Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 93: Chương 93: Trường Sinh Quyết




Cũng khó trách Ngôn lão đại như thế.

Đan dược vào bụng, thống khổ muốn chết, nhưng sau đó thì hắn lại phát hiện biến hóa cực lớn trên người.

Bệnh nặng trong người diệt hết, lực lượng tăng vọt, chân khí trong cơ thể sung mãn như dòng sông lặng trôi, bước một bước cũng có thể giẫm nát phiến đá cứng rắn, sao hắn không biết được đây là mọt bước lên trời?

Với tiểu nhân vật như hắn thì không gì hơn được lực lượng.

Bây giờ hắn cảm giác một quyền của mình có thể đánh lão đại của một bang phái trong thành thành thịt nát.

Loại thủ đoạn tiên gia này khiến hắn thêm kiên định, chết cũng muốn ôm chặt bắp chân này, vậy nên mới có cảnh lúc nãy

”Ngươi hiện tại đã là hậu viên thiên mãn, công pháp truyền cho ngươi là tuyệt học gian hồ Hàng Long thối, sau khi đại thành thì dù không thể hàng long nhưng cũng đủ để ngươi lấy đầu người trong vạn quân như đồ trong túi.”

Sở Dương nhiêm túc nói: “Nhưng ngươi phải nhớ, sau này làm việc chuẩn tắc, phải tuân thủ quy củ cho ta, nếu để ta biết ngươi khi nam phách nữ, ức hiếp lương thiện, hắc hắc, ta có thể bồi dưỡng ngươi thì cũng có thể đẩy ngươi xuống mười tám tầng địa ngục.”

”Chủ nhân, ngài là trời, là tổ tông của ta, phân phó của ngài là thánh chỉ, ngài bảo ta chết ta không nói hai lời lập tức tự vẫn.”

Ngôn lão đại sắc mặt trắng nhợt, vội vàng cam đoan.

”Rất tốt!”

Sở Dương hài lòng nói: “Chờ khi ngươi nắm giữ được lực lượng thì ta sẽ giúp ngươi tiến thêm một bước, trở thành cường giả cảnh giới tiên thiên, đến lúc đó chân chính bách bệnh không sinh, sống lâu trăm tuổi, tung hoành giang hồ.”

”Chủ nhân yên tâm!”

Ngôn lão đại càng thêm kích động.

”Được rồi, sau này cứ gọi ta là Sở gia đi!”

Sở Dương không quen hai chữ chủ nhân.

”Vâng, Sở gia!”

Ngôn lão đại vội vàng đổi giọng, liền lui ra ngoài, hết sức hưng phấn, bắt đầu đại triển thân thủ.

”Sự phụ, chúng ta...”

Hai người Khấu Trọng bu lại, ánh mắt nóng rực nhìn Sở Dương.

”Sao thế? Các ngươi cũng muốn một bước lên trời?”

Sở Dương sao lại không biết ý nghĩ trong lòng bọn hắn, thấy hai người liều mạng gật đầu thì cười bảo: “Tiểu Ngôn tuổi tác đã lớn, kinh mạch trong người đã định hình nên nếu tu luyện theo lẽ thường thì cả đời hắn cũng khó đạt đến hậu thiên viên mãn. Bây giờ ta thi triển thủ đoạn để hắn một bước lên trời nhưng cũng để lại tác hại, hắn tự mình tu luyện thì đừng hòng tiến bộ được. Các ngươi có muốn hay không? Ta thậm chí có thể giúp các ngươi một bước đạt tới cảnh giới tiên thiên.”

”Vậy, vậy để chúng ta tự mình tu luyện thì có thể đạt tới trình độ nào?”

Khấu Trọng biến hóa sắc mặt liên tục.

”Chí ít đạt tới cảnh giới Tông sư hoặc là Đại tông sư, tương lai có thể ngự kiếm phi thiên, ngao du ngũ hồ tứ hải!”

Sở Dương cười tủm tỉm nói.

”Thật?”

Hai người đồng thời mở to mắt, tưởng tượng bộ dáng phi hành bằng phi kiếm.

”Tin hay không tùy các ngươi? Có muốn một bước lên trời nữa không?”

Sở Dương hỏi lần nữa.

”Không muốn!”

Hai người đồng thời lắc đầu.

An bài một hồi để cho hai người chiếu khán tốt Liễu Trinh, hắn liền dậm chân đi ra cửa phủ.

Bây giờ ở Dương Châu thì sao có thể bở lỡ một thứ?

Đây là một mảng rừng trúc xanh tơi mơn mởn, đa phần tho to như cánh tay, nối thành một mảnh như rừng rậm. Trúc xanh um tươi tốt nhưng cũng không quá dày đặc, mà cũng không tính thưa thớt, xuyên thấu qua cây trúc có thể nhìn thấy rất xa.

Phong thanh thổi tới, vang sào sạt, càng lộ vẻ u tĩnh.

Ở giữa có một con đường đá uốn lượn quanh co dẫn thẳng tới thạch kiều (*cầu xây bằng đá) trên một dòng suối nhỏ. Vượt qua thạch kiều liền là Thạch Long đạo tràng tiếng tăm lừng lẫy Dương Châu.

Bên ngoài đạo tràng dựng đứng một tấm bia, bên trên khắc: Thạch Long đạo tràng!

Nơi này là võ tràng do đệ nhất cao thủ Dương Châu “Thôi Sơn Thủ” Thạch Long sáng lập, mở quán thu đồ, do Thạch Long nổi tiếng bên ngoài nên người mộ danh mà đến liên miên không dứt.

Thạch Long thiên tính tốt, độc thân không cưới, bởi đạt được bảo điển “Trường Sinh quyết” nên bát mật nghiên cứu, mọi chuyện ở võ tràng đều từ từ giao cho đệ tử quản lý.

”Thạch Long quả nhiên còn chưa ẩn cư ngoài thành!”

Dưới tâm linh đảo ảnh, Sở Dương phát hiện tung tích của Thạch Long, đối phương đang ngồi trong một gian phòng trúc phía sau đạo tràng, trước người đặt một tấm lụa mỏng.”Người kia dừng bước!”

Ngoài cửa chính của võ tràng, một người thủ vệ chặn đường đi, quát hỏi: “Muốn làm gì?”

”Ta tìm Thạch Long!”

Sở Dương ngừng bước, thản nhiên đáp.

”Lớn mật, danh tự của tràng chủ ngươi há có thể gọi?”

Thủ vệ giận dữ, dậm chân tiến lên chụp tới vai Sở Dương. Một chưởng này lực đại thế chìm, nếu người bình thường trúng phải thì không chừng sẽ bị gãy xương.

”Cút.”

Sở Dương hắng giọng, đánh bay đối phương ra ngoài, miệng phun máu tươi, đã hôn mê.

Động tĩnh bên này lập tức đưa tới nhiều đệ tử.

Sở Dương không tiếp tục để ý, đi tới, phàm là người chặn đường thì đều bị đánh bay, càng về sau càng không ai dám tiến lên.

Vừa mới xuyên qua đạo tràng, còn chưa đi tới đăng sau, phía trước đã đi tới một người.

Người này dáng người trung đẳng, đang tuổi tráng niên, long hành hổ bộ, hai mắt điện, khí thế không tầm thường.

”Vì sao lại tổn thương đệ tử ta?”

Vị này chính là Thạch Long, nghe đệ tử nói có người gây chuyện nên lập tức đi ra, chỉ là sau khi nhìn thấy Sở Dương thì cau mày lại, mặc dù không cảm giác được uy thế của đối phương nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại máy động.

Sở Dương không đáp, ngược lại chắp tay sau lưng nhìn một hồi, hài lòng gật đầu nói: “Nơi đây u tĩnh, cũng coi như rộng rãi, đúng là một nơi tốt để thu đồ truyền đạo. Thạch Long, ta muốn nơi này.”

”Làm càn!”

Đệ tử bên người Thạch Long lúc này giận dữ, đánh một chưởng tới Sở Dương, vị này là đệ tử thân truyền của Thạch Long, có thực lực hậu thiên hậu kỳ, thả trên giang hồ cũng coi như nhị lưu hảo thủ.

Thạch Long không ngăn cản, cũng muốn xem thử nội tình của người trẻ tuổi trước mắt.

”Làm càn!”

Đồng dạng một câu nhưng lời Sở Dương nói ra lại như thiên uy, thoại âm vừa dứt thì chỉ thấy vị đệ tử này bay ra ngoài như diều đứt dây.

”Uy thế tốt.”

Thạch Long co rụt con ngươi, hét lớn.

”Thạch tràng chủ, ta không muốn nói nhảm, Trường Sinh quyết hẳn ở trên tay ngươi nhỉ? Thời gian ngươi đạt được cũng không ngắn, hẳn phải biết nội dung bên trong thâm ảo khó lường, khó có thể phỏng đoán, chi bằng giao cho ta đi?”

Sở Dương sảng khoái nói thẳng, khoát tay chặn lại, không cho đối phương nói xen vào, tiếp tục truyền âm: “Trước đừng cự tuyệt! Ta phát hiện ngươi bất quá chỉ ở tiên thiên viên mãn, tu vi như vậy ở trên giang hồ cũng coi như miễn cưỡng được, nhưng tuyệt đối không giữ nổi Trường Sinh quyết. Với nội tình và tư chất của ngươi, muốn đột phá Tông sư là chuyện không thể, ta cũng không lấy không Trường Sinh quyết của ngươi, sau khi giao cho ta thì ta sẽ giúp ngươi thành tựu Tông sư, sao nào?”

”Nếu không thì sao?”

Con ngươi Thạch Long đã co lại to bằng mũi kim.

”Nếu không?”

Sở Dương sâm nhiên cười một tiếng.

Tiến lên một bước, khí thế như núi, bàn tay xòe ra, liền đánh ra.

”Tới tốt lắm!”

Là cao thủ đệ nhất Dương Châu, Thạch Long sao có thể đáp ứng, thấy Sở Dương xuất thủ, trong lòng mặc dù run rẩy nhưng lại không sợ, giơ chưởng đón lấy, lại mãnh liệt cảm giác được một cỗ lực lượng kinh khủng từ bàn tay truyền lại, còn chưa rõ ràng thì cả người đã bị chấn bay ra ngoài.

Không đợi rơi xuống, Sở Dương đã xuất hiện ở phía sau hắn, một tay bóp lấy cổ.

”Như thế nào?”

Thanh âm nhàn nhạt vang lên lần nữa.

Giờ phút này, đệ tử kêu gào muốn nhào lên bỗng chốc dừng lại im bặt, từng người hoảng sợ nhìn Sở Dương, khó có thể tin.

Thạch Long tràng chủ cao cao tại thượng trong lòng bọn họ lại dễ dàng bị chế phục như thế?

”Ngươi... muốn chém muốn giết róc thịt làm gì cũng được!”

Mất hết hình tượng trước mặt các đệ tử, Thạch Long bi phẫn muốn chết, gân cổ lên nói.

BỐP!

Sở Dương cười hắc hắc, dẫn theo hắn, chợt lách người chạy ra đằng sau, đồng thời để lại một câu ngoan thoại: “Người dám đuổi theo, giết không tha!”

Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.