Vì phía trước Tống gia là cửa hàng nên bọn họ chỉ có thể cột hoa vải đỏ ở cửa sau đón phu.
Ngô Kiêu mặc trang phục hồng đỏ, cắt may vừa vặn làm tôn lên dáng người cao lớn. Hắn tự mình cưỡi ngựa tới, chỉ mang theo một tay nải, thu hút vô số ánh mắt.
Chỉ trong một ngày, khu vực quanh đó đều biết nhà Tống nương tử nạp thêm tiểu phu.
Trong vài tháng đã xử lý bao nhiêu là việc, Tống Kiều Thư có ảo giác thời gian trôi qua rất lâu. Khi nhìn Ngô Kiêu vào cửa, nàng giúp hắn buộc con ngựa ở cạnh nhà kho, trong lòng có cảm giác không chân thật.
“Ta hồi hộp quá.” Hắn thì thầm, bàn tay lóng ngóng chỉnh trang quần áo. Chốc nữa hắn phải làm gì?
Lần đầu gả đi, chưa có kinh nghiệm.
May mắn nhà nàng không có nhiều lễ nghi, hắn chỉ cần ăn bữa cơm là xong.
Thanh Nhạn hầm chân giò mềm nhừ, nước canh vớt bỏ mỡ đỡ ngấy, thêm táo đỏ thơm phức.
Theo quan niệm vùng này, canh chân giò hầm táo đỏ mang ý nghĩa sung túc no đủ. Tiểu phu vào cửa được ăn canh nói lên vị trí hắn trong nhà được yêu quý, chấp thuận.
Ngô Kiêu cảm động ăn canh, hắn thầm quan sát từng người. Trước khi gả hắn đã chuẩn bị tâm lí đối mặt với không khí kì lạ, các tiểu phu bằng mặt không bằng lòng, đố kị ganh ghét lẫn nhau, vây quanh thê chủ tranh sủng.
Gia đình quyền quý nào cũng vậy.
Kết quả ngoài dự đoán, không khí trong nhà Tống Kiều Thư rất tốt, tuy nàng là trung tâm nhưng nàng không hưởng thụ sự tranh đoạt tình cảm của tiểu phu, thay vào đó nàng chia sẻ tình cảm chính mình, quan tâm chăm sóc từng người.
Bữa cơm này họ giới thiệu bản thân để mọi người làm quen với nhau.
Nói tới chuyện phương bắc, Ngô Kiêu hơi ngại ngùng, hồi mới hồi kinh, nam quyến cũng vây quanh hỏi chuyện như này. Miệng họ tò mò vui thích, trong mắt lại lộ rõ khinh bỉ chán ghét. Dần dần hắn sinh lòng e ngại né tránh khi đề cập đến chuyện quân doanh.
Ba người lần đầu được nghe về cuộc sống tướng quân, dù chỉ là sáng dậy mấy giờ, làm gì, thức ăn đồ dùng, đối với họ đều mới mẻ.
Tống Kiều Thư chăm chú lắng nghe, đầu óc kinh doanh nàng xoay chuyển, thầm tính toán phải tìm Nguyệt Hải Đường hỏi chút tin tức xem có làm ăn được với phương bắc không, tay thuần thục gắp thịt vào bát Quan Tự Phong đang bừng bừng khí thế liên hoàn hỏi tới quên ăn.
“Thư Thư.” Tiểu phu trẻ tuổi phấn khích kêu lớn. “Nàng nghe gì chưa, hoa văn vải phương bắc rất đặc biệt.”
“Biết rồi.” Nàng đặt chén rượu đã cạn xuống, Thanh Nhạn nhanh nhẹn rót thêm rượu. Đối với tên nhóc ưa thích ăn diện này nàng cũng hết cách, giờ hắn là khách quen của tiệm vải và tiệm trang sức. Liên quan tới hai thứ này hắn sẽ bắt đầu xin xỏ.
Nhà nàng không quá giàu, may mắn làm ăn được, thi thoảng sẽ may đồ đẹp, sắm phục sức cho tiểu phu.
Ai nhìn vào đều hiểu nàng cưng chiều bọn hắn thế nào.
Thế giới này coi trọng mặt mũi, nữ nhân cưới được nhiều chồng chưa chắc đã có danh tiếng tốt, tài sản hùng hậu, nhưng có thể nuôi một đám tiểu phu ăn ngon mặc đẹp, sắc mặt tươi tỉnh khoẻ mạnh, hẳn là tài đức tốt khối kẻ thèm thuồng.
Cơm nước xong xuôi, bốn người không hẹn mà chia nhau ra làm việc. Thanh Nhạn, Quan Tự Phong thu dọn mọi thứ, để Tống Kiều Thư đưa Ngô Kiêu đi thăm quan.
Nàng chỉ cho hắn thư phòng, nhà chính, phòng ngủ phụ, tiện thể giới thiệu lịch sinh hoạt gia đình, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ nghỉ ngơi, giấy tờ công việc bao giờ xử lý.
Khi tới phòng ngủ chính, Tống Kiều Thư lặng lẽ đóng cửa.
Ngô Kiêu mải quan sát căn phòng nên không để ý. Lần trước tới, ngồi chưa ấm chỗ đã bị trêu ghẹo, hắn vẫn chưa có cơ hội xem kĩ gian phòng này. Nhanh chóng, hắn nhận ra bộ bàn ghế uống nước thay đổi vị trí, mà bàn ghế góc phòng nơi Tống Kiều Thư giở trò thì biến mất.
Hiển nhiên căn phòng đã được sắp xếp lại.
Hắn nhìn chiếc giường đơn, rồi tầm mắt di chuyển tới chiếc giường đôi rất to, đột nhiên thấy ngại ngùng.
“Đêm nay ta ngủ ở đâu?” Vừa nãy xem phòng ngủ phụ, chăn đệm đều không có, chẳng bằng cái giường đơn ở phòng này đâu.
“Ở đây.” Tống Kiều Thư ấn hắn ngồi xuống giường đôi, mình cũng leo lên chân hắn ngồi.
Ngô Kiêu vô thức ôm eo nàng, vòng eo nàng nhỏ nhắn, mông đầy đặn, khiến hắn đỏ bừng mặt xấu hổ.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
“Giường này vốn là ba người nằm, giờ thêm chàng sẽ chật, nên ta xếp thêm một cái giường, để chàng và Tự Phong luân phiên ngủ.” Nàng quàng vai hắn, môi đỏ hé mở, hấp dẫn dụ hoặc.
Nam nhân hơi mất tập chung nuốt nước bọt.
Đôi môi nhẹ nhàng chạm nhau, từ tốn thăm dò.
Lưỡi nàng lướt qua hàm răng, cạy mở khám phá. Dù không phải lần đầu hôn môi, Ngô Kiêu vẫn đỏ bừng mặt, tim đập liên hồi.
“Lỡ có ai vào.”
Tống Kiều thư đẩy hắn nằm xuống, nàng đắc ý cởi áo ngoài: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ai dám xen vào chứ.”
Theo lớp y phục bị trút bỏ, thân thể nàng hiện ra dưới ánh nến mờ ảo, khiến nam nhân xấu hổ không biết nhìn vào đâu.
Rút thắt lưng, kéo phang vạt áo, để lộ lồng ngực cường tráng, hai bàn tay mân mê sờ mó. Thân thể Ngô Kiêu cứng lên, vội vàng né tránh.
“Khoan...”
Nữ nhân nhiệt tình trêu chọc, theo động tác của nàng mà nam nhân càng thêm thở gấp, chờ tới khi hắn nghĩ mình không nhịn nổi mà mở miệng van xin, nàng bất ngờ để hắn thâm nhập. Con đường lầy lội một nhát vào thẳng tắp, khiến hắn suýt nữa bắn ra.
“Đừng vội.” Tống Kiều Thư cười khẽ nhéo xương quai xanh hắn. “Chàng mà ra sớm là mất vui đấy.”
Hôm nay nàng đã thoả thuận trước với hai người kia, bọn họ để cho nàng một chút riêng tư cùng phòng, sau đó tất cả sẽ đi ngủ không làm gì thêm.
Dù sao cũng là đêm đầu tiên Ngô Kiêu vào cửa, cho hắn chút không gian làm quen.
Có mỗi tên nhóc Quan Tự Phong trải qua đêm đầu chẳng giống ai thôi.
Ngô Kiêu vừa sung sướng vừa khổ sở.
Tống Kiều Thư lão luyện cưỡi bên trên, lúc nhanh lúc chậm, khiến hắn không đạt được cao trào. Khi sắp tới, nàng sẽ dừng lại trêu đùa khiến hắn phân tâm, cứ vậy kéo dài gần nửa canh giờ, mặc hắn đã van xin hết lời, nàng mới đột ngột tăng tốc như muốn lấy mạng của hắn.
Chất lỏng tưới ướt bụng, cơ thể run rẩy, thần trí bị cơn sóng cao trào xô ngã chưa hồi phục.
Nàng quệt mồ hôi trên trán, trông vậy mà tốn sức phết.
Thuần thục lấy khăn lau hết chất lỏng, sau đó lại ôm ấp hôn hít một hồi.
Được giải phóng tích tụ nhiều ngày, tâm tình thả lỏng, trong chốc lát Ngô Kiêu đã chìm vào giấc ngủ.
Tống Kiều Thư nhanh chân lẹ tay xuống giường, nhỏ giọng: “Vào đi.”
Thanh Nhạn mang một chậu nước ấm mở cửa vào, theo sau là Quan Tự Phong cầm trên tay bộ đồ ngủ.
Hai người giúp nàng lau rửa thân thể, mặc bộ vải bông mỏng mềm mịn. Nàng mỉm cười hôn cái chụt lên chóp mũi Quan Tự Phong, thì thầm: “Ngoan, tối nay chàng chịu khó ngủ một mình nha.”
“Hứ.” Tiểu phu trẻ tuổi hếch cái mũi lên cao. “Ai thèm ngủ với nàng.”
Làm như thiếu nàng hắn sẽ khó ngủ vậy, đừng quên trước khi gả vào đây hắn toàn ngủ một mình!
Tống Kiều Thư: “...”
Được rồi, hắn giỏi, hắn đẹp trai, hắn làm bố!
Sự thật chứng minh, canh năm Quan Tự Phong theo thói quen ôm lấy người bên cạnh, ấy vậy mà vòng tay hắn chỉ quơ được một chiếc gối dài.
Nhổm đầu dậy nhìn vị trí đáng lẽ là mình nằm, giờ đang bị một tên nam nhân khác chiếm chỗ. Dưới ánh sáng mờ mờ, dáng hình to lớn ôm trọn thân thể nữ nhân mềm mại, nàng còn vô tâm nghiêng đầu chạm đầu vào nam nhân còn lại, tóc mai hoà quện, tiếng thở đều đều khe khẽ trong khôn gian yên ắng.
Hừ, đồ nam nhân thứ ba!
Cứ chờ đấy mai hắn lại về chỗ đó thôi!
Ai đó trùm chăn hờn dỗi một mình.
***
Tác giả có lời muốn nói: Noveltoon mời tui kí hợp đồng nhưng no no no nhé, tui là người có tính nghệ sĩ, nghệ thì ít sĩ thì nhiều. Donate thì nhận, kí kết thì thôi =)))