỗng nhiên lo lắng hỏi: “Phủ chủ có thể ứng phó không?”
Từ Tử Lăng vô cùng kiên định nói: “Sư phụ nhất định sẽ làm được!”
Sở Dương nghe mà động dung vô cùng, nhiệt huyết sục sôi, một loại suy nghĩ nào đó cũng càng thêm kiên định. Hắn thi lễ với Cự Côn Tử một cái, sau
đó dậm chân tiến lên, đi tới trước người đối phương, cười nói: “Tiền
bối, ta vừa mới nói, chút khó khăn nhỏ đó nếu không thể qua được thì sao có thể trấn bát hoang, nuốt cửu châu, bao quát thế giới.
Cự Côn
Tử nhíu mày nói: “Hắn đã đạt tới cực hạn Đại tông sư, đạp nửa bước tới
cấp độ thần minh, một thân thần thông hết sức khó lường!”
Sở Dương cười to ha ha ha, sau đó phất ống tay áo nói: “Tiền bối, ngươi cũng quá coi thường ta.”
ẦM! ẦM!
Khí thế bộc phát như núi kêu biển gầm, tựa như lôi đình nổ tung, bụi đất
bay tứ tung, mặt đường lát cứng rắn dưới đất bị nứt ra kéo thành một
đường thật dài.
Cự Côn Tử kinh hãi, cũng nhịn không được rút lui hai bước: “Khí tức thật là mạnh!”
Tịnh Minh co rụt con ngươi lại, niệm một tiếng phật hiệu, lông mày đã nhíu lại.
Cự Côn Tử đại hỉ: “Tốt, tốt, tốt, nếu có bực nhân vật như ngươi trở thành
vua của phiến thiên địa này, trấn áp trăm năm thái bình thịnh thế thì là phúc của vạn dân, nói không chừng thật có thể vạn cổ cường hoành, trấn
áp tất cả man di xung quanh.”
Sở Dương tinh thần phấn chấn, y phục phất phơ, tự tin thoải mái nói: “Như thế có thể yên tâm chưa?”
Cự Côn Tử y nguyên không yên lòng.
Sở Dương dậm chân tiến lên, đi tới đối diện Tịnh Minh, ánh mắt lạnh lùng,
thần thái ngưng trọng, âm vang nói: “Mục đích của ta xác thực là tạo lập pháp luật cho vương triều cao hơn hết thảy mọi thứ. Đệ tử phật môn cũng phải ở trong đó, còn muốn giống như Từ Hàng Tĩnh Trai thì ta quyết để
cho thiên hạ không phật!”
Tịnh Minh hung hăng run lên.
Thấy được sự quyết đoán ngưng tụ nơi mi tâm Sở Dương, cũng biết một khi tu
vi võ đạo đã tới bực này thì tuyệt đối nói một không hai, nói được thì
làm được. Vậy nên Tịnh Minh càng thêm lo lắng, suy nghĩ nói: “A Di Đà
Phật! Ta chỉ muốn phật môn được thanh tịnh mà thôi!”
Sở Dương
vung tay lên, nói giọng quả quyết: “Dưới đại nhất thống, pháp luật trật
tự, thế gian thái đình mới là sự thanh tịnh lớn nhất!”
Tịnh Minh tiếp tục nói: “Phật môn siêu nhiên vật ngoại mới có thể tu hành tốt hơn!”
Sở Dương cười ha ha ha, tiếp lời: “Siêu nhiên vật ngoại? Chỉ có thể giẫm
đạt luật pháp. Tu hành tốt hơn? Chỉ khiến cho thiên hạ loạn lạc, thừa
dịp loạn thủ lợi, dùng loạn thế để tu hành. Nhìn khắp lịch sử, từ khi
phật giáo truyền vào trung thổ đến nay thì khiến cho thiên hạ loạn lạc,
thịnh thế vơ vét của cải, loạn thế thì hoành hanh, nào có dáng vẻ phật
môn thanh tịnh không hỏi thế sự?”
Ngừng một chút, Sở Dương vung
tay lên, quả quyết nói: “Chớ nói lại! Ta hôm nay phải nói cho ngươi biết rõ, đợi ta nhất thống xong xuôi thì ta sẽ không khiến cho phật môn
ngươi đoạn tuyệt truyền thừa đâu, chỉ cho phật môn không võ mà thôi.
Trông coi lư hương, tụng phật niệm kinh cầu phúc cho bách tính, tạo
thành tấm gương!”
Tịnh Minh khóe miệng lần nữa run rẩy.
Thật đến lúc kia, phật môn còn là phật môn sao?
Cũng chẳng khác gì với đoạn tuyệt truyền thừa.
Phật môn dùng thiền truyền thế, dùng võ hộ pháp, nếu không võ thì sẽ triệt để xuống dốc.
Tịnh Minh hợp hai tay lại, trên đỉnh đầu dâng lên một vầng kim mang: “A Di Đà Phật, đã như vậy thì xin đắc tội!”
Hắn tung ra một chưởng, quả quyết không dung tình. Dưới bàn tay, kim quang
bắn ra bốn phía, không khí chung quanh trong nháy mắt ngưng tụ lại, khí
tức kiềm chế đến tột độ.
Sở Dương hét lớn nói: “Hay cho thần thông phật môn! Ngươi hãy nếm thử thủ đoạn của ta, Đại Nhật Như Lai chưởng!”
Đồng dạng cũng là một chưởng nhưng lại càng thêm tinh diệu!
BỐP!
Hai chưởng chạm nhau tạo ra tiếng nổ tựa như lôi đình.
Sở Dương liên tiếp lui ra sau bảy tám bước mới khó khăn lắm ổn định được thân thể, Tịnh Minh thì chỉ nhoáng người một chút thôi.
Tịnh Minh không thừa thắng truy kích mà ngừng lại, ánh mắt không ngừng biến
hóa nói: “Đại Nhật Như Lai chưởng? Trong một chưởng này có chân ý phật
đà, ẩn chứa phật lý, ngươi có thể lĩnh ngộ được thần thông phật môn cao
thâm như vậy, vì sao lại có thành kiến sâu sắc như thế với phật tông?
Thật không nên!”
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, thật nghĩ mãi cũng không rõ.
Lĩnh ngộ phật lý sao lại không tôn trọng phật tông?
Sở Dương lạnh như băng nói: “Ta nghe nói phật tông có một môn công pháp
tên là Phổ Độ Tâm Kinh, một khi thôi động thì có thể độ hóa vạn vật trở
thành phật tử trung thành nhất. Từ nay về sau, phật liền là gia gia nãi
nãi của hắn, là phụ thân phụ mẫu của hắn.”
Cự Côn Tử bỗng nhiên tiến lên, ánh mắt hết sức băng lãnh nói: “Trên đời thật có công pháp như thế sao?
Tịnh Minh lộ ra vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: “A Di Đà Phật, chưa từng nghe nói qua!”
Sở Dương thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua Cự Côn Tử, nói: “Nơi đây không có nhưng không có nghĩa bên ngoài không có!”
Cự Côn Tử và Tịnh Minh là người nào, thân thể lập tức chấn động, sắc mặt kịch liệt biến hóa.
Sở Dương quát một tiếng: “Tốt, trận chiến này ắt không thể không diễn ra, người vì tông môn, ta vì thiên hạ!”
Nói xong, Sở Dương rung người thôi động khiếu huyệt, hai trăm bốn mươi đại
huyệt đồng thời chiến minh, tựa như đại tinh huyền không sáng chói lóe
mắt, hợp thành một chuỗi, hình thành một thể.
Đây là tâm pháp của Ngũ Đế Luân Hồi quyết, có thể điều động tất cả chân khí.
Hai tay khẽ run lên lập tức bắn ra hai đạo lưu quang, đồng thời cũng có ba
đạo lưu quang xẹt ngang một đường vòng cung, phân biệt tập kích hai bên
cánh tay và sau lưng Tịnh Minh.
Sở Dương dậm chân tiến lên, hư không rung động, theo đó cũng tung ra một quyền.
Chính là Lục Đạo Luân Hồi quyền.
Đối mặt Tịnh Minh, hắn thi triển toàn bộ thủ đoạn, gần như không giữ lại một chút gì.
Tịnh Minh co rụt con ngươi lại, cà sa trên người đột nhiên phồng lên, xoay
người một chu thiên, ngón tay liên tiếp búng ra đẩy lui năm ngọn phi đao ra ngoài.
Ngay sau đó, Tịnh Minh lại nghênh đón nắm đấm của Sở Dương, vừa chạm liền tách ra, lui ra sau năm sáu bước.
Sở Dương mặc dù bức lui được đối phương nhưng không hề mừng rỡ chút nào,
phi đao pháp, lăng không ngự đao, Lục Đạo Luân Hồi quyền đều không khiến đối phương bị thương được, có thể thấy được đối phương cường đại ra
sao.
Đặc biệt là khi nãy, tốc độ xuất thủ của Tịnh Minh khiến hắn giật nảy cả mình.
”Tiếp tục!”
Sở Dương bốc lên chiến ý, theo sát mà lên, song quyền oanh kích, đồng thời điều khiển năm ngọn phi đao ngự không tập sát.
Hai người đại chiến cùng một chỗ, tiết ra khí kình khiến tường thành phải sụp đổ, những phiến đá dưới chân nhao nhao vỡ vụn.
Lực lượng hai bên tương đương nhau khiến người ta không nhìn kịp.
Ngay cả Cự Côn Tử cũng kinh ngạc không thôi.
”Tiểu gia hỏa này lại mạnh thế ư?”
Cự Côn Tử mắt lóng lánh, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác: “Sau khi phá toái hư không, rốt cục sẽ là chỗ nào? Hắn thật đến từ chỗ kia sao?
Nếu không, hắn trẻ như thế nhưng sao lại mạnh vậy được? Huống chi thuật
pháp hắn thi triển ra không thuộc bách gia, thậm chí căn bản chưa từng
gặp qua, chuyện này nói không thông.”
Hắn lại thay đổi tâm tư:“Bất kể như thế nào, như hắn tiếp quản mảnh sơn hà này thì cũng là
chuyện may mắn của ngàn vạn đân, là phúc của bách tính trung thổ ta!”
Một bên khác.
Tần Quỳnh suất lĩnh ba mươi sáu vị cường giả tông sư, cộng thêm Khấu Trọng
dẫn đầu sát nhập chỗ sâu trong hoàng cung, đây là nơi tụ tập đại lượng
thủ lĩnh nghĩa quân cùng thủ lĩnh bang phái.
Trước kia Sở Dương
gây ra động tĩnh lớn như thế sớm đã hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn, tuy
nhiên bọn hắn lại không quá lo lắng bởi dù sao bên ngoài cũng có những
võ giả mạnh nhất đương thời như Ninh Đạo Kỳ, Phạm Thanh Huệ, còn thêm cả đại quân thủ hộ nữa.
Nhưng mà sự tình biến hóa quá nhanh.
Ninh Đạo Kỳ chết.
Phạm Thanh Huệ chết theo.
Tứ đại thánh tăng cũng đã chết.
Chỉ trong chốc lát đã thấy một đám người giết tới đây, cứ việc có tinh binh mãnh tướng thủ hộ nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được bước tiến của
bọn hắn.
Kiếm khí tung hoành, duy ta vô địch, những nơi đi qua đều thành núi thây biển máu.
Bọn hắn giống như tu la, giết đến long trời lở đất nhưng không mảy may cau mày.
Các thế lực trong hoàng cung có tới gần ba ngàn chiến sĩ tinh anh, cộng
thêm cao thủ tiên thiên nhưng tất cả lại không ngăn được, thậm chí dưới
một kiếm lại có hơn mười người ngã xuống.
Cái gì mà bang chủ Hải Sa bang, Thiết Kỵ hội, đám minh chủ Đại Giang minh, toàn bộ bị chém giết.
Khấu Trọng không có không quả quyết như trong nguyên tác, giết người không chút nương tay.
Hắn bị Sở Dương triệt để dạy dỗ nên tính cách sát phạt quyết đoán.
Phía trước đi tới một đám người, từng người oai hùng bất phàm, khí thế không tầm thường, người đi đầu quát: “Vì sao lại muốn đại khai sát giới?”
Khấu Trọng vẩy vẩy máu tươi trên thân kiếm, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là ai?”
”Ta chính là Lý Thế Dân, gia chủ Lý phiệt, hiện tại là Đường vương!”
Lý Thế Dân quát hỏi: “Hai quân giao chiến ở trên chiến trường, tại sao những Tông sư võ lâm như các ngươi lại muốn xuất thủ?”
Khấu Trọng dữ tợn cười một tiếng nói: “Vì sao á? Hắc hắc! Dám bắt cóc Thương tiểu thư nhà ta, dụ dỗ phủ chủ đến đây, ngươi còn có mặt mũi nói những
lời như thế hả?”
”Chết đi cho ta!”
Khấu Trọng cũng không
quản đối phương có đúng là Lý Thế Dân, có phải là gia chủ Lý phiệt hiện
tại hay không, lúc này chém tới một kiếm.
”Đừng hòng càn rỡ, mỗ gia đến chiếu cố ngươi!”
Cao thủ Sử Vạn Bảo thủ hạ của Lý Thế Dân quát to một tiếng, lập tức lao đến nhưng lại bị Khấu Trọng giết trong một kiếm.
Lúc này, có ba huyết vệ giết tới đây, lúc nay tách cường giả Lý phiệt ra, lập tức diễn ra một trận đại đồ sát.
Những người này, từng người đều là tinh anh trong tinh anh, thế nhưng đối thủ của bọn hắn toàn bộ là Tông sư lấy sát phạt làm chủ, được Sở Dương bồi
dưỡng chu đáo, kinh khủng bực nào.
Thả trên giang hồ cũng là nhân vật miễn cưỡng có thể chống lại Đại tông sư.
Trong nháy mắt, đối phương liền bị giết hơn phân nửa.
”Chạy đi đâu?”
Khấu Trọng thấy Lý Thế Dân muốn chạy trốn thì lập tức đuổi theo, một kiếm
chấn đối phương trọng thương, lại tiến lên một bước nhấc cổ áo Lý Thế
Dân.
Khấu Trọng cười lạnh nói: “Dùng Hòa Thị Bích là đồ dẫn dụ,
sợ sư phụ không đến nên bắt cóc thêm Thương tiểu thư, tụ tập cường giả
trong thiên hạ hòng vây muốn sư phụ, nhưng các ngươi có nghĩ tới không?
Sư phụ chính là thiên thần hạ phàm, thực lực cường đạo cỡ nào, há lại để các ngươi tính toán?”
Lý Thế Dân sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: “Ta là gia chủ Lý phiệt, chưởng khống mười vạn đại quân, bắc kháng Đột
Quyết, ngươi không thể giết ta. Một khi ta chết đi thì sẽ không có ai
trấn áp tướng sĩ Lý phiệt, đến lúc đó rắn mất đầu ắt sẽ đại loạn, lập
tức sẽ bị Đột Quyết thừa dịp xuôi nam trung nguyên, đến lúc đó dân chúng sẽ lầm than.”
Khấu Trọng đột nhiên cười ha hả: “Bắc kháng Đột
Quyết? Thật tưởng ta không biết các ngươi sớm đã liên hợp với Đột Quyết
à? Giết Dương Quảng chính là Võ Tôn Tất Huyền nhỉ!”
Lý Thế Dân lúc này mặt không có chút máu, hỏi lại: “Làm sao ngươi biết?”
”Nếu không muốn người biết thì trừ phi mình đừng làm, các ngươi thiết hạ âm
mưu thì chớ trách chúng ta tàn nhẫn! Đợi đời sau, nhất định nhớ kỹ, phải đường đường chính chính.” Khấu Trọng nói xong, kiếm mang lập tức lóe
lên.