Tri huyện năm nay đã gần 60 tuổi, con người bà làm việc chậm chạp nhưng lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, thấy Ngô gia tới báo án lập tức hạ lệnh bắt người, tới khi Huyện thừa mặt đen sì sì bà mới nhận thấy chuyện không ổn.
Ngô gia chẳng phải là thông gia với Quan Thiên Đông sao? Mà Quan Tự Phong chẳng phải con trai ruột bà ta? Con trai mình hại con dâu tương lai?
Đột nhiên cảm thấy chức Huyện thừa sắp đổi người, còn sớm hơn bà cáo lão hồi hương.
Kiềm chế tức giận khi thấy sự hả hê trong mắt Tri huyện, Quan Thiên Đông xin phép về sớm xử lý việc nhà.
Tri huyện hào phóng đồng ý, về đi về đi, về mà xem đám mớ bòng bong nhà ngươi.
Tuy chẳng tiếp xúc nhiều nhưng Quan Thiên Đông biết rõ con trai nhỏ không phải kẻ ngu, đang yên đang lành chọc vào Ngô Bình Tú làm gì, chỉ có thằng con lớn ngu xuẩn Quan Dương Dương bày trò mà thôi.
Bà thật sự không hiểu mấy tên nam nhân mới lớn này tranh dành cái gì, đứa bé không phải của hắn thì sao chứ? Qua cửa hắn vẫn là chính phu, chỉ cần bỏ công sức ra chăm sóc hậu duệ vất vả mới có được đó, dù không phải thân sinh Ngô gia vẫn cho hắn địa vị vững chắc. Con ai mà chả được?
Đã vậy còn liên quan tới Quan Tự Phong, hắn ta bị ngu à? Nếu đã làm thì phải dùng người ngoài, bà có thể đổ tội lỗi cho người đó gánh chịu. Chứ Quan Tự Phong là con trai bà, một khi sự tình bại lộ, chức quan Tri Huyện không còn, hôn sự không còn, chẳng còn cái thá gì hết.
Dùng thời gian nhanh nhất trở lại nhà chính Quan gia, bà quát to: “Quan Dương Dương đâu?”
Người hầu vội đi bẩm báo, chỉ một chốc sau Quan Dương Dương đã tới, thấy mẹ hắn ta ngạc nhiên: “Mẫu thân về sớm vậy? Trông ngươi tức giận thế? Đã xảy ra chuyện...”
Chữ “gì” chưa kịp thốt khỏi miệng, bàn tay Quan Thiên Đông đã giáng vào mặt hắn, tiếng chát vang dội khiến người hầu quanh đó vội cúi đầu giả mù.
“Cút ra ngoài.” Bà quát đám hạ nhân. Chờ tới khi chỉ còn hai người, bà chỉ tay vào mặt trưởng tử mình gửi gắm bao kỳ vọng.
“Ngươi còn dám hỏi ta à? Xem chuyện tốt mà ngươi làm đi, giờ Ngô gia đã cho người báo quan. Nhị đệ ngươi sắp vào nhà lao ngồi kia kìa.” Biết con trai sắp mở miệng chối cãi, bà cắt lời. “Đừng nghĩ qua mặt được ta, thời gian trước ngươi khó chịu vì Ngô Bình Tú mang thai con thứ phu, cứ muốn ta qua đó bảo người ta bỏ đứa bé đi, giờ nàng ta gặp chuyện không phải do ngươi chẳng lẽ do ta? Ngu xuẩn, đứa trẻ họ vất vả chạy chữa mới có được, ngươi nghĩ mình là ai mà bảo bỏ? Giờ nhà bọn họ lôi Tự Phong lên nha môn rồi, chẳng mấy chốc nó sẽ khai ra ngươi, đến lúc đó ta xem Ngô gia có lột da ngươi không!”
Mặt Quan Dương Dương trắng bệch, làm cho vết tay trên má càng thêm nổi bật. Hắn ta không phục: “Mẫu thân, Bình Tú đã có thai, chứng tỏ chứng hiếm muộn đã chữa khỏi, hà cớ gì phải sinh một đứa con dòng thứ, sau này con biết đặt chân nơi đâu? Cứ bỏ nó đi, điều dưỡng thân thể rồi sinh đứa nhỏ với con có phải vẹn cả đôi đường không?”
Bị những lời ngang ngược của con trai làm tức chết, Quan Thiên Đông hận không thể ném chén trà vào bản mặt hắn. Rốt cuộc chính phu bà đã dạy ra thứ nam tử gì thế này, kiêu ngạo ngu xuẩn, đúng là nam nhân chẳng làm được trò trống gì.
“Ngươi thấy ta sinh hạ năm đứa con liền nghĩ rằng nữ nhân sinh con dễ như gà đẻ trứng đúng không? Cho dù Ngô Bình Tú không mắc chứng hiếm muộn thì sinh hay bỏ, sinh với ai đó đều là chuyện ngươi không có quyền quyết định. Mưu hại con thê chủ là vi phạm nam đức, nam tử tâm cơ độc ác như thế ai cần?”
“Mẫu thân...”
“Gọi cũng vô ích, ta còn phải đi thu xếp cho Tự Phong.” Mặc dù bà chẳng có tình cảm với đứa con trai nhỏ vừa mới lớn đã bị ô nhục này, nhưng dẫu sao nó đã gả cho người, bị nhà mẹ đẻ liên lụy thân làm chủ mẫu đương nhiên bà phải thu xếp, nếu không sau này bà sẽ không thể ngẩng mặt nhìn người.
Chưa kể thê chủ nó chẳng dễ bắt nạt, cưới được Ngô tướng quân làm thứ phu, nghe bảo bọn họ sống tốt lắm không để tình trạng phu đàn áp thê xảy ra.
Bà phải đi giải thích xin lỗi rõ ràng.
Chao ôi mấy cái quan hệ thống gia bùng binh rối ren này!
“Mẫu thân.” Quan Dương Dương vẫn chưa từ bỏ, hắn ôm chân mẹ mình khóc lóc. “Người cứu con, cứu con với. Con cũng là bị ép.”
“Ai ép nổi ngươi.” Bà trừng mắt, rút chân khỏi cánh tay đang níu giữ. Sức phụ nhân có tuổi không mạnh bằng nam tử đang tinh tráng, bọn họ dây dưa thành một đoàn khó coi. “Buông, ta nói ngươi nghe không!”
“Không, ngài nghe con nói.” Gương mặt tuấn tú ngập tràn sự hoảng hốt, khoé mắt đỏ ửng, có phần chật vật đáng thương. “Con nào có ác tâm đến vậy, chỉ là nhất thời hồ đồ mua thuốc phá thai từ chỗ Tự Phong, sau đó con nhát gan không dám dùng, giấu ở nhà mãi. Cho đến khi Bình Tú tới đây, là nàng ấy, nàng ấy tự muốn dùng.”
Quan Thiên Đông bị những lời này làm cho kinh ngạc. Ngô Bình Tú muốn phá thai? Nàng ta điên sao? Hay con trai bà sợ quá hoá liều, nói nhăng nói cuội?
Sợ mẹ không tin, Quan Dương Dương vội đem đầu đuôi mọi chuyện ra kể.
Quả thật hắn đã tới Bán Chi Liên, bịa đặt rằng muội muội mới lớn muốn phá thai, thành công mua được thuốc từ chỗ Quan Tự Phong.
Dù vậy hắn lại không dám để cho Ngô Bình Tú uống vào. Nghĩ thì hay lắm, lúc nóng đầu lên nên chẳng biết sợ gì, tới khi cầm thuốc trong tay hắn mới bắt đầu lo ngại. Sợ bị phát hiện, sợ thê chủ sắp cưới thật sự sảy thai, sợ gây ra nghiệp chướng.
Từ nhỏ hắn được cha dạy dỗ cẩn thận, tâm cao khí ngạo, nhất thời khó chấp nhận đứa bé làm ảnh hưởng tới địa vị của mình, chứ không phải trời sinh đã độc ác sắt đá.
Hắn chùn bước, không dám làm tiếp.
Đúng lúc này Ngô Bình Tú tới thăm.
Tâm trạng nàng ta rất tệ.
Suốt mấy tháng bị ngoại tổ mẫu nhốt trong nhà điều dưỡng thân thể, cơm ăn đúng giờ đi ngủ đúng giấc, cắt đứt hoàn toàn với rượu chè ăn chơi, ngoài mấy tiểu phu để chơi ra nàng ta chẳng còn thứ gì để giải trí.
Cứ nghĩ có thai rồi ngoại tổ mẫu sẽ nới lỏng trói buộc, nào ngờ Bách đại phu nói mấy tháng đầu phải cẩn thận để đứa bé ổn định. Nàng tiếp tục bị quản chế.
Suốt ngày phải nghe những lời “vì đứa trẻ, con nối dõi,...” tai nàng ta đã đóng kén cả rồi.
Người ta vì sinh con mà được cung phụng như bảo bối, nàng thì bị coi như gia súc, đứa trẻ đứa trẻ, một thứ chưa ra đời còn chờ nàng dùng sức sinh mà dám quan trọng hơn nàng sao?
Càng nghĩ càng ấm ức.
Mãi ngoại tổ mẫu mới đồng ý để nàng ta đi chơi, nhưng bà cũng chỉ đồng ý cho nàng ta sang nhà chính phu tương lai bồi dưỡng tình cảm mà thôi.
Bồi dưỡng con khỉ á! Gặp một công tử nhà Huyện thừa thì có gì để chơi? Chẳng thà bà cho mời một đám thanh quan tới mua vui còn tốt hơn!
Tiếc rằng người sống trong quân ngũ như Ngô lão thái thái không hiểu mấy chuyện ăn chơi đàn điếm, có hiểu bà cũng chẳng mời, mời để động thai khí à!
Đang buồn bực lại thấy thái độ của chính phu sắp cưới là lạ, Ngô Bình Tú mới hỏi han. Tên nam nhân này ngày thường thích ra vẻ cao cao tại thượng mà sao hôm nay như chuột gặp mèo thế nhỉ?
Quan Dương Dương đang chột dạ, suốt ngày tính kế khiến thê chủ tương lai sảy thai, giờ người ta tới tận nhà chơi làm hắn luống cuống tay chân. Bị hỏi thì chưa nghĩ kĩ đã nói luôn muội muội mới lớn đã to bụng, phải lén lút phá thai làm tâm trạng hắn không tốt.
Ngô Bình Tú nghe vậy không rõ động cái mạch nào, hớn hở hỏi: “Ngươi còn giữ thang thuốc chứ?”
Quan Dương Dương:?
Thê chủ tương lai bị sao thế? Thật sự muốn phá thai à?
Hắn khó xử trả lời: “Thật ra đó không phải thuốc phá thai, chỉ là thuốc động tử cung dễ sảy thai thôi.”
Thế lại càng tốt.
Nếu là thuốc phá thai sợ rằng đứa bé này sẽ không giữ được.
Nàng ta chỉ muốn động thai khí để doạ nạt ngoại tổ mẫu, theo đó mà yêu cầu được vui chơi nhiều hơn.
“Vậy nên ngươi đưa thuốc cho Ngô tiểu thư?” Quan Thiên Đông tức chết. Sao chính phu bà lại nuôi dạy thành một tên nam nhân nửa ngu nửa khôn thế này?
Quan Dương Dương cúi đầu, hắn nào dám từ chối thê chủ tương lai.
Tình thế đúng là rối tinh rối mù!
***
Tác giả có lời muốn nói: vì muốn kiếm tiền tiêu tết nên tui nhận làm 2 ca, giờ một ngày có 24 tiếng thì đi làm 12 tiếng, không thể viết nhiều.