Ngôn lão đại thân là địa đầu xà nên thiết lập mọi chuyện tự nhiên thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi vào thành, Sở Dương ném thẳng cho đối phương một chút hoàng kim để
hắn mua sắm một viện lạc thanh tĩnh, sau đó hắn dẫn hai người Khấu Trọng đi mua sắm mấy bộ y phục, tắm rồi, rồi đến một tửu lâu ăn uống một bữa
no nê.
Trên đường phố, Khấu Trọng xoa xoa bụng, ợ một hơi nói: “Lần đầu tiên ta được ăn nhiều như thế, ăn quá ngon, thật sự quá ngon.”
”Đúng thế, ta thiếu chút nứt cả bụng đây!”
Từ Tử Lăng cũng lộ vẻ thỏa mãn.
”Nhưng sao sư phụ lại ăn ít như thế?”
Khấu Trọng không hiểu hỏi.
”Chỉ ăn nhiều hơn heo xíu thôi!”
Dương Châu hiện tại mặc dù phồn hoa vô cùng, nhưng trong những năm Tùy mạt
thì trình độ sinh hoạt lại quá kém, thậm chí ngay cả rau xào cũng chẳng
có mấy thứ, hết sức đơn sơ.
Cái gọi là món ngon, đại bộ phận đều là trực tiếp nấu.
Với khẩu vị của Sở Dương thì sao ăn nổi chúng!
Hắn chút ăn chút hoa quả rau củ thôi!
Ăn nhiều hơn heo một chút?”
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhao nhao im lặng.
Rẽ qua một lối đi, phát hiện phía trước phát ra tiếng khóc nức nở của nữ
tử, Sở Dương cau mày, trong lỗ tai cũng truyền tới từng lời chỉ trỏ. Hắn khe khẽ thở dài, liền gọi Ngôn lão đại vừa lúc tới trước mặt mình.
”Lão gia, đã tìm xong phòng ở, tùy thời có thể ở!”
Ngôn lão đại khúm núm, tư thái thấp tới cực điểm: “Lão gia, ngài còn sai bảo gì không.”
”Đi, mua nữ tử kia cho ta.”
Sở Dương chỉ tay nơi xa, nói.
”Lão gia yên tâm, cứ tính cho ta!”
Ngôn lão đại vỗ ngực nói.
”Không được làm ẩu!”
Sở Dương bàn giao.
”Lão gia ngài yên tâm!”
Ngôn lão đại vội vàng cam đoan.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lại không rõ ràng cho lắm.
Sau một lúc lâu, Ngôn lão đại dẫn một thiếu nữ nhị bát phương hoa (1), tiểu gia Bích Ngọc (2), thanh thuần động lòng người, vừa thấy đã yêu, đặc
biệt còn lê hoa đái vũ (3), tựa như bông sen dính sương mai.
(1) Nhị bát phương hoa: hoa thơm nở rộ, mới mười sáu tuổi.
(2) Tiểu gia Bích Ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp
nhưng khả ái.
(3) Lê hoa đái vũ: miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
”Liễu Trinh, lão gia đây là người mua ngươi, từ nay về sau hắn sẽ là chủ nhân của ngươi.”
Ngôn lão đại thi lễ với Sở Dương xong thì quay sang nói với nữ tử.
”Bái kiến lão gia!”
Nữ tử một mực cúi đầu, lúc này cũng không ngẩng lên, thanh âm nhỏ như muỗi, có cảm giác ôn nhu nhẹ nhàng, hết sức dễ nghe.
”Đi thôi!”
Sở Dương không nhiều lời, bảo Ngôn lão đại dẫn đường, đi đến chỗ đã mua.
Đám người một đường không nói gì, không lâu sau đó thì đi tới một chỗ tương đối vắng vẻ, nơi này có một tòa trang viên rộng rãi.
”Lão gia, chủ nhân nơi này bị kiện cáo, cần một số tiền lớn nên mới bán gấp ra, chúng ta coi như nhặt được tiện nghi.”
Ngôn lão đại nói xong, liền cầm cái bọc Trương Tam mang từ trong viện chạy
ra, đưa tới trước mặt Sở Dương: “Chỉ tốn một nửa, đây là số còn lại, lão gia ngài kiểm xem.”
”Ngươi giữ đi, coi như tiền thưởng của ngươi!”
Sở Dương phất tay không thèm để ý.Ngôn lão đại khẽ giật mình, lập tức lộ vẻ mừng như điên, run rẩy nói: “Tạ lão gia ban thưởng!”
Trong bao nhưng còn thừa ròng rã gần trăm lượng hoàng kim.
Đây là hoàng kim chứ không phải bạch ngân.
Hắn sờ soạng lần mò, dọa nạt gạ gẫm, lăn lộn cả nửa đời nhưng tài phú góp
nhặt được lại không bằng một phần ba chỗ này. Hắn bỗng nhiên minh ngộ,
đây không phải là kiếp nạn của hắn, mà là kỳ ngộ, thiên đại kỳ ngộ.
Người trước mắt không phải diêm vương mà là tài thần, là quý nhân, quý nhân cao quý không tả nổi.
Trang viên không lớn nhưng lại rất tinh xảo.
Sở Dương đi vào chính đường, ngồi ở thủ vị, để mọi người đi theo ngồi ở hai bên, mở miệng nói: “Ngôn lão đại!”
”Lão gia, ngươi đây không phải chiết sát ta sao? Về sau ngài cứ gọi ta là Tiểu Ngôn, cứ gọi Tiểu Ngôn.”
Ngôn lão đại vội vàng đứng lên.
Cho hắn lá gan lớn hơn trời cũng không dám làm lão đại trước mặt người này.
”Cũng được!”
Sở Dương gật đầu: “Về sau ngươi gọi ta là Sở gia đi!”
”Vâng, Sở gia!”
Ngôn lão đại khá hưng phấn.
”Đi tìm vài nhà hoàn, quản lý trang viên, tìm cả đầu bếp nữa, thành thành
thật thật một chút, ta sẽ truyền cho bọn họ phương pháp đun nấu. À phải
rồi, phải làm việc theo quy củ, những thứ bẩn thỉu trước kia phải bỏ đi
hết cho ta. Còn đám thủ hạ của ngươi nữa, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ, nếu
khiến ta hài lòng thì ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt đâu.”
Sở Dương phân phó.
”Vâng, Sở gia!”
Ngôn lão đại lập tức kích động, cũng cảm giác bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông khắp người đồng thời mở ra.
Hơn hai trăm lượng hoàng kim mà còn không thèm để ý thì chỗ tốt lớn như đã nói sẽ là gì?
Tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của hắn.
Lúc này, Ngôn lão đại hưng phấn chạy ra ngoài.
”Liễu Trinh!”
Sở Dương kêu lên.
”Có ta, Sở gia!”
Liễu Trinh thấp giọng đáp.
”Về sau an tâm ở chỗ này, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho hai đệ tử của ta, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Sở Dương hơi phức tạp nói.
Liễu Trinh này là Trinh tẩu trong nguyên tác bị bán làm tiểu thiếp cho một
cửa hàng, từng nhiều lần hỗ trợ hai người Khấu Trọng. Hôm nay trùng hợp
lại gặp được cảnh phụ thân nàng bán nàng đi nên Sở Dương mới sai Ngôn
lão đại chặn đường mua nàng về.
Ở trong nguyên tác, Trinh tẩu chỉ xuất hiện một hai lần mà thôi, mặc dù không miêu tả nhiều nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Lúc dạo đầu, nàng ta giấu phu quân tiếp tế hai người Khấu Trọng, từ đó có
thể thấy được bản tính thiện lương của nàng; làm một tiểu thiếp, có thể
thấy được gia cảnh bần hàn của nàng; chịu đựng vợ cả khi dễ, cũng không
dám tranh chấp, nói rõ tính cách nhát gan, nhưng từ một phương diện khác thì cũng là một loại phong tình, duyên dáng dịu dàng, vừa thấy đã yêu,
khiến cho người ta phải yêu thương.
Trinh tẩu tướng mạo thanh tú, tươi mát khác lạ, vẻ đẹp mong manh, vừa nhìn đã khó quên. Cũng nhờ vậy
nên một phụ nhân của tiệm bánh bao lại khiến cho nhất đại kiêu hùng như
Vũ Văn Hóa Cập yêu mến hết mực, cũng có thể thấy sự bất phàm trong bình
phàm của nàng.
Vũ Văn Hóa Cập địa vị cực cao, về sau lên ngôi
hoàng đế, mặc dù không ngồi vững được mấy ngày nhưng cũng duyệt hơn vạn
ngàn giai lệ, dạng nữ nhân nào mà chưa gặp qua, thế nhưng lại chỉ sủng
ái một tiểu nữ tử chẳng đáng chú ý tại thành Dương Châu trong vô vàn
người.
Có lẽ sự thiện lương, ôn nhu, nhu nhược, vừa thấy đã yêu
của nàng đã đả động đến ý chí sắt đá, giết người như ngóe của Vũ Văn ma
vương. Có thể khiến cho một nam nhân dám hủy diệt thiên hạ, tâm ngoan
thủ lạt với kẻ thù vì nàng mà vứt bỏ hết thảy, mỉm cười xuống hoàn
tuyền. Nhìn phương thế giới này, thật chẳng có mấy nữ nhân có thể khiến
cho nam nhân làm được đến thế.
Nhưng mà cuộc đời nàng, hạnh phúc
ngăn ngủi, long đong lâu dài. Vận mệnh càng đùa giỡn nàng ở những thời
khắc quan trọng nhất, ba người nam nhân thân cận nhất trong cuộc đời
nàng lại thủy hỏa bất dung, có ngươi không có ta.
Người thân cận
nhất chém giết lẫn nhau, trong họ tất có người chết, với một nữ tử nhu
nhược mà nói thì hiện thực này sao mà tàn nhẫn quá? Chuyện như vậy sao
vẫn cứ xảy ra với Trinh tẩu, khiến nàng long đong cả đời, nàng yếu đuối
vô cùng lại trải qua trừng phạt tàn khốc nhất thế gian, thượng thiên sao bất công quá.
Sau cùng nhìn thấy người yêu chết trong tay người
mình coi như đệ đệ, còn an ủi bọn hắn, nhưng lại vì tình tự vẫn, giải
quyết xong cả đời.
Trinh tẩu không tùy tiện, không tự tư, không
tùy hứng, không làm bộ, không tự cho là đúng, không nghĩ mình lại xót
cho thân, không thiếu tự trọng, cũng chẳng thiếu thiện lương mỹ mạo.
Nhưng kết cục lại khiến cho người ta phải thổn thức.
Những ni cô kia còn tốt hơn nàng nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân khiến lúc Sở Dương thấy nàng thì liền mua về không
chút do dự, nữ tử long đong cả đời này xứng đáng có được hạnh phúc vốn
nên thuộc về nàng.