Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 41: Chương 41: Dập lửa




Tính toán sổ sách tới muộn nên Tống Kiều Thư không kịp tắm. Nàng bảo Thanh Nhạn chuẩn bị nước sau khi ăn cơm, còn mình thì dặn dò công việc ngày mai cho Quan Tự Phong và Ngô Kiêu.

Ngô Kiêu muốn lấy nước thay Thanh Nhạn, dù sao hắn cũng khoẻ nhất đám, bê vài thùng nước rất dễ dàng. Nhưng Tống Kiều Thư từ chối, nàng muốn để Thanh Nhạn làm. Hắn khó hiểu hỏi Quan Tự Phong, bộ thê chủ sợ hắn làm nặng nhiều sẽ cơ bắp hơn à?

Quan Tự Phong liếc hắn trắng mắt, huynh thì biết gì chứ, Thư Thư đang trừng phạt chính phu huynh đấy, phải biết giữ nam đức nghe chưa. Như ta nè, phụ thân có doạ chết cũng không hoà ly, thê chủ hài lòng mua ta áo thêu chỉ bạc đó.

“...” Ngươi giỏi, được chưa?

Bên kia, Thanh Nhạn lo lắng múc từng xô nước đổ vào thùng. Mặc dù bây giờ đã là mùa hè, thời tiết nóng nực, nhưng Tống Kiều Thư vẫn phải tắm nước ấm. Hắn đun một nồi nước sôi, một mình chật vật bê vào phòng tắm pha nước.

Làm xong mọi thứ trên trán Thanh Nhạn đã phủ một lớp mồ hôi, hắn dùng mu bàn tay quệt qua loa, đi mời Tống Kiều Thư tắm rửa.

Nàng ngâm mình trong thùng, thở dài khoan khoái. Nước ấm xua tan mệt mỏi tích tụ cả ngày, quơ chân quơ tay nghịch ngợm giải trí.

Căn phòng chỉ có tiếng nước róc rách.

Cửa được đẩy ra, Thanh Nhạn mang quần áo khô, cẩn thận vắt lên giá đồ. Bóng dáng hắn đổ dài trên bình phong, ngập ngừng vài giây mới cất tiếng: “Thê chủ, nàng tắm nhanh kẻo nhiễm lạnh.”

“Giúp ta tắm đã.”

Nam nhân bước ra sau bình phong, trông thấy nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, dựa lưng vào thành thùng, tóc ướt nhỏ giọt tạo thành từng làn sóng xao động trên mặt nước.

Hắn xắn tay áo, cầm khăn giúp nàng chà vai.

Hay nói bây giờ luôn nhỉ? Nhân lúc chỉ có hai người bọn họ, có trách mắng cũng đỡ mất mặt.

“Thư Thư.” Thanh Nhạn mấp máy môi. “Có chuyện này ta muốn nói với nàng.”

Tốt, dám nói nghĩa là hắn không làm chuyện phải giấu giếm. Tống Kiều Thư “ừm” một tiếng trong cổ họng.

“Nàng biết Triệu Mỹ Kỳ, con gái nhà bán đậu phụ chứ?”

Mấy lần đưa hắn đi chợ nàng có thấy nàng ta đang phụ mẹ bán hàng. “Có gặp qua.”

Việc làm ăn tốt lên, thê chủ có danh tiếng, thân làm chính phu, hắn cũng được thơm lây. Mỗi khi ra ngoài sẽ có vài người chủ động chào hỏi.

Bị nhận ra khiến hắn ý thức rằng mình dần dần có danh tiếng, điều này khiến hắn cảm thấy áp lực. Dĩ nhiên hồi thê chủ chưa hoàn lương, hắn cũng bị nhận ra, nhưng so với cảm giác được coi trọng thì cảm giác bị coi thường dễ chấp nhận hơn nhiều.

Áp lực việc làm chính phu bà chủ, người mà trong thời gian ngắn đã mở cửa tiệm, mua nhà mua đất, buôn bán lớn khiến hắn cảm thấy tự ti. Hắn tự biết mình xuất thân nông gia, may mắn biết chút chữ nghĩa, sao có thể lên được mặt bàn cùng thê chủ làm ăn giao tiếp? Thật lòng mà nói, đôi lúc hắn nghĩ Quan Tự Phong còn có khả năng hơn hắn.

Hắn không dám nói ra, sợ Tống Kiều Thư sẽ thất vọng. Một người có thể động viên người khác “không được tự nói bản thân ngu dốt” bao lần cơ chứ? Huống chi nàng đã có thêm Ngô Kiêu, hắn không thể suốt ngày ỉ ôi mong nàng giúp đỡ.

Rồi hắn quen với Triệu Mỹ Kỳ.

Trước đó bọn họ đã gặp gỡ vài lần, hắn không ấn tượng với nàng ta lắm. Trùng hợp hôm đó mua đậu phụ, nàng ta đang nói chuyện với một người bạn học, hắn để ý cách dùng từ của hai người họ khác với người ở chợ, không khỏi cảm thán “đúng là người có học“.

Vô tình lọt vào tai Triệu Mỹ Kỳ, nàng ta khiêm tốn cười đáp: “Đọc nhiều sách vở nên quen miệng, mẫu thân thường mắng ta cách nói chuyện chẳng giống ai.”

Mắng thế chứ bà chủ Triệu rất tự hào, thường đi khoe khoang con gái mình ăn học từ nhỏ thở ra câu nào thấm nhuần văn thơ câu đấy.

Thanh Nhạn cười đáp lễ: “Nếu ta học được cách nói như thế thì tốt rồi, chẳng biết quyển sách nào hợp với người mới đọc nhỉ.”

“Ngươi biết chữ?” Triệu thư sinh kinh ngạc. Trông hắn không giống công tử phu quân thế gia, bởi người tầng lớp cao sẽ không tự thân đi chợ.

“Thê chủ dạy.” Hắn ngại ngùng trả lời. “Nhà ta có nhiều sách lắm, tuy vậy toàn sách không phù hợp với đầu óc ta.”

Bởi Tống Chi Liên là đại phu, sách trong nhà toàn liên quan tới dược liệu. Để dạy chữ cho hắn, Tống Kiều Thư đã mua mấy quyển sách vỡ lòng, sau khi đọc xong hắn không biết đọc gì tiếp theo.

Triệu Mỹ Kỳ nghe vậy rất hào hứng, lần đầu tiên nàng ta thấy một nam nhân tự học chữ tại nhà lại có hứng thú với việc đọc như vậy, phải nói người biết chữ không hiếm, nhưng họ chỉ học đủ để biết đọc biết viết, ai cũng nghĩ mình không phải người đọc sách lấy công danh, thì đọc nhiều để làm gì.

Vậy nên Thanh Nhạn mượn được sách của Triệu Mỹ Kỳ, đôi khi hắn hỏi nàng ta vài câu mà mình không hiểu.

Từ đó bọn họ thành bạn bè, trao đổi bàn luận thường xuyên.

Tống Kiều Thư bắt đầu thông suốt, thi thoảng nàng thấy Thanh Nhạn đọc sách, hỏi thì hắn đáp sách mượn từ bằng hữu. Nàng không quản quá nhiều, hắn thích là được, còn tỏ ý nếu hắn muốn đọc sách nàng có thể đặt mua, mượn qua mượn lại bất tiện.

“Hai người chỉ là bằng hữu?” Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn dò xét. “Chung đụng thường xuyên như vậy, hai người có gì không?”

Có gì là có gì? Thanh Nhạn khó hiểu, mất vài giây hắn mới giật mình, lẽ nào nàng nghĩ hắn...

“Không.” Hắn trả lời kiên quyết, bàn tay siết chặt chiếc khăn. “Ta với nàng ta không có gì hết, chỉ đơn thuần bàn luận về sách thôi.”

Tống Kiều Thư gật đầu.

Sợ nàng không tin, hắn nắm vai nàng lay lay. “Nàng phải tin ta.”

Đột nhiên hắn nhớ lại thái độ tối giờ của nàng, liệu có phải nàng đã biết chuyện chiều nay, liệu nàng đang nghĩ hắn đã nảy sinh tình cảm với Triệu Mỹ Kỳ?

Càng nghĩ càng cuống, hắn vội đến nức nở: “Ta không có, nàng phải tin ta, trong lòng ta chỉ có nàng thôi.”

Nam nhân nghẹn ngào phât khóc, khiến trái tim nàng ẩn ẩn đau.

“Được rồi, đừng khóc. Ta đã nói gì đâu.” Nàng lật người, hai cánh nhau khoanh lại, để lên thành thùng tắm làm chỗ tựa cằm. Nước sóng sáng xô tấm lưng trơn láng, làn da trắng nõn là đối lập với màu nâu của thùng gỗ.

“Nàng nghi ngờ ta.” Hắn vẫn tủi thân không dứt.

“Đó là chuyện bình thường thôi, nam nữ tiếp xúc, Triệu Mỹ Kỳ lại không xấu, con người văn thơ dễ gần, nếu nảy sinh tình cảm cũng dễ hiểu.”

“Không, nàng không hiểu. Ta tiếp xúc đọc sách với nàng ta là vì nàng!” Thanh Nhạn ấm ức kêu lớn.

Tống Kiều Thư sửng sốt, sao chuyện liên đới tới nàng rồi?

“Ta,...” Hắn đỏ mặt, nhắm mắt xấu hổ phơi bày sự trăn trở của mình. “Chẳng phải nàng nói mùa có cuộc đi săn vào mùa thu sao, ta sợ mình không lên được mặt bàn, nói chuyện với gia luyến nhà khác bị xấu mặt, làm nàng thất vọng nên mới cố gắng đọc thêm sách.”

“...”

Hắn nói ra rồi.

Hai người im lặng nhìn nhau.

“Vậy chàng không cảm thấy có gì đó khác lạ với thư sinh kia ư?”

“Khác lạ gì chứ, ta đã gả cho nàng, mọi nữ nhân khác đều nằm ngoài tâm trí ta.”

Thế thì tốt, Tống Kiều Thư thở phào. Kì thực nàng vẫn hơi lo lắng, bản thân chỉ là một người buôn bán, trước kia còn đánh đập qua Thanh Nhạn, nếu hắn tiếp xúc với Triệu Mỹ Kỳ, bị dáng vẻ nho nhã của nàng ta vô hại thu hút, nàng cũng không thể trách. Trái tim con người vốn khó kiểm soát, cứ muốn tỏ vẻ rộng lượng, nhưng lại không ngừng lo được lo mất.

“Chẳng lẽ...” Thanh Nhạn nhíu mày suy đoán. “Nàng ghen à?”

Tống Kiều Thư: “...”

Dĩ nhiên có chết nàng cũng không thừa nhận.

“Làm gì có. Ta chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi, nếu chàng muốn theo người ta ta sẽ thành toàn.”

Bây giờ Thanh Nhạn đã già dặn hơn, hắn không bị nàng làm luống cuống nữa. Một suy nghĩ to gan xuất hiện, hắn vờ hắng giọng: “Nghĩ kĩ thì Triệu Mỹ Kỳ đọc thơ rất dễ nghe, giọng nói êm ái, đôi lúc ta đã nghĩ... Ừm, để ta thêm nước nóng cho nàng, ngâm lâu nguội mất.”

“Không cần.” Nàng lạnh mặt đáp.

“Cần chứ.” Hắn vui vẻ múc một gàu nước nóng bốc hơi nghi ngút đổ vào. “Để ta chà lưng cho nàng, từ từ kể về Triệu Mỹ Kỳ.”

“Ta đã hiểu vì sao mẹ nàng ta suốt ngày khoe khoang tự hào, con người đó thật sự dễ làm người ta có thiện cảm, bao nhiêu nam nhân ưa thích tới mua đậu phụ chỉ để trò chuyện với hắn một xíu...”

Theo động tác chà xát, nhiệt độ phong tắm tăng lên. Nàng nắm cánh tay hắn, dùng sức kéo.

Tùm.

Hai người vật lộn trong thùng, nước bắn tung toé. Quần áo Thanh Nhạn ướt đẫm, bị cởi bỏ một cách thô bạo.

Đôi môi quấn quýt, hàm răng cắn nhẹ, như muốn nhai nát nam nhân trong miệng.

Cái miệng hư hỏng, phải phạt!

Dày vò môi xong, nàng hôn một đường từ xương hàm xuống cổ, để lại những vết tích cá nhân như đánh dấu chủ quyền.

Nam nhân rên rỉ khe khẽ, cơ thể run rẩy khi ngón tay nàng kẹp lấy điểm hồng trước ngực, miết chặt. Tâm trí hắn như bị nhấn nước, rối loạn mơ hồ.

“Khoan đã,... về phòng.”

Nàng nắm lấy cây gậy kia, vuốt ve cho chắc chắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt nồng đậm sự kiểm soát: “Không. Vi thê chỉ là một tên lưu manh buôn bán, không biết nho nhã giáo điều. Ở đâu cũng làm được chuyện này, bừa bãi thế đấy.”

Thanh Nhạn bị choáng váng, hắn đâu biết Thư Thư thường ngày nhường nhịn để mình bắt nạt, khi ghen tuông lại ác chiến như thế. Hắn gần như ngạt thở khi nàng ngồi vào đó, kẹp hắn chặt chẽ tới mức muốn ép hắn phun trào.

“Từ từ, a... Thư Thư, nàng chậm thôi. A a, Ta sắp bắn mất...”

Động tác không những không chậm lại, nàng còn bám vào thành thùng tắm, dốc sức nhanh hơn.

“Sao mà chậm được, chính phu ta đốt lên ngọn lửa thật lớn, ta phải giúp chàng nhanh chóng dập tắt nó thôi.”

Nước bị hai thân thể tác động mà sóng sánh bắn ướt hết mặt sàn, từng âm thanh rên rỉ van xin triền miên vang vọng, sau đó bị nữ nhân dứt khoát dùng môi chặn lại.

Đêm nay Thanh Nhạn hiểu thế nào là dùng thân mình dập lửa.

***

Tác giả có lời muốn nói: Stress quá đi gội đầu dưỡng sinh, lúc thanh toán nhìn bill tí thì stress tiếp. Đang đi đứng bình thường tự nhiên va chân vào ghế, què. Lết lết lết lết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.