Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 32: Chương 32: Cưỡi ngựa




Sau khi tắm rửa chỉnh trang xong, nàng mới đánh thức hai tiểu phu ngủ say.

Nào ngờ hai tên này vừa mở mắt đã hung hăng đè nàng xuống, cởi quần áo mới mặc chưa ấm người ra.

“Thê chủ không có lương tâm, để mặc chúng ta bên này cưỡng đoạt công tử nhà lành bên kia.”

Tống Kiều Thư: “...”

“Ta thấy không chỉ một lần.”

Tống Kiều Thư: “...”

Chẳng biết bọn họ dậy lúc nào, nàng với Ngô Kiêu mải mê quá không kiềm chế được âm thanh, giờ thì hay rồi.

“Là lỗi của thê chủ ta ưm...”

Quan Tự Phong nắm eo nàng điên cuồng đâm chọc, do mới trải qua kích tình nên chỗ đó vô cùng nhạy cảm, chỉ động mấy cái đã khiến nàng run rẩy.

Thanh Nhạn để nàng dựa lưng vào hắn, hôn môi triền miên, bàn tay nhào nặn bộ ngực thành đủ hình dạng.

Khoái cảm dồn dập làm đầu óc Tống Kiều Thư trắng xoá.

Tiểu phu trẻ tuổi thở dốc: “A... Thư Thư chặt quá, sắp ra rồi... Chính phu huynh mau tới...” Vào lúc sắp bắn, hắn rút khỏi thân thể nàng, một dòng chất lỏng phun lên bắp đùi.

Nam nhân đằng sau xốc nàng dậy, đẩy về phía Quan Tự Phong đang nằm xuống, nàng nằm úp lên thân thể hắn, đùi bị mở ra.

“Từ từ đã aa...” Nơi thầm kín vừa rời khỏi *** **** chưa đầy một phút đã bị nhét một cây khác vào, nức nở rên rỉ. “Thanh Nhạn chậm thôi, a a a...”

Hai bàn tay nam nhân siết eo nàng thật mạnh, cặp mông vì va chạm mà phát ra tiếng bạch bạch. Động tác hắn vừa nhanh vừa mạnh, như muốn đâm nàng tới chết.

“Chậm làm sao sướng được, đúng không Thư Thư? Nàng ép khô công tử nhà lành chứng tỏ vi phu chưa đủ cố gắng, để ta dốc lòng cho nàng hết.” Nói xong vỗ cái mông một phát.

Quan Tự Phong bóp má nàng. “Đừng quên còn ta nữa, làm một lần sao mà đủ nhỉ?”

Nàng âm thầm thề sau này không dám lộng hành ngay bên cạnh tiểu phu nữa, đúng là tự tạo nghiệt phải chịu mà.

Đã tới giờ đổi ca, tiểu nhị lên lầu ba kiểm tra khách, nghe thấy âm thanh điên đảo bên trong gian phòng đôi không khỏi đỏ mặt.

Đồi phong bại tục! Nàng ta sẽ mách bà chủ, không để bà chủ Tống dẫn nam nhân tới đây nữa.

Hoan ái suốt đêm cộng thêm tác dụng từ rượu, ngày lễ hội thứ ba Bán Chi Liên đóng cửa.

Tống Kiều Thư lười biếng nằm đợi tiểu phu cơm bưng nước rót phục vụ, lơ đãng hỏi buổi tối đi đâu chơi.

Thanh Nhạn nhớ tới ánh mắt tiểu nhị khi rời Vọng Nguyệt lâu, bất giác xấu hổ, nói rằng chơi đủ rồi không chơi nữa.

Quan Tự Phong thì muốn về thăm cha.

Vậy nên chiều đó nàng đưa thứ phu về nhà cha đẻ, mình thì đi cưỡi ngựa.

Nguyệt Hải Đường, 35 tuổi, chủ nhân Vọng Nguyệt lâu.

Mọi người đồn đại bà chủ Nguyệt tới trấn Bách Hoà vào bảy năm trước, nàng ta nhanh chóng phải lòng một thanh quan nổi tiếng, muốn chuộc thân cho hắn làm thứ phu.

Thanh quan kia kiêu ngạo, tuyên bố bản thân có làm thanh quan cũng đứng nhất bảng, muốn cưới hắn phải dùng chức vị chính phu, chứ thứ phu hắn không thèm.

Bà chủ Nguyệt khi đó đã có chính phu là một công tử thế gia nho nhã. Đương nhiên sẽ không chiều ý thanh quan nọ, nhưng nàng mê luyến nam nhân này, cứ nấn ná không rời, bỏ tiền bao trọn đầu bảng cả thời gian dài.

Chính phu nho nhã không nhịn nổi, thuê người tới hủy dung tình địch.

Thanh quan kia nhảy lầu tự sát vì không chấp nhận nổi.

Đêm hắn nhảy lầu trăng rất sáng, người ta tìm thấy di thư vẻn vẹn chữ Nguyệt nguệch ngoạc

Sau đó Nguyệt Hải Đường xử lý nội viện thế nào không ai rõ, chỉ biết nàng ta xây lên Vọng Nguyệt lầu, phong cách nhã nhặn tinh tế, trở thành quán rượu nổi tiếng nhất nhì huyện Dĩ Chuyển.

Bà chủ họ Nguyệt, thanh quan kia nghệ danh có chữ Nguyệt, lần đầu gặp mặt hắn đã nói với nàng ta: “Thật trùng hợp.”

Xây Vọng Nguyệt lâu, là để ngắm trăng, hay để nhớ cố nhân?

“Là để tôn vinh bản thân ta.” Nguyệt Hải Đường lạnh lùng đáp. “Đừng nghe mấy lời đồn đoán vớ vẩn, ta mà phải vì một thanh quan xây thêm toà tháp à?”

Tống Kiều Thư nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Chuyện nhà người ta, nghe vậy là được rồi.

“Hẹn ta cưỡi ngựa vào một ngày náo nhiệt thế này, đừng nói ngươi thích ta nhé?”

Tống Kiều Thư hào hứng vuốt ve đầu con ngựa, miệng thủ thỉ khen ngợi nó.

Kiếp trước vì muốn lấy lòng một vị phú nhị đại để xin đầu tư, nàng đã học cưỡi ngựa để gây thiện cảm với hắn, tiếc là học phí quá đắt, chỉ có thể học ít da lông để kiếm chủ đề khi bàn chuyện.

Về sau hạng mục đó bị huỷ, nàng bị phú nhị đại theo đuổi.

Phiền.

“Chẳng phải ngươi muốn kết nối làm ăn với Từ gia sao? Mùa thu này người ta quen sẽ tổ chức mấy buổi săn bắn, ta muốn dẫn ngươi tới.” Mặc dù bọn họ cách biệt gần 10 tuổi, cách nói chuyện lại thoải mái như bằng hữu ngang hàng.

Lần đầu gặp gỡ, Nguyệt Hải Đường đã bị ấn tượng với nữ nhân trẻ tuổi trầm ổn này. Con người nàng thoải mái rõ ràng, đem lại cảm giác tin cậy cho mọi người.

Dĩ nhiên lúc đó nàng ta không ngờ sẽ có ngày nữ nhân trầm ổn này sẽ mang ba nam nhân tới giao hoan điên đảo ở Vọng Nguyệt lâu, nhớ tới vẻ mặt ấm ức của tiểu nhị khi báo cáo, nàng ta không khỏi trừng mắt với Tống Kiều Thư, bộ ngươi bớt phô trương thì chết à?

“À, vậy ra đó là lí do hôm nọ ngươi hỏi ta biết cưỡi ngựa không.” Tống Kiều Thư không biết nàng ta đang nghĩ gì, tập trung làm quen con ngựa, tới khi cảm thấy con ngựa quen với mình mới trèo lên.

Dường như nàng có thiên phú với động vật, ngày trước học đánh la nửa ngày đã thông, giờ cưỡi ngựa chỉ một lúc đã thuận. Thân thể nữ tôn khoẻ mạnh, cưỡi mấy tiếng không mệt mỏi.

“Khá lắm, học bắn tên nữa là đưa ra ngoài gặp người được.”

Tống Kiều Thư trợn trắng mắt, ăn với nói, đừng có nghĩ giới thiệu cho mình vài ba mối hàng thì thích nói gì thì nói nhé.

Nghĩ vậy thôi chứ nàng nào dám ho he.

Người ta là bà chủ Nguyệt giàu có quan hệ rộng, bao người xun xoe nịnh nọt xung quanh đấy.

Nhà có hai tiểu phu phải nuôi, một tiểu phu chờ cưới, không thể kiêu ngạo quá.

Kiêu ngạo không mài ra ăn được, mình là người làm ăn, biết co biết duỗi.

“Hì hì.”

“Ta qua kia có chút việc, ngươi cứ tự cưỡi đi.” Nguyệt Hải Đường chỉ vào một bụi cây, hiển nhiên muốn giải quyết nỗi buồn.

Nàng tỏ vẻ tri kỉ, cưỡi ngựa đi xa hơn để tránh làm đối phương ngại ngùng.

Vừa khuất tầm mắt, trong bụi cỏ có cái gì đó vụt qua, khiến con ngựa hoảng sợ lồng lên.

Hai chân kẹp chặt, tay siết dây cương, cố gắng giữ mình không văng khỏi ngựa.

Trời ạ, con chưa muốn ngã gãy cổ đâu.

Cầm cự được một lúc thì nàng lăn xuống đất. Đầu óc choáng váng, chân cẳng rụng rời.

Thầm chửi thề một tiếng, nàng lồm cồm bò dậy. Con ngựa đã bỏ chạy, chỉ còn nàng hiu quạnh giữa đồng cỏ. Nơi này ở ngoài trấn Bách Hoà, tương đối vắng vẻ, thích hợp để cưỡi ngựa dạo chơi.

“Aaaaa, Nguyệt Hải Đường, ngươi đã chùi mông xong chưa?”

“Bà chủ Nguyệt đêm qua ăn nhiều thịt “trai” giờ không tiêu à?”

“Hải Đường tỷ tỷ, tỷ đâu rồi...”

Vứt hết liêm sỉ gào khô cổ mà vẫn chưa thấy hồn ma bóng quế nào, Tống Kiều Thư đành bứt cỏ chơi với kiến. Thầm mong bà chủ vĩ đại, Đường Đường tỷ tỷ siêu cấp nhiều tiền siêu cấp ngầu lòi xinh đẹp nhanh nhóng giải quyết nỗi buồn rồi tìm nàng.

Huhu chân đau quá, cần có tiểu phu ôm ôm chăm sóc.

Hai khắc sau mới nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, nàng ngẩng đầu háo hức, nghĩ Nguyệt Hải Đường đau bụng đã quay lại.

Phía xa, một nam nhân mặc đồ đen, cưỡi một con xích thổ đặc biệt to lớn chạy tới. Hắn dừng ngựa cách nàng hai mét, bốn mắt nhìn nhau.

Người đến không phải Nguyệt Hải Đường, mà là người nàng không ngờ đến nhất, Ngô Kiêu.

“Chàng tới đây làm gì?”

“Cưỡi ngựa.”

“...”

Trùng hợp thật.

Đêm qua kích tình cháy bỏng, giờ nhìn nhau thôi cũng thấy ngượng.

“Ta thấy con ngựa đi lang thang đằng kìa nên tới xem, nàng có sao không?”

Từ trên ngựa nhìn xuống, Tống Kiều Thư nửa nằm nửa ngồi, tay áo dính cỏ, đuôi váy nhàu nhĩ, tạo thành vẻ đẹp chật vật mong manh khiến người ta sinh lòng muốn chở che.

“Đau chân không đi được.” Nàng cười hì hì. “Mau tới đỡ ta.”

Ngô Kiêu: “...” Cảm giác này quen lắm, mỗi lần nàng cười như thế đều không có chủ ý tốt.

Nhưng hắn vẫn xuống đỡ nàng.

Tống Kiều Thư nhân cơ hội nhào vào ngực hắn sờ nắn, lồng ngực nam nhân vạm vỡ bị nàng nghịch ngợm phập phồng.

Hạ thân hắn bắt đầu phản ứng. “Đừng quậy nữa.”

Nghĩ tới Nguyệt Hải Đường còn ở gần đây, nàng an phận hơn. “Bế công chúa cơ.”

Bế công chúa? Hắn đã bế công chúa bao giờ đâu? Ngô Kiêu nghi hoặc.

Mất một lúc hắn mới hiểu, cánh tay cơ bắp dễ dàng nhấc thân thể nhỏ nhắn khỏi mặt đất, từng bước vũng vàng đi về chỗ con ngựa. Nàng ôm cổ hắn, vui vẻ vung cái chân lành lặn. “Nào, tướng quân, mang ta đi chinh chiến thôi.”

Ngô Kiêu cẩn thận đặt nàng ngồi lên ngựa, khó hiểu hỏi: “Nàng biết ta là tướng quân?”

“Mới hỏi được thôi.” Nàng cúi người, dễ dàng chạm môi vào trán hắn.

Thật ra lần đầu gặp hắn nàng đã yêu thích rồi, nghe ngóng tin tức thì chỉ biết Ngô gia là nhà quyền quý kinh thành, nhìn dáng người và nghe giọng nói, có thể đoán hắn xuất thân phương bắc, liên quan tới quân ngũ.

Phương bắc xa xôi, năng lực có hạn, nhất thời không thể điều tra hơn.

Mãi cho đến khi quen với Nguyệt Hải Đường, dựa vào mấy lời mẹ chồng Huyện thừa nàng hỏi han thêm, lúc này mới biết thêm tin tức.

Ngô gia nhiều đời đóng quân biên giới, bảo vệ Vạn Hoa quốc khỏi ngoại quốc. Ở nơi đó nam nhân ít bị khinh thường như nội quốc, dù sao cũng cần sức lực nam nhân đánh giặc.

Ngô Kiêu thân là Phiêu kỵ tướng quân, nếu năm đó không thắng trận về kinh, hắn đã lấy vợ sinh con nơi biên ải, sống một cuộc đời tự do, nắm giữ quyền lực.

Biên quan xa Nữ đế, ai quản nổi nhà Ngô tướng?

Phương bắc đó, Ngô gia được xem như một nửa hoàng tộc.

Huy hoàng biết bao.

Lòng trung thành là thứ duy nhất giữ cho Ngô gia không tạo phản.

Suy cho cùng họ là người Vạn Hoa quốc, từ khi sinh ra đã thấm nhuần tư tưởng bảo vệ bách tính, vâng lời nữ nhân, nên sẽ dốc sức bảo vệ non sông nước nhà.

***

Tác giả có lời muốn nói: ban đầu tính viết thêm một cảnh dã chiến giữa Ngô Kiêu và Tống Kiều Thư, nhưng thế thì có vẻ bắt nạt người ta quá nên thôi =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.