Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 55: Chương 55: Xuân dược




Tống gia, Quan Tự Phong nằm đau khổ cả đêm.

Không chỉ đau mông, hắn còn bị đau tai do lão cha cằn nhằn cả ngày.

Nào là sớm bảo ngươi hoà ly ngươi không chịu, giờ ăn khổ thấy có đáng không. Ngô gia bên kia toàn đám người to não bé, chung thê với họ ngươi ắt chịu thiệt thòi. Ngày đó nghe lời ta, cưới một người đọc sách chi xa, có phải giờ an nhàn hạnh phúc bao nhiêu.

Đủ kiểu mắng mỏ khiến hắn nhức đầu.

Nhớ tới Tống Kiều Thư đang vui vẻ với muông thú ngoài bãi săn, hắn không khỏi ấm ức, la hét kêu Từ Phụng Niên mang giấy bút cho hắn viết thư.

Từ Phụng Niên mơ hồ nhìn hắn hí hoáy viết cái gì mà cáo đuôi đỏ, nhẫn phỉ thuý, vòng san hô,... càng đọc càng thấy đáng sợ.

Thanh Nhạn xem qua một lượt, khoé miệng giật giật nhìn đi chỗ khác.

“Thanh gia, cái này...”

“Ngươi cứ đi đưa thư đi, để nàng ấy biết đường giải quyết.” Củ khoai nóng đòi sủng ái phải để thê chủ tự xử lý, nam nhân như hắn giơ tay rút lui thôi. “Cửa tiệm để ta trông cho.”

Nghĩ tới Tống Kiều Thư có thể về sớm bất cứ lúc nào, sợ nàng bỏ lỡ cơ hội mua quà cho Quan Tự Phong, Từ Phụng Niên không dám chậm trễ, nhanh chóng mượn xe bò đánh tới bãi săn.

May mắn Tống gia có danh tiếng tốt, dễ dàng mượn được xe. Thanh Nhạn nhìn bóng dáng xa dần của nam nhân, lắc đầu thở dài, phải kêu thê chủ mua thêm xe la mới được.

Mới ngày nào trong nhà còn không đủ gạo ăn, mà giờ đây hắn đã chuyển tới trấn sinh sống, còn nghĩ mua thêm xe. Thời gian thật vi diệu.

Bãi săn cách trấn khá xa, Từ Phụng Niên đi vội vàng khiến tóc tai hơi lộn xộn. Tống Kiều Thư đón hắn vào lều riêng, kêu hắn uống miếng nước, để mình đọc thư.

Vẻ mặt nàng khi đọc yêu sách của Quan Tự Phong không khác Thanh Nhạn là bao.

Chắc tiểu phu trẻ tuổi nhà mình phải chịu nhiều ấm ức lắm, công phu há miệng đòi sủng này thật...

Ngô Kiêu nói ít làm nhiều, cầm cung cố nén cười, nói: “Để ta xem có con cáo nào không.” Rồi đi thẳng ra khỏi lều.

Nhẫn phỉ thuý hay vòng san hô thì khỏi đi, đắt tiền khó mua, chỉ có cáo đuôi đỏ là khả quan nhất.

Tống Kiều Thư cùng chung suy nghĩ, không cản Ngô Kiêu ra ngoài săn bắn. Nàng quay sang nhìn Từ Phụng Niên, cười hiền hoà: “A Niên, ngươi ngồi nghỉ chút để ta đóng gói cho ít đồ ngon, mang về chia nhau ăn. Nơi này toàn nữ nhân cao quý, đừng đi lại lung tung, cẩn thận đụng phải các nàng, ăn thiệt thòi ta không bảo vệ được.”

Từ Phụng Niên gật gù, hắn đương nhiên biết nhìn tình huống. Trên đường tới đây đã thấy vô sô nữ nhân thân mặc cẩm hoa ngọc phục, giọng nói kinh thành nhẹ nhàng, may mắn có lớp cải trang nên các nàng không liếc hắn đến lần hai, chứ đen đủi bị ai nhắm vào, đừng nói Tống Kiều Thư, đến Nguyệt Hải Đường cũng không tiện ngăn cản bọn họ trêu ghẹo.

Hắn không lo lắng bọn họ sẽ làm bậy, suy cho cùng kinh thành xa, những người này chẳng ai biết quá khứ của hắn. Các nàng còn là quý nữ, đâu thể giữa thanh thiên bạch nhật làm bậy.

Không lâu sau đó hắn nhận được một hộp đồ ăn, bên trong đủ loại điểm tâm đồ ngọt tinh xảo bắt mắt.

Chỉ mấy thứ này thôi cũng đủ dỗ vị Quan gia ở nhà cười tít mắt rồi, hắn hớn hở đánh xe quay về.

Đi xa khỏi khu lều trại, đằng sau bỗng có tiếng vó ngựa đuổi theo. Từ Phụng Niên vô thức ngoảnh đầu ngó, lọt vào mắt hắn là bốn nữ nhân đang cưỡi ngựa tới gần.

Đặc biệt có một nữ nhân mặc áo tím, mặt mày phù nề, biểu hiện do tửu sắc quá độ khiến hắn sợ muốn vỡ tim.

Nữ nhân này hắn biết, nàng ta là khách quen của kỹ viện.

Bốn người cưỡi ngựa nhanh chóng vây lấy xe la, ba nữ nhân còn lại là người kinh thành, nhìn hắn nghi hoặc: “Mỹ nam ngươi bảo đâu?”

Nữ nhân áo tím cười bỉ ổi: “Ngay trước mặt các ngươi đấy.” Nói đoạn nàng ta cầm bình nước treo bên hông, cười bỉ ổi đầy âm mưu.

“Ngươi muốn làm gì?” Từ Phụng Niên sợ hãi nhìn nàng ta.

“Mau giữ hắn lại, để ta rửa vết đỏ trên mặt cho các ngươi sáng mắt.”

Ba người kia chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, đi theo nữ nhân áo tím để chơi đùa nam nhân, nghe nàng ta nói vậy cũng thuận theo nhào tới giữ người.

Nếu rửa mặt xong không đẹp lắm thì thôi, bọn họ có cái để cười cợt kẻ chủ mưu. Một nam nhân thôi mà, không chơi chết là được.

“Bỏ ta ra. Có ai không, cứu với.”

Gương mặt Từ Phụng Niên Nhanh chóng bị xối cho ướt đẫm, bả vai cánh tay hắn đều bị giữ chặt, không thể cựa quậy. Nữ nhân áo tím không kiêng nể, mạnh bạo xoa xoa vết đỏ trên mặt hắn.

Nước bình thường không thể tẩy rửa dịch hoa, nhưng ngặt một nỗi tay nữ nhân này có dính ít dầu mỡ, xoa một hồi vết đỏ bắt đầu phai dần.

“Nhìn đi.” Nữ nhân áo tím đánh bậy đánh bạ cũng trúng, hả hê túm cổ áo nam nhân chùi mặt, để lộ nhan sắc thật sự của hắn.

Ba nữ nhân kia hít một hơi, nam nhân này...

Quá đẹp!

Mắt phượng mày ngài, hàng mi dài cong vút, nốt ruồi khoé mắt đong đầy phong tình. Mặc dù quần áo lộn xộn, tóc tai rối loạn, trông hắn vẫn xinh đẹp động lòng, khiến người ta muốn chà đạp.

“Ban nãy ngươi bảo hắn là...” Nữ nhân mặc trang phục cưỡi ngựa, thân hình cao lớn nhất bọn, nuốt nước miếng thèm thuồng.

“Thanh quan hoàn lương!” Áo tím cười ha hả. “Thích chơi thế nào thì chơi thế đấy.”

“Không.” Từ Phụng Niên hét. “Ta được bà chủ Nguyệt chuộc thân, hiện làm việc ở nhà bà chủ Tống, các ngươi làm vậy là không nể mặt bọn họ.”

Ba nữ nhân kia nghe vậy hơi chần chừ, cưỡng ép người của Nguyệt Hải Đường thì quả thật đang tát vào mặt nàng ấy.

Còn Tống Kiều Thư ấy hả? Chúng chẳng quan tâm!

Áo tím cười gằn, tát cho Từ Phụng Niên một cái: “Một thanh quan mà thôi, ngươi nghĩ mình là ai chứ? Chơi thì cũng chơi rồi, chơi xong đưa lễ đến bồi tội cho bà chủ Nguyệt là được. Chẳng lẽ bà chủ Nguyệt lại vì ngươi mà trở mặt với những vị quý nhân đây?”

Ba người kia nghe vậy thấy xuôi tai, chơi xong tạ lỗi là được, đến lúc đó chuyện đã rồi, Nguyệt Hải Đường khó chịu cũng không thể làm quá khó coi.

Đặc biệt phải kể đến nữ nhân mặc đồ cưỡi ngựa, nàng ta là người Từ gia được Nguyệt Hải Đường đích thân mời đến, chẳng lẽ đến đây chơi theo lời mời rồi, chơi quá đà chút đỉnh lại không nể mặt nhau?

Thoáng chốc tinh thần bốn nữ nhân tăng vùn vụt, đứng thẳng ưỡn ngực đắc ý.

Đúng, chỉ là một thanh quan thôi, chơi thì làm sao chứ?

Từ Phụng Niên tâm xám như tro tàn, một người không địch lại bốn người, hắn bị lôi kéo khỏi con đường mòn.

Chiếc xe la bơ vơ lề đường, hộp điểm tâm rơi cạnh bánh xe, đồ ăn tung toé thể hiện sự chống cự vô vọng của người lái.

Cách đó không xa có một căn nhà nhỏ, vào mùa săn bắn thợ săn hay qua đây trú tạm. Vì Nguyệt Hải Đường đã vung tiền chiếm chỗ nên tạm thời không có ai ghé qua.

Nam nhân cố gắng giữ lấy quần áo, nhưng những bàn tay vẫn xé nó thành mảnh vụn, theo đó thân thể hắn bại lộ trước tám con mắt.

“Chậc chậc, quả là cực phẩm, nhìn đầu v* hồng hào này xem.”

Từ tiểu thư vươn tay cấu véo đầu ngực, khiến nó đỏ thẫm cứng rắn: “Chơi thế nào? Hắn trụ nổi không?”

Loại chuyện cưỡng ép nam nhân này hai người làm là vừa đủ, nhiều hơn nam nhân không cứng nổi.

Không cứng nổi sao mà chơi.

Nữ nhân áo tím vung vẩy một viên thuốc tròn trong tay, nàng ta là kẻ ăn chơi, đương nhiên có mấy thứ để tận hứng: “Ai còn nước không? Cho hắn uống thứ này đi.”

Từng làm ở kỹ viện, Từ Phụng Niên biết thuốc đó có tác dụng gì.

“Không...”

Họ thô bạo bóp mồm hắn, tống viên thuốc vào trong, sau đó ấn bình nước vào thật sâu, ép hắn nuốt xuống.

Viên thuốc tan như tuyết, hoá thành cảm giác mát lạnh trôi thẳng tới dạ dày.

Hắn cố gắng móc họng nhưng không nôn được gì ngoài ít nước.

“Chốc nữa hắn sẽ van xin phục vụ chúng ta hết mình. Nào, mời Từ tiểu thư thử thanh quan nhất bảng nổi nhất huyện ta, xem hương vị có khác biệt so với thanh quanh kinh thành không.”

Cảm giác nóng bừng từ dạ dày xông tới đỉnh đầu, sau đó lan ra toàn thân. Từ Phụng Niên run rẩy ôm lấy chính mình, khoé mắt đỏ bừng ướt đẫm. “Đừng mà...”

Xuân dược kỹ viện điều chế khác với mấy loại trên giang hồ, nam nhân không chịu tiếp khách sẽ bị chủ chứa bắt uống thuốc rồi đưa tới phòng nữ nhân, một khi bắt đầu giao hợp sẽ liên tục làm, tới khi xả hết thuốc mới thôi.

Đám nữ nhân thấy thuốc có tác dụng thì phấn khích, người mở chân người giữ tay, để Từ tiểu thư nắm lấy vật giữa hai chân nam nhân.

“Hừm, khá đấy.”

Vật trong tay nàng ta vì bị tuốt mà thêm cứng rắn, hùng dũng ngóc đầu dậy, đỉnh đầu nhanh chóng chảy một chút nước.

“Ưm,...” Hắn không kiềm chế nổi, bật ra tiếng rên rỉ.

“Haha.”

“Thật *** ****.”

Sự khuất nhục bao trùm lấy toàn thân Từ Phụng Niên, hắn cảm thấy mình thật dơ bẩn rẻ rúng, nam nhân đê tiện ai cũng cưỡi được.

Nhìn bàn tay những bẩn thỉu không ngừng sờ soạng thân thể, nội tâm hắn ghê tởm nhưng do xuân dược chi phối, thân thể lại thành thật hùa theo.

Vào lúc hắn đang nghĩ tới việc cắn lưỡi tự sát, ít nhiều cũng dọa được đám nữ nhân này cụt hứng, thì cánh cửa bỗng bị đạp tung, ánh sáng ùa vào, phơi bày tình cảnh cưỡng gian một cách rõ ràng.

Giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên.

“Các ngươi đang làm trò gì vậy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.