Sách là nơi gửi gắm thông tin tinh hoa nhật nguyệt do con người tạo ra, bất kì thời đại nào cũng vậy.
Tống Kiều Thư lục lọi đọc ghi chép của Tống đại phu, cộng thêm những quyển sách liên quan trong quá trình đó, nàng phát hiện ra một sự thật thú vị.
Thân thể nữ thân ở thế giới này khoẻ mạnh hơn thế giới nàng rất nhiều, chiều cao trung bình của bọn họ vào khoảng 1m7 trở lên. Khung xương chắc chắn, đặc biệt xương chậu tương đối lớn, hông nở nang, thuận lợi cho việc sinh đẻ.
Với cấu tạo đó tỉ lệ chết khi sinh ít hơn thế giới nàng rất nhiều.
Đặc biệt hơn nữa bọn họ có khả năng gây ảnh hưởng tới việc thụ thai.
Chỉ cần thả lỏng, tâm trí nghĩ rằng mình muốn mang thai, thì họ sẽ nhanh chóng có thai, ngược lại nếu không muốn, cơ thể sẽ tự động kháng cự việc mang thai. Đoạn này nàng không rõ họ sẽ sảy thai tự nhiên hay kháng **** *****, chỉ biết ghi nhận những trường hợp mang thai ngoài ý muốn không nhiều, nên nữ nhân có thể chơi bời thoải mái, đồng thời có thể kiểm soát việc sinh con với vị tiểu phu nào.
Đúng là thế giới nữ tôn kì diệu.
Trong số đó, ghi nhận về việc hiếm muộn của nữ nhân cũng rất ít.
Mà Tống đại phu lại là một trong số ít đó, nên bà nghiên cứu nhiều về chuyện này.
Quả là đại phu giỏi, mặc dù nó xuất phát từ vấn về bản thân bà.
Tống đại phu đã nghiên cứu vấn đề hiếm muộn nữ giới suốt nhiều năm, thứ không được quan tâm vì số lượng nữ giới mắc vấn đề này không nhiều, và không được công khai vì đó là sự sỉ nhục với họ, tất cả lỗi lầm sẽ đổ cho nam nhân vô dụng vô đức.
Giống như đàn ông thế giới nàng, không ai muốn nhận mình vô sinh bất lực, đấy là do phụ nữ không-biết-đẻ.
Thời nào cũng vậy, phân biệt giới tính chỉ thay đổi giới tính để phân biệt, chứ cách thức vẫn thế.
Chuyện thú vị nữa là ở thế giới này, những dược liệu tốt cho phụ nữ đều hiếm hoi.
Ví dụ như cỏ ích mẫu, không biết do thổ nhưỡng, khí hậu hay linh khí đất trời gì đó mà chúng rất khó trồng, trong tự nhiên đều hiếm gặp.
Nàng không rõ về trung y, nhưng theo như nàng nhớ thì cỏ ích mẫu không phải dược liệu hiếm có đắt tiền ở thế giới mình.
Cứ như nó không phù hợp với thế giới nữ tôn, nên nó bị thế giới này chèn ép.
Mà Tống đại phu đã dày công chăm sóc cho vườn thuốc của mình, bên trong đầy những thảo dược tốt cho thân thể phụ nữ. Nói chăm như mạng không hề quá, chỉ việc canh độ ẩm, dưỡng chất cho đất thôi bà ghi chép hẳn ba quyển dày cộm!
Kết quả của việc sức người đấu lại với trời là vườn thuốc của bà cuối cùng cũng sản sinh ra những loại thảo dược tốt nhất, bà điều chế ra các phương thuốc đỉnh nhất, trở thành đại phu chuyên trị nữ nhân hiếm muộn.
Rồi bà mang thai.
Dĩ nhiên chuyện hiếm muộn không vẻ vang gì nên việc bà chữa trị chứng này chỉ được lan truyền âm thầm, danh tiếng Tống đại phu chỉ mơ hồ là đại phu giỏi chung chung.
Việc mang thai người đời cũng đồn đoán do bà chữa bệnh cứu người nhiều năm nên trời thương cho đứa con, tiếc rằng mệnh mỏng vô phúc không chăm được, lớn lên lưu manh xấu xa.
Chứ không ai biết đấy là do bà dày công tu dưỡng thân thể bằng bao thuốc thang.
Đến cuối cùng sinh con xong cơ thể vẫn tổn hại, sống không bao lâu thì chết.
Sau nhiều ngày đọc sách Tống Kiều Thư rút ra kết luận:
Một, mảnh vườn Tống đại phu để lại là bảo vật, nàng có thể trồng các loại thảo dược tốt cho thân thể phụ nữ - thứ quý hiếm ở thế giới này - bán kiếm tiền.
Hai, nàng được thừa hưởng gen của Tống đại phu. Tức nàng khó mang thai.
Ha ha ha...
Hiện nàng chưa có ý định sinh con, nhưng nếu sống lâu ắt sẽ muốn thôi, chưa kể Thanh Nhạn sẽ tự trách bản thân vô dụng nếu không có con mất.
Chao ôi.
Cảm giác khi mở được một cánh cửa lại thấy một cánh cửa khác bị khoá, hi vọng lẫn với thất vọng, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Vậy nên Tống Kiều Thư buồn bực.
Buồn thì không mài ra ăn được, nàng vác cuốc vào vườn giải toả tâm trạng.
Khi đó Thanh Nhạn đã ngừng nhận làm việc vặt, cùng nàng bắt tay vào trồng thảo dược.
Cỏ vườn bị nhổ sạch, đất xới tung lên, chia thành các luống.
Dựa vào ghi chép đã có, nàng phân chia thành các khu.
Cỏ ích mẫu hiện đã qua thời điểm tốt nhất để gieo trồng, nàng chỉ có thể vun luống cao hơn một gang tay, rồi di chuyển những cây sinh tồn trái mùa sang để dễ bề chăm sóc.
Trông vậy chứ cây này đòi hỏi môi trường ẩm ướt, nhưng lại không chịu được úng, phải làm đất cho dễ thoát nước. Cần chăm tưới nước giữ ẩm cho đất, mưa to thì phải khơi thông nước đi. Trời nắng cây dễ bị rệp, khi trưởng thành còn hay bị bệnh héo thân.
Chưa kể linh khí đất trời không dung thứ nó.
Phải chăm như chăm con mọn.
Tốt nhất nàng phải tìm loại thảo dược nào dễ trồng, chứ cứ trồng những loại trái ý tự nhiên thì mệt chết.
Bận rộn suốt mấy ngày, vừa làm vườn vừa hái thêm thảo dược, khi vừa bán đợt thứ hai, Thanh Nhạn bảo nàng: “Người trong thôn đang bàn tán nàng đấy.”
“Có lúc nào họ không bàn tán ta đâu?” Tống Kiều Thư khó hiểu, giờ nàng không làm chuyện xấu mà mỗi lần đi qua họ vẫn chỉ trỏ soi mói suốt.
“Bàn tán điều khác, họ đều nói nàng thay đổi rồi.”
Những ngày qua, mỗi khi thấy bóng dáng nàng đều là đang đi cùng tiểu phu, khi thì lên rừng nhặt củi, lúc thì vào trấn mua đồ.
Tiểu phu nàng không cần tới xin xỏ làm việc vặt cho người ta nữa.
Không la cà, không đánh chó chửi mèo, gây sự kiếm chuyên với ai.
Đặc biệt có người thấy nàng tới Bách Thiện đường, mọi người kháo nhau sau khi bị Quan gia đánh cho hỏng đầu, nàng được Bách đại phu chữa, chữa luôn tính khí xấu xa đê hèn.
Bách đại phu quả là thần y!
Tống Kiều Thư: “...”
Thấy nhức nhức cái đầu rồi đấy.
“Thế chàng thấy sao? Ta có tốt không?”
Thanh Nhạn gật đầu như giã tỏi: “Tốt, tốt lắm.”
So với trước đây, khác biệt một trời một vực.
“Chắc ta bị hỏng đầu thật, nếu ngã đập đầu vào đâu đó có thể sẽ trở lại như trước kia chăng?”
Cả người Thanh Nhạn không rét mà run. “Đừng mà, nàng đừng ngã vào đâu.” Nghĩ tới thê chủ trước đây, cả ngày chỉ đi đánh bạc uống rượu, hắn sợ nàng về mắng chửi hắn, nhưng nàng không về hắn cũng sợ, sợ nàng gặp nạn, không có thê chủ, nam nhân như hắn sống thế nào?
Thấy hắn hoảng hốt như vậy, nàng đau lòng an ủi. “Đùa chàng thôi, đừng sợ hãi thế.”
Trải qua thời gian này, Thanh Nhạn đã lớn gan hơn chút, hắn nhỏ giọng: “Thê chủ thế này là tốt nhất, nàng đừng có thay đổi.”
Tống Kiều Thư phì cười: “Sao thế, thích ta à?”
Hắn gật nhẹ.
“Chàng thích ta, hay chỉ là sợ con người trước kia của ta, nên chỉ cần không phải nàng, ai cũng chấp nhận được?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu gạt bỏ thê chủ xấu xa trước kia, không nghĩ tới nàng nữa, chỉ nghĩ tới thê chủ hiện tại.
Hắn đỏ mặt.
Tống Kiều Thư:?
Thê chủ bây giờ hay cười, nhìn rất có thiện cảm, vì lăn lộn phơi hái thảo dược cả ngày nên trên người mang theo mùi thơm thơm.
Nàng thích kể những chuyện đọc trong sách, đối với nam nhân thấp kém không học hành như hắn đấy đều là tinh hoa mới mẻ. Nàng không coi thường hắn ngu dốt, nói năng tôn trọng, nghe ý kiến của hắn, khen ngợi hắn làm tốt dù đấy chỉ là những việc nam nhân nào cũng phải làm.
Nàng còn đụng chạm hắn nữa, đôi lúc nàng dùng tay làm hắn thoải mái, chỉ là nghĩ tới bước kia hắn vẫn hơi kháng cự, nằm yên như chết để mặc nàng làm, những lúc ấy nàng chỉ hôn lên chán hắn nói “ngoan, ngủ đi, để lần sau”, chứ không ép buộc cùng phòng.
“Vậy nên ta nghĩ là, là... nàng bây giờ tốt nhiều nhiều lắm, nếu ta chưa gả cho nàng, ta vẫn muốn gả cho nàng.”
Tống Kiều Thư phụt cười, nói cái gì lộn xộn vậy, chưa gả cho nàng làm sao nàng làm mấy chuyện đó với hắn được chứ.
“Theo ta vất vả lắm, chàng chịu được chứ?”
“Được.” Hắn đồng ý lập tức.
Nàng nhìn hắn, trầm tư suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định giấu việc mình hiếm muộn để hắn có thể thả lỏng tâm tình thêm vài năm nữa.
“Thế thì cởi áo ra đi, đêm nay ta muốn da thịt áp da thịt.”
Thanh Nhạn: “...” Vất vả này hắn có thể từ chối không?
Thê chủ mỗi ngày đều giở trò lưu manh, cứu với.
***
Tác giả có lời muốn nói: thịt, không thịt, thịt, không thịt,...